Lúc này hắn không ngừng run rẩy, vội vàng quay đầu nhìn về phía quyển sách khác, sau khi xem xong hắn biến sắc.
– … Dưới phủ đệ ba ba mươi tầng của Phong Giang Vương có cung điện dưới mặt đất, phía dưới nuôi dưỡng vô số nữ quyến, dùng cung cấp dâm nhạc, những nữ đệ tử ưu tú của các tông môn mất tích trong các năm qua đều ở đây, danh sách như sau…
– … Phong Giang trang viên ngoài hoàng thành có ám ngục, dùng trái tim người luyện chế Quỷ Minh Đan…
– … Long Giang phong địa phát hiện thần thạch mạch khoáng không báo cáo hoàng triều, một mình khai thác, đã tiếp tục ba ngàn năm, phía dưới là ghi chép lưu thông và ghi chép khai thác số lượng thần thạch những năm qua…
– … Cấu kết với chợ đen hoàng thành, bồi dưỡng sát thủ…
Trong quyển sách này là tội danh của Trấn Giang vương, tuy hắn không biết là thật là giả nhưng từ sắc mặt tái nhợt của Trấn Giang vương có thể nhìn ra những ghi chép này không phải ghi lung tung.
Quay đầu nhìn sang bản cuối cùng.
Đúng như hắn đoán nó ghi lại tội danh củaNam Hải vương những năm qua, hắn tương đối quen thuộc Nam Hải vương cho nên biết không ít chuyện của đối phương…
Những chuyện này toàn bộ xúc phạm pháp luật và kỷ luật của hoàng triều, bắt lấy kẻ phạm tội liền tịch thu tài sản cả nhà, bọn họ cho rằng làm rất cẩn thận gần như không có ai biết được, vì sao thái tử này biết? Hơn nữa… Còn biết kỹ càng như thế?
– Này…
– Làm… Làm sao có thể?
– Ta biết rõ chuyện La Tiên đảo, chẳng lẽ thực không phải bọn họ không muốn đầu hàng mà là…
– Chuyện Ám Cử Vương đào tẩu ta cũng biết, lúc ấy ta đã hoài nghi, Trấn Bắc vương tự thân xuất mã, vì sao có thể để hắn bỏ chạy, là thật hay sao?
– Nhìn sắc mặt của bọn họ hẳn là không giả.
– Giả không giả rất dễ nghiệm chứng, chỉ cần bệ hạ tự mình thi triển thời gian hồi sóc, rất dễ dàng phát hiện…
Nhìn thấy từng tội trạng ghi chép trong ba quyển sách đang lơ lửng trên cao, cả đại điện lặng ngắt như tờ, cả đám hai mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.
Nếu như đây là thật thì nó quá đáng sợ.
Ba đại vương gia công lao lớn nhất quả thực chính là ba đại sâu mọt!
Khó trách hoàng triều những năm qua náo động như vậy, thì ra là bọn chúng làm…
Cái gọi là công huân đều là bọn chúng chọc ra cái sọt, sau đó lại đi dọn dẹp!
– Việc này…
Ánh mắt mọi người nhìn ba vương gia với ánh mắt ác liệt.
– Thái tử điện hạ có thể nhanh chóng tìm ra chứng cớ phạm tội của bọn chúng như thế… Loại thực lực này!
– Thật đáng sợ…
Xác nhận ghi chép trong sách là chân thật, những người khác cũng có cảm giác sợ hãi.
Vốn cho rằng dễ dàng đối phó thái tử, vài câu có thể làm cho ba vương gia không ngẩng đầu lên được, không nghĩ tới hắn lại có thể ác hơn, trực tiếp tìm ra các chứng cớ tội trạng của đối phương…
Có thể tìm được chứ cớ phạm tội của ba đại vương gia, như vậy có tìm được của bọn họ hay không?
Thân là quan to hoàng triều… Có ai bảo chứng mình sạch sẽ?
– Hừ, không có nghĩ đến những năm qua ta mặc kệ không hỏi tới lại có nhiều sâu mọt như thế.
Sắc mặt Phổ Thiên Đại Đế âm trầm khi nhìn quyển sách.
Hắn thân là cường giả Đế cảnh cho nên nhìn một cái là biết thật hay giả.
Những năm qua hắn vẫn bế quan, không để ý tới triều chính, không nghĩ tới hoàng triều lại có sâu mọt lớn như thế.
