– Chỉ sợ đã tương đương với một vị cường giả Thiên Đạo cảnh!
Không dám nhìn đóa hoa tiếp, nội tâm Nhiếp Vân âm thầm suy tính.
Vừa mới nhìn thấy đóa hoa, rất rõ ràng nó mượn thi thể thú vương sinh trưởng, ẩn chứa toàn bộ lực lượng của Thiên Đạo cảnh thú vương, khó trách có thể có uy lực lớn như thế, chính mình nhìn một cái đã không thể kìm chế được.
– Mục tiêu của Ma Nghiêm chính là đóa hoa này, cũng không biết có thể làm được cái gì!
Nhiếp Vân cũng không đi qua, hắn nhìn hành động của Ma Nghiêm.
Nhìn động tác của Ma Nghiêm có lẽ phải đợi ở nơi này vài ngày, bởi vì không ngừng công kích mới có thể phá vỡ phong ấn.
Bằng không mặc dù lưu lại trăm triệu năm, phong ấn cũng sắp biến mất cũng không phải thực lực của hắn hiện tại có thể phá vỡ.
Ầm ầm!
Vào lúc đang suy nghĩ, phong ấn sinh ra tiếng nổ vang, rốt cục bị phá vỡ, trong mắt Ma Nghiêm mang theo vui vẻ, đôi mắt hắn đỏ rực đi tới đóa hoa trên đầu thú vương, hắn vươn tay hái xuống.
Đóa hoa bị hái xuống, gương mặt của hắn càng yêu dị.
– Ha ha, thành công, thành công, chỉ cần ăn gốc Thiên Đạo hoa này ta sẽ lập tức trở thành cường giả Thiên Đạo.
– Không ai là đối thủ của ta!
Gào thét một tiếng, gương mặt Ma Nghiêm vặn vẹo giống như lâm vào điên cuồng.
– Thiên Đạo hoa? Cường giả Thiên Đạo?
Nhiếp Vân biến sắc.
Tuy chưa từng nghe qua Thiên Đạo hoa nhưng hắn biết rõ cường giả Thiên Đạo, chẳng lẽ… Ăn gốc Thiên Đạo hoa này thì hắn có thể lập tức trở thành cường giả Thiên Đạo?
Sẽ không dễ dàng như vậy a?
Tu luyện võ đạo tăng lên từng bước, chưa bao giờ có một bước lên trời.
Thâu Thiên tá thọ cảnh kém Thiên Đạo cảnh to lớn, không thua gì Vương cảnh và Hoàng cảnh, loại tình huống này trực tiếp nuốt một Thiên Đạo hoa là có thể giải quyết, thiệt giả?
Nhiếp Vân có chút không dám tin tưởng.
– Ân? Không đúng, chẳng lẽ… Lịch đại Liệt Thiên Thú vương đều như thế?
Vào lúc hắn đang nghi hoặc, chuyện không thể tưởng tượng diễn ra.
Liệt Thiên Thú vương từng nói qua, vương giả mỗi thời đại đều chỉ có thể sống trăm vạn năm, trăm vạn năm sau Thiên Đạo sẽ chọn một đầu Liệt Thiên Thú, thông qua cạnh tranh trở thành vương giả mới…
Thời điểm hắn nói chuyện mình không lưu ý, nhìn thấy Thiên Đạo hoa, đột nhiên nghĩ đến vấn đề… Cho dù những Liệt Thiên Thú kia cạnh tranh thành vương giả… Chúng làm sao đột phá Thiên Đạo cảnh?
Từ trong miệng Liệt Thiên Thú vương, muốn trở thành thú vương thì nhất định trở thành cường giả Thiên Đạo… Chẳng lẽ chính là nhờ vào Thiên Đạo hoa tạo thành?
Thiên Đạo hoa ẩn chứa toàn bộ lực lượng của cường giả Thiên Đạo cảnh, nếu như để người ta nuốt tất nhiên có lợi ích rất lớn, có lẽ thật có thể đột phá gông cùm xiềng xích trở thành cường giả Thiên Đạo.
– Có lẽ Liệt Thiên Thú vương được truyền thừa như vậy… Thú vương truyền thừa, nhân loại cũng có thể sử dụng?
Nhiếp Vân cũng không nóng nảy tiến lên, hắn nghi hoặc nhìn Ma Nghiêm.
Liệt Thiên Thú là Thiên Đạo chi thú, nó khác với nhân loại, Liệt Thiên Thú thôn phệ gốc Thiên Đạo hoa này không có vấn đề gì, nhưng nhân loại thì không nhất định.
Hắn muốn nhìn Ma Nghiêm dùng thủ đoạn gì luyện hóa Thiên Đạo hoa, thật có thể ngay lập tức trở thành cường giả Thiên Đạo hay không.
