Mà loại đia phương ẩn chứa đủ các thể loại người như này càng dễ xuất hiện
việc này hơn, bởi vì lúc hành sự với nữ nhân cũng là lúc buông thả tâm thần
của mình, cho dù cao thủ lợi hại đi nữa cũng phải có giây phút thư giãn.
Nguyên bản Đường Phong cho rằng sát khí kia là đi đánh lén một cao thủ nào đó,
nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện mình đã sai rồi, ở gian phòng sát vách truyền
đến một tiếng vang nhỏ, đó là thanh âm cửa phòng bị nhu kình đánh văng ra, hắn
chợt nghe thấy thanh âm của Khấu Cửu và Tiểu Thúy Nhi dừng lại, ngay sau đó
một tiếng kêu thê lương ngắn ngủi truyền ra ngoài.
Đó là thanh âm của người trước khi chết phát ra. Đường Phong biến sắc không
kịp nghĩ ngợi gì hơn vội vàng biến mất tại chỗ, người tới trả thù thì ra lại
nhằm vào Khấu Cửu. Đường Phong và Khấu Cửu cũng không có giao tình gì nhưng
còn phải nhờ hắn do thám tin tức, tự nhiên không thể để hắn chết đi như vậy
được.
Động tác người này rất nhanh, cùng lúc Đường Phong bay vụt vào trong gian
phòng chỉ thấy được trên giường của Tiểu Thúy Nhi có một lỗ thủng phía sau,
thân thể nàng trần truồng đang nằm trên người Khấu Cửu, máu tươi từ lỗ thủng
kia chảy róc rách xuống dưới nhiễm đỏ cả chăn đệm và ga giường.
Mà ở bên cạnh giường, có một trung niên khoảng ba mươi tuổi đang cầm một thanh
kiếm trên tay, hắn nhìn Khấu Cửu u ám, chiến ý trên người tỏa ra không ngớt,
toàn thân Khấu Cửu đổ mồ hôi lạnh liên tục, hắn nhìn người mới đến một cách
kinh khủng, thần sắc trên mặt tràn đầy hối hận và sợ hãi.
– Dám trộm đồ vật của ta, muốn chết!
Người nọ lạnh giọng quát lên:
– Thứ đó ở đâu?
– Ở…. ở trong quần áo…
Thực lực Khấu Cửu không cao, trải qua chuyện kinh sợ này không dám giấu diếm
điều gì cả, trực tiếp chỉ ra chỗ giấu đồ.
Người nọ cười lạnh một tiếng, rõ ràng không có dự định buông tha Khấu Cửu,
trường kiếm trên tay chém xuống đầu Khấu Cửu, Đường Phong cảm thấy thời cơ
không ổn, đưa tay tung ra một thanh phi đao bắn vào trường kiếm của người nọ.
Lực đạo mãnh mẽ chém trường kiếm của hắn thành hai đoạn. Cùng lúc đó thân thể
Đường Phong chợt lóe lên chặn giữa Khấu Cửu và người trung niên.
Thân phận người này không rõ, nhưng mà khi trường kiếm trên tay hắn bị chém
gãy thì khuôn mặt hắn cũng biến sắc, biết rõ Đường Phong không phải là người
mà mình có thể trêu chọc, lập tức cảnh giác nói:
– Các hạ là người phương nào, vì sao lại nhúng tay vào việc của ta?
– Cứu mạng a! Người này muốn giết ta, đại hiệp người cứu mạng ta!
Khấu Cửu từ trên giường lảo đảo chạy xuống, trốn phía sau lưng Đường Phong,
Đường Phong nhíu mày, hắn nghe trộm cũng biết Khấu Cửu trộm đồ vật nào đó của
người này cho nên mới bị truy tìm tới tận đây.
Mà tên này vừa ra tay liền giết người diệt khẩu, có lẽ đồ vật bị trộm kia
không bình thường. Chẳng qua người này chỉ có cảnh giới Thiên Giai, Đường
Phong muốn đối phó hắn tự nhiên dễ như chơi, sau đó hắn cảm nhận được xuân lâu
nho nhỏ này ẩn tàng không chỉ có một cao thủ. Những cao thủ này vô cùng bí mật
nhanh chóng chạy vào gian phòng của Khấu Cửu, lúc trung niên kia định hạ thủ
hắn thì Đường Phong mới cảm nhận được đám người mới tới này, từng đạo khí tức
dưới sự cảm nhận của Đường Phong căn bản không che giấu được. Rốt cuộc những
người này muốn làm gì? Tất cả tụ tập lại ở chỗ này chỉ để đối phó với một
người cảnh giới Địa Giai như Khấu Cửu thôi sao? Trận thế này cũng không khỏi
quá mức đi.
