Vô Thường – Chương 1: Đường Phong – Botruyen

Vô Thường - Chương 1: Đường Phong

Đường Phong cảm thấy bản thân mình vô cùng xui xẻo.

Mười lăm năm trước Đường Phong mang một thân công phu rời khỏi Đường gia chu
du thiên hạ, trên đường vì tình cờ cứu một đứa trẻ khỏi cảnh bị cán chết dưới
vó ngựa mà tự rước họa vào thân.

Lần tai nạn đó khiến hắn trở thành phế nhân, suốt mười lăm năm qua chỉ có thể
nằm yên trên giường. Tuy rằng các vị trưởng lão trong môn nhiều lần truyền cho
hắn nội lực tinh thuần của chính mình, nhưng vẫn không thể khiến hắn một lần
nữa có thể đứng dậy được.

Chuyện này khiến cả Đường môn từ cao đến thấp tiếc nuối khôn nguôi, Đường
Phong là kỳ tài trăm năm mới gặp của Đường Môn, chỉ cần một quãng thời gian
nữa thôi thì không ai dám nói trước thành tựu của hắn có thể cao đến đâu, thế
nhưng một phân hy vọng này lại sớm lụi tàn.

Suốt mấy năm nằm trên giường, Đường Phong từng tự vấn lương tâm của mình vô số
lần, nếu có thể quay ngược lại thời điểm đó liệu hắn có ra tay cứu đứa trẻ kia
hay không?

Đáp án là có! Nếu không cứu, e là hắn sẽ cắn rứt lương tâm cả đời, thành tựu
ngày sau có cao đến mấy cũng ích lợi gì? Hiện tại, tuy nửa thân dưới của hắn
bị liệt nhưng đổi lấy nửa đời thanh thản.

Mạng người quý như trời, nhân tính không thể mất!

Mười lăm năm qua, Đường Phong không ngừng nghiên cứu y khắp thiên hạ, kết hợp
cùng hiện trạng của mình, nghiên cứu ra một phương pháp chữa bệnh bằng ngân
châm, lúc này mới cảm thấy có chút khởi sắc, khó khăn lắm mới cảm nhận được
nửa thân dưới của mình có chút phản ứng, một đạo sấm sét rạch ngang trời cứ
thế bổ trúng vào người hắn, Đường Phong còn đang mơ mơ màng màng đã bị ngưu
đầu mã diện áp tới Diêm La điện.

Đường Phong nghĩ đến nát óc cũng không hiểu, rõ ràng mình đang nằm trên
giường, chẳng chọc đến ai, thế nào lại xuất hiện một đạo sấm sét kì quái từ
cửa sổ đánh vào, lại còn vô cùng xảo diệu đánh trúng vào mình.

Đường Phong cố nén giận ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn vị tráng hán
mặt đen đang ngồi ngay ngắn như một ngọn núi đá sừng sững trên đài cao.

Chính là hắn, Diêm La vương, kẻ được xuy tôn là người nắm giữ vận mệnh của
người sống, chưởng quản lục đạo luân hồi.

– Đường Phong!

Diêm vương vỗ mạnh án mộc trên bàn, hét lớn một tiếng.

Đường Phong bước lên vài bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

– Nhà ngươi có biết tội của mình chưa?

Diêm vương rung đùi đắc ý, lại quát thêm một tiếng.

– Ta có tội gì?

Đường Phong giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, rống lên một tiếng.

– Ngươi có biết thọ mệnh của ngươi chỉ có mười lăm năm hay không? Lẽ ra mười
lăm năm trước hồn phách của ngươi phải xuống địa phủ chịu mệnh, tiến nhập luân
hồi mới phải chứ.

Diêm vương ho nhẹ một tiếng, khẩu khí tuy cường ngạnh nhưng cũng đã hòa hoãn
ít nhiều.

– Diêm vương muốn ngươi chết lúc canh ba, ai dám giữ ngươi lại đến canh năm?

Đường Phong trừng mắt nhìn Diêm La đang ngồi trên đài:

– Sống chết của ta vốn nằm trong tay ngươi! Sao bỗng nhiên ta lại sống thêm
được mười lăm năm?

– Khụ, chuyện này…

Vẻ mặt Diêm vương thoáng chút ngượng ngùng.

– Bổn vương bận rộn trăm bề, đôi khi cũng phạm chút sai lầm là điều khó tránh
khỏi.

– Chuyện này thì liên quan gì đến ta?

Đường Phong càng nghĩ càng tức giận.

– Mười lăm năm trước ta liều mình cứu người khác, chỉ đổi được nỗi khổ tàn
phế suốt mười lăm năm, vất vả lắm mới có được chút khởi sắc, ngươi lại phái
ngưu đầu mã diện bắt ta đến đây như thế, vậy tội của ta là gì? Ngươi làm Diêm
vương kiểu gì vậy hả?

Ngưu đầu mã diện đứng một bên nhìn Đường Phong nổi cơn thịnh nộ, liền chạy đến
giữ chặt hắn lại, vừa cười xoa dịu hắn vừa nói:

– Xin nhân huynh bớt giận, bớt giận!

Mặt Diêm vương đã đen nay lại đen thêm một phần, yếu ớt lên tiếng:

– Mặc kệ ra sao, chuyện ngươi sống lâu hơn mười lăm năm cũng là sự thật.

– Ngươi muốn thế nào?

Đường Phong hỏi.