Nếu như không phải uy nghiêm của hắn dày đặc, tứ phương không dám tới phạm, bằng vào đám sâu mọt này tồn tại, chỉ sợ hoàng triều cũng xong rồi.
– Nơi có lợi ích khẳng định sẽ có chuyện này.
Nguyên Dương Đế Quân ngược lại không có cảm thấy bất ngờ, ngược lại mỉm cười:
– Ta chỉ đang kỳ quái, Nhiếp Vân tiểu huynh đệ làm cách nào nắm những tội chứng này trong tay.
Xem xong mấy quyển sách này, có lẽ là sổ sách của ba vương gia, tất cả đều giấu ở nơi bí ẩn nhất, lặng yên không một tiếng động đạt được, cho dù là ta cũng không dễ làm.
– Ân, tiểu tử này thật sự có bản lĩnh, xem ra ta lo lắng lúc trước là dư thừ.
Phổ Thiên Đại Đế cũng gật gật đầu, trong nội tâm cũng rất kỳ quái.
Những quyển sách này bằng vào cường giả Đại Đế như hắn, muốn đạt được có lẽ không khó, Nhiếp Vân chỉ là Hoàng cảnh trung kỳ… Cho dù có được sức chiến đấu Hoàng cảnh viên mãn cũng không làm được ah.
Nhiếp Vân có được sức chiến đấu Thiên Đạo cảnh còn chưa lộ ra, Phổ Thiên Đại Đế cũng không biết.
Dù sao phải có thực lực áp chế Thiên Đạo mới có tư cách đi lại tự do trong Thần giới, nếu không, không cần hắn ra tay, Thiên Đạo cũng sẽ giáng Thiên Đạo trừng phạt diệt sát hắn.
– nNgươi… Ngươi ngậm máu phun người!
– Thái tử mà dám hồ ngôn loạn ngữ, vu oan công thần, hoàng triều này không ở lại cũng được.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Trấn Bắc vương lập tức hiểu ra ý của bọn họ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đột nhiên hắn thét dài sau đó lao ra ngoài.
Người khác không biết ghi chép trong sách là thật hay giả, hắn tự mình biết tất cả đều là thực, một khi xác nhận những chuyện này và tội danh, cho dù hắn có một ngàn cái mạng cũng không đủ giết.
Thừa dịp hiện tại bệ hạ không ở đây, rời đi mới là chính đồ.
Chỉ cần bệ hạ không ra tay, hắn tự tin cả hoàng cung không ai có thể ngăn cản hắn!
– Muốn đi? Hiện tại còn đi được sao? Người tới, bắt hắn cho ta!
Bày ra tội danh, Nhiếp Vân làm sao để cho hắn rời đi như thế chứ.
– Vâng!
Hộ vệ ngoài cung điện tràn vào, đồng loạt vây quanh Trấn Bắc vương.
– Chỉ bằng vào đám người này mà muốn bắt ta, nằm mơ…
Nếu Phổ Thiên hoàng triều không muốn lưu ta, ta cũng không lưu, cáo từ…
Nhìn đám người vây quanh, Trấn Bắc vương lạnh lùng cười cười, thân thể hắn như hóa thành ảo ảnh thoát đi, biến mất trước mặt mọi người.
– Thâu Thiên tá thọ cảnh?
– Đây là thực lực siêu việt Hoàng cảnh viên mãn…
– Không nghĩ tới Trấn Bắc vương che dấu sâu như vậy…
– Đáng giận, một khi để hắn bỏ chạy, bằng vào hắn hiểu cơ mật của hoàng triều, về sau Phổ Thiên hoàng triều sẽ không có ngày yên lành.
Nhìn thấy hộ vệ làm thành trận pháp không thể ngăn cản Trấn Bắc vương mảy may, từ đó để hắn rời đi, rất nhiều đại thần trong đại điện ngơ ngác.
Trấn Bắc vương được xưng đệ nhất vương gia, hắn gần như khống chế triều cục Phổ Thiên hoàng triều, hắn biết rõ vô số bí mật, hôm nay hắn đào tẩu, chỉ cần Phổ Thiên Đại Đế không tự mình ra tay bắt thì khó ai có thể bắt được.
Thậm chí có những bí mật này làm vốn liếng, các Đại Đế đối địch sẽ ra tay bảo vệ hắn.