– Lăn ra đây!
Đường Phong vung tay lên, một cỗ chưởng kình đánh vào cửa sổ trên mái nhà,
chưởng kình còn chưa tới thì một nam tử mặc đồ đen đột nhiên nhảy ra.
Đường Phong vừa động thủ giống như phá vỡ tổ ong vò vẽ.
Từ trên mái nhà truyền tới một tiếng nổ, một người phá vỡ nóc nhà nhảy xuống,
tay cầm một thanh đao lớn có đao mang khoảng ba thước chém thẳng xuống đầu
Đường Phong, không chỉ có vậy, ở sát vách gian phòng cũng đồng loạt bị đánh
vỡ, một đám người xông vào trong phòng liên tục, những người này không phân
tốt xấu đều động thủ với người khác luôn.
Người đầu tiên chạy tới giết chết Tiểu Thúy Nhi chưa kịp phản ứng thì đã bị
loạn kiếm phân thây.
Toàn bộ Xuân Hoa Lâu đột nhiên trở nên gió tanh mưa máu, nguyên bản những
khách nhân đang trò chuyện với các cô nương liền thay đổi bộ mắt, tất cả đều
dời khỏi chỗ ngồi vọt qua bên này. Đường Phong đứng sừng sững tại chỗ, thanh
thứ thần binh trên tay huy động không kẽ hở chặn lại tất cả các công kích đánh
tới từ xung quanh.
– Linh Giai?
Trong trận hỗn chiến, Đường Phong vô cùng kinh ngạc. Những người này đều không
phải một bọn, trong thời gian ngắn đã có ít nhất năm sáu người bị chém chết,
khiến cho Đường Phong giật mình hơn chính là trong số này còn có mấy cao thủ
Linh Giai. Đường Phong giật mình, những người khác cũng giật mình, một đám
người vây bắt Đường Phong cũng không thể tổn thương tới hắn, thậm chí còn bị
trường kiếm của hắn chấn cho cánh tay tê dại. Tự nhiên ai nấy đều hiểu Đường
Phong cũng là một cao thủ.
– Đoạt thứ đó trước đã!
Một người Linh Giai trong đó thấy không làm gì được Đường Phong, hắn vung tay
lên tóm lấy y phục trên giường của Khấu Cửu.
Không chờ cho hắn đắc thủ, một thân ảnh nhanh nhẹn phóng trước một bước thò
cánh tay tóm lấy đống y phục rồi chợt lẻn đến bên cạnh Đường Phong.
Linh Khiếp Nhan đi theo Đường Phong bước vào, cũng không biết trước mắt xảy ra
chuyện gì, hầu như là phản xả có điều kiện mà tóm lấy y phục. Lần này Đường
Phong trở thành cái đích cho mọi người cướp đoạt. Tất cả mọi người đều quay
sang nhìn Đường Phong, nét mặt thận trọng và không có ý tốt.
– Để y phục và người này lưu lại, các hạ có thể rời đi.
Một cao thủ Linh Giai trong đó mở miệng nói.
Toàn thân Khấu Cửu run rẩy không ngớt, trốn ở phía sau năn nỉ nói:
– Đại hiệp, không nên bỏ ta lại a.
Thần sắc Đường Phong ngưng trọng, nhìn người nọ mở miệng nói:
– Ta vô ý dính vào ân oán của các người, chẳng qua người này còn có một chút
tác dụng đối với ta, thỉnh chư vị cho đi.
– Không được, hắn biết quá nhiều.
Tên cao thủ Linh Giai kia lạnh lùng lắc đầu.
– Người cứu mạng ta đi đại hiệp, ta thực sự không biết vì sao đắc tội với bọn
họ, cầu đại hiệp cứu ta, Khấu Cửu nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp.
– Câm miệng!
Nghe hắn lắm mồm như thế, Linh Khiếp Nhan cho hắn một cái tát, đầu của Khấu
Cửu rụt lại, trầm mặc không nói nữa.
– Hắn phải chết?
Đường Phong suy nghĩ hỏi.
– Phải.
– Ha ha, việc hôm nay tuy rằng ta cũng không hiểu rõ lắm nhừng mà hiện giờ ta
cũng dính dáng vào trong đó rồi, có phải là ta cũng nên chết?
Đường Phong nở nụ cười hỏi lại. Đối phương không trả lời nhưng ánh mắt có chút
chần chừ. Đường Phong gật đầu, hắn đã biết trong lòng những người này suy nghĩ
thế nào, vậy thì không cần phải nhiều lời vô ích nữa.