– Đợi ta tính một chút đã…

Diêm vương giả vờ bấm mấy đốt ngón tay rồi kinh ngạc hô to:

– Ái chà, chúc mừng ngươi, kiếp sau ngươi vẫn được làm người, vậy cũng dễ làm
việc hơn.

– Ý ngươi là sao?

– Kiếp này ngươi sống lố mười lăm năm, vậy thì trừ đi mười lăm năm tuổi thọ ở
kiếp sau của ngươi coi như bù lại, như vậy đã công bằng chưa?

Diêm vương xoa xoa tay, vừa hỏi vừa cười đến mức hèn mọn, bộ dạng giồng hệt
mấy kẻ bán hàng ngoài chợ.

– Tại sao?

Đường Phong nổi giận.

– Rõ ràng đây là do ngươi làm sai, tại sao lại bắt ta phải gánh?

– Xét thấy mười lăm năm trước ngươi cứu một người, coi như cũng có chút công
đức, bổn vương miễn cho ngươi phải chịu nỗi khổ trở thành hài nhi được sinh ra
một lần nữa. Ngưu đầu mã diện, dẫn hắn đến thông đạo luân hồi, tìm nhà nào có
con trai chừng mười lăm tuổi cho hắn thác hồn chuyển thế đi.

Diêm vương phất phất tay, không màng đến tiếng rống giận của Đường Phong.

Ngưu đầu mã diện vất vả lắm mới lôi được Đường phong ra khỏi Diêm La điện, dẫn
hắn đi đến đài luân hồi.

– Tiểu huynh đệ, tái ông mất ngựa chưa hẳn là xui xẻo!

Ngưu Đầu đứng một bên tận tình khuyên giải.

– Đúng vậy, đúng vậy!

Mã Diện vội gật đầu phụ họa.

Đường Phong trợn mắt:

– Vậy thì thế nào mới gọi là xui xẻo? Vô duyên vô cớ bị mất đến mười lăm năm
tuổi thọ, đổi lại là ngươi thì ngươi vui vẻ chấp nhận được à?

– Nói thế cũng không đúng.

Ngưu Đầu áp sát tai của Đường Phong, nhỏ giọng thì thầm:

– Diêm vương đối xử với ngươi như vậy là tốt lắm rồi, tuy đây không phải lỗi
của ngươi, nhưng ngươi sống lố mười lăm năm cũng là sự thật không thể bàn cãi.
Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Diêm vương không bắt ngươi phải uống canh Mạnh
Bà rồi đi qua cầu Nại Hà sao, việc này cũng coi như là cố ý bồi thường cho
ngươi.

Mã Diện cũng nói thêm:

– Lần này ngươi tái nhập luân hồi, thực chất là thác hồn chuyển thế, thân thể
kia cũng không phải trường thành theo ý muốn của ngươi. Diêm vương sợ ngươi
không thích, cố ý dặn dò hai huynh đệ bọn ta tặng thêm cho người một phần lễ
vật.

– Lễ vật gì?

Đường Phong nghi hoặc hỏi. Trải qua cơn giận lúc đầu, Đường Phong cũng đã bình
tĩnh lại đôi chút, cả đời này của mình, có đến mười lăm năm nằm liệt trên
giường, tuy nói hiện tại có chút khởi sắc, nhưng ai biết được liệu mình thật
sự có khả năng hồi phục hay không.

Thay vì tiếp tục nằm trên giường chịu đủ loại tra tấn dày vò, việc gì cũng
phải có người hầu hạ giúp đỡ, không bằng được giải thoát sớm một chút, sớm
chết sớm siêu sinh.

Ngưu đầu mã diện cười cười nhìn hắn, mã diện duỗi tay điểm nhẹ trên trán
Ddường Phong, một chuỗi tin tức kỳ quái lập tức tiến nhập vào đầu của Đường
Phong, Đường Phong còn chưa kịp thích ứng liền thấy Ngưu Đầu xòe tay ra, một
cỗ âm phong nổi, kéo theo vô số tiếng khóc than nức nở cực kì hỗn loạn, một
luồng sáng màu lục mờ ảo hiện ra trên lòng bàn tay của hắn.

Ngưu Đầu nói:

– Đây là tu vi quỷ thần mười năm của ta, nếu nhiều hơn thì ngươi không thể
chịu nổi, thứ này sẽ giúp ích cho thân thể kiếp sau của ngươi.

Vừa nói, Ngưu Đầu liền bắn luồn sáng màu lục kia tiến nhập vào cơ thể Đường
Phong.

– Đa tạ hai vị.

Đường Phong chắp tay nói.

Đường Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nhịn không được liền hỏi:

– Diêm vương có hay quên thu hồn của người khác như vậy không?

Mã Diện ngập ngừng:

– Cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên mới có một lần.

Đường Phong vừa cười vừa nói:

– Xem ra ta cũng không cô đơn.

Ngưu Đầu cảm khái không ngừng:

– Tiểu huynh đệ ngươi coi như may mắn. Ta nhớ có tên kia mới gọi là bi thảm.
Sống đến một trăm linh tám tuổi Diêm Vương mới nhớ đến phải thu hồn của hắn,
vốn là trong mấy chục kiếp luân hồi còn lại của hắn cũng còn được làm người
vài lần, nhưng vì việc này mà tới tận bây giờ hắn vẫn còn luẩn quẩn ở súc sinh
đạo để trả nợ kia.

– Đúng vậy!

Mã Diện thổn thức:

– Ta còn nhớ người nọ tên Bành Tổ!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.