– Thiên Đạo cảnh, ta đến!
Thời điểm lặng lẽ nhìn chằm chằm, Ma Nghiêm cười như điên, ngón tay điểm tới đóa hoa, sau một khắc hắn lật cổ tay và xuất hiện trước thi thể Liệt Thiên Thú.
– Thi thể Liệt Thiên Thú? Hắn muốn làm gì?
Nhiếp Vân càng xem càng kỳ quái.
Ma Nghiêm không quan tâm tới đóa hoa lơ lửng, tinh thần khẽ động, trước người của hắn xuất hiện mấy thanh trường kiếm.
PHỐC!
Trường kiếm quay ngược lại và đâm vào ngực của hắn, trong nháy mắt máu tươi chảy ròng.
– Ân?
Vào lúc đang tự hỏi Ma Nghiêm làm cách nào luyện hóa Thiên Đạo hoa, nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn tự mình hại mình.
Nếu như trường kiếm như thế đâm vào người mình như vậy, đau đớn là chuyện nhỏ, mấu chốt là đâm vào mạch máu trọng yếu của thân thể, gây chuyện không tốt còn không thể tấn cấp mà chết ngay tại nơi này.
Ầm ầm!
Đâm thủng lồng ngực còn chưa đủ, trong mắt Ma Nghiêm bắn ra hào quang dữ tợn, một thanh kiếm khác lại đâm thẳng vào tim.
– Không đúng… Hắn đang tự sát…
Sắc mặt Nhiếp Vân khó coi.
Trường kiếm nhắm ngay trái tim, cho dù là cường giả Thâu Thiên tá thọ cảnh cũng không ngăn cản nổi, chỉ cần bị đâm thủng sẽ chết.
Tìm được Thiên Đạo hoa, vốn cho hắn sẽ trực tiếp nuốt và luyện hóa, không có nghĩ tới tên này tự sát? Hắn đang làm gì?
Trong nội tâm kỳ quái, Nhiếp Vân cũng không ngăn cản.
Đầu tiên Ma Nghiêm có quan hệ không tốt với hắn, còn là địch nhân, còn nữa, hắn tin tưởng đối phương sẽ không ngu như vậy, tự sát thân vong, làm như vậy tất nhiên là có mục đích.
PHỐC!
Thời điểm hắn đang cảm thấy kỳ quái, trường kiếm đã đâm vào trái tim của hắn, Ma Nghiêm phun ra một ngụm máu tươi sau đó ngừng thở.
– Thật tự sát?
Nhiếp Vân há to mồm.
Vốn tưởng rằng có mục đích nào khác, không nghĩ tới hắn thật tự sát.
Mới vừa rồi còn hưng phấn nói có thể đột phá Thiên Đạo, sau một khắc lại tự sát? Làm cái gì?
Nhiếp Vân vẫn không đi qua, hắn vẫn nấp tại chỗ quan sát.
Quả nhiên lúc này hắn nhìn ra không đúng.
Cô cô cô!
Thi thể Ma Nghiêm chấn động và phát ra âm thanh như con ếch.
Hô!
Lúc này một đạo hào quang bay ra khỏi mi tâm đối phương.
– Là linh hồn!
Vừa rồi hắn phá hư thân thể nhưng linh hồn vẫn hoàn hảo.
Nhìn thấy tia sáng này, Nhiếp Vân gật đầu.
Trước kia Ma Nghiêm tự sát chỉ phá hư sinh cơ của thân thể, linh hồn bản thân không bị hao tổn chút nào.
Tu vi đạt tới Thâu Thiên tá thọ cảnh, cho dù không có thân thể chỉ bằng vào linh hồn cũng có thể sống rất lâu.
Nhiếp Vân cảm thấy kỳ quái, đang êm đẹp vì sao phải chém giết thân thể.
Cảm giác kỳ quái này không duy trì bao lâu đã có đáp án.
Linh hồn bay ra khỏi mi tâm, không hề chần chờ nhảy vào trong thi thể của Liệt Thiên Thú.
Mượn xác hoàn hồn!
Theo lý thuyết linh hồn và thân thể chỉ có hỗ trợ lẫn nhau mới có thể giúp thực lực càng ngày càng mạnh, thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng có ngoại lệ, không ít cường giả bị người ta đánh nát thân thể, linh hồn đào tẩu, lúc này muốn tiếp tục tu luyện chỉ có thể mượn xác hoàn hồn.
Mượn nhờ một bộ thi thể không có linh hồn, một lần nữa sống lại.
Loại mượn xác hoàn hồn này bởi vì không phải thân thể của mình nên tính dung hợp có hạn, sẽ hạn chế thực lực ngày sau.
Lại nói thi thể của kẻ khác không bằng của mình.