Hướng ánh mắt ra dấu cho Linh Khiếp Nhan, Đường Phong một bên ôm Khấu Cửu,
thân thể bắn ra ngoài chạy trốn, thứ thần binh trên tay toát ra kiếm mang,
quát lạnh nói:
– Ai cản đường phải chết!
Ở đây thực sự không thích hợp cho việc chiến đấu, tuy rằng việc này liên lụy
tới rất nhiều người nhưng nhiều hơn là những người vô tội, nếu như thực sự
đánh nhau thì sẽ có thương vong vô số. Hiện giờ tốt nhất là mang Khấu Cửu rời
đi.
– Lưu thứ đó lại.
Một tiếng gầm truyền lên, tất cả mọi người di động dũng mãnh đuổi theo Đường
Phong.
Thế nhưng không đợi những người này kịp lao ra, một cỗ uy áp đột nhiên từ trên
trời giáng xuống. Cỗ uy áp này phảng phất như đè bẹp tất cả mọi thứ đổ nát tan
tành, khiến cho bước chân mọi người chùn lại không đi tiếp, vẻ mặt lộ ra thần
sắc khủng hoảng cùng kiêng kỵ.
Linh Giai thượng phẩm!
Ở trong một xuân lâu nho nhỏ đột nhiên xuất hiện một cao thủ Linh Giai thượng
phẩm, điều này khiến cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng được, bởi vì
dù là thế giới bên ngoài, cao thủ Linh Giai thượng phẩm cũng giống như thần
long thấy đầu không thấy đuôi, là một nhân vật không phải ai cũng có thể thấy
được.
Thừa dịp mọi người còn đang bàng hoàng, Linh Khiếp Nhan và Đường Phong vội vã
thoát khỏi Xuân Hoa Lâu, lợi dụng bóng đêm nhanh chóng thoát ra ngoài Bái
Nguyệt Thành.
Cỗ khí thế Linh Giai thượng phẩm vừa rồi kỳ thực cũng không phải do cao thủ
nào phóng xuất ra, mà do Linh Khiếp Nhan dùng để uy hiếp địch nhân. Khi Linh
Khiếp Nhan trọng tố lại thân thể, bản thân nàng chỉ có thực lực Thiên Giai,
thực lực bậc này không đáng nhắc tới, nhưng mà lực lượng thần hồn lại là Linh
Giai thượng phẩm thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể khinh thường.
– Đi mau!
Nha đầu vội vàng hô lên một tiếng theo sát phía sau Đường Phong, những người
đó cũng không phải kẻ ngu si, chỉ bằng vào một cỗ khí thế Linh Giai thượng
phẩm sợ rằng không thể trấn trụ bọn họ lại được lâu, nếu không đi nhanh thì
chỉ sợ rất khó thoát thân được.
Quả nhiên, sau khi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan rời khỏi Xuân Hoa Lâu một
lát, mọi người cũng không thấy cao thủ Linh Giai thượng phẩm ở đâu, tất cả
chợt hiểu ra vội vàng đuổi theo hai người kia.
Chẳng qua chỉ trong chốc lát dừng lại đã khiến cho Đường Phong chạy được rất
xa. Đến nước bất đắc dĩ, những người này cũng bất chấp quấy rầy sự thanh tịnh
của người khác, triển khai thực lực bay lên bầu trời Bái Nguyệt Thành tới
phương hướng Đường Phong rời đi. Trong nhất thời quang mang lóe lên liên tục
trong màn đêm, kiếm khí đao mang chưởng phong quyền kình đều phóng về phía
Đường Phong chạy trốn, những chiêu thức này không mong tổn thương được tới hắn
mà chỉ mong có thể quấy nhiễu tốc độ chạy trốn của Đường Phong.
– A a a…
Khấu Cửu bị Đường Phong để quay đầu lại phía sau, mắt thấy công kích trùng
trùng bay tới hướng mình, không khỏi sợ đến hoa tay múa chân kêu to.
– Cao thủ chạy mau a, những người đó đang đuổi theo rồi.
– Giỏi cho một đạo kiếm khí, đánh qua đây đi, giỏi thì đánh qua đây đi…
– Câm miệng, còn ồn ào nữa ta ném ngươi trở lại!
Đường Phong đang cực kỳ tức giận, chẳng qua hắn chờ Khấu Cửu xong việc ở xuân
lâu rồi tìm hắn hỏi chút việc mà thôi, lại không nghĩ tới bị cuốn vào một hồi
tranh đấu như vậy, sự việc ngày hôm nay phát sinh quá mức quái lạ. Cho tới bây
giờ Đường Phong cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận vì sao những người đó lại
nhìn chằm chằm vào một tiểu nhân vật như Khấu Cửu.
Mà lúc này, tiểu nhân vật kia còn đang lắm mồm huyên náo không ngớt, càng
khiến cho Đường Phong tâm ý phiền loạn.
Bị Đường Phong quở mắng như vậy, lúc này Khấu Cửu mới im miệng không dám nói
nữa, chẳng qua bản tính của hắn nhát gan, trong một thời gian trầm mặc không
kiềm chế được, lại bắt đầu ồn ào trở lại.
Đường Phong để hắn nghiêng sang bên cạnh, vừa lúc đón nhận một đạo kiếm khí
đánh tới.
– A… Cái mông của ta!
Khấu Cửu ăn đạo kiếm khí này kêu to không ngớt, tuy rằng đạo kiếm khí này đánh
từ xa tới chỗ Đường Phong đã như nỏ mạnh hết đà nhưng cũng không phải thứ mà
cảnh giới Địa Giai như Khấu Cửu có thể chống lại, kiếm khí chém trên cái mông
hắn hiện ra một vết máu dài, suýt nữa tổn thương tới gân cốt.
– Không muốn chết thì im miệng!
Đường Phong hé miệng nói, khuôn mặt lạnh ngắt không có biểu tình.
Lúc này Khấu Cửu mới ý thức được tính mạng của mình còn đang bị người khác nắm
giữ, hắn gật đầu không ngừng, hai tay bịt chặt miệng đồng thời nhắm mắt lại
không dám nhìn tình huống phía sau nữa.
Tốc độ Đường Phong rất nhanh, hơn nữa lúc trước lại có khí thế của Linh Khiếp
Nhan uy hiếp, cho dù những người kia đuổi tới cũng nhanh chóng đánh mất bóng
dáng Đường Phong.
Ở bên ngoài năm mươi dặm Bái Nguyệt Thành, các đạo nhân mã đều đã đánh mất
bóng dáng của Đường Phong, các thân ảnh đều dừng lại, ai nấy tỏ ra tức giận
bất bình, hối hận không ngớt.
– Ai, còn kém một chút nữa!
Có người hung hăng giậm chân xuống đất, tiêu tan đi nhuệ khí của mình.
– Hừ, chỉ bằng đám các ngươi cũng dám vọng tưởng đánh chủ ý tới Hư Thiên
Lệnh, quả thực không biết trời cao đất dày!
Hai người đứng bên cạnh đó mở miệng trào phúng.
– Hư Thiên Lệnh, rơi tản mác ở khắp nơi, ai cũng có thể đoạt được, Thương
Khung Tông các người đoạt được vì sao Vô Đạo Môn chúng ta không thể đoạt lấy?
Người lúc trước hừ lạnh một tiếng.
Hai người vừa ầm ĩ đều là các sư huynh sư đệ tu tập cùng với nhau, hai bên
trợn mắt nhìn, trong nhất thời tràng diện trở nên giương cung bạt kiếm, cũng
không biết ai thiếu kiên nhẫn động thủ trước, ngay lập tức nhân mã hai phái
liền hỗn chiến với nhau. Không chỉ như vậy, hỗn chiến ở trong bóng đêm khiến
cho người của hai bên ngộ thương rất nhiều, mọi người nhanh chóng dùng nơi
nghỉ ngơi để đánh nhau loạn một trận.
Lúc trước đuổi theo Đường Phong thì bây giờ không ai đuổi theo nữa, lúc này
lại động thủ ở đây, cảnh này nhìn qua thực sự khôi hài vô cùng
Đường Phong dẫn theo Khấu Cửu bay một mạch qua hai trăm dặm, lúc này mới dừng
lại. Linh Khiếp Nhan theo sát sau đó, đừng xem nàng chỉ có cảnh giới Thiên
Giai nhưng nếu luận về tốc độ chạy trốn cũng không kém so với Đường Phong.
Sau một lúc dừng lại, Đường Phong đặt Khấu Cửu ở trên mặt đất, hắn kêu thảm
một tiếng rồi bật người dậy, hai tay ôm mông kêu đau không ngớt.
– Phong ca ca, chúng ta chạy trốn làm gì!
Linh Khiếp Nhan mờ mịt hỏi.
– Những người đó thực lực không cao, trực tiếp giết đi không phải là xong
sao?
Đường Phong lắc đầu nói:
– Chúng ta cùng bọn chúng không có oán cừu, giết chúng làm gì!
Sắc mặt hắn chợt nghiêm nghị lấy ra một bộ quần áo ở trong không gian Mị Ảnh
đưa cho Khấu Cửu nói:
– Mặc y phục này vào!