– Nhất định là thế giới chi tâm phát giác nguy hiểm, tự động che đậy khí tức…
Hắn nhanh chóng nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, sắc mặt Nhiếp Vân khó coi.
Vùng núi này rộng mấy ngàn vạn dặm, nếu tìm mỗi tấc thì hắn sẽ mệt chết.
Nếu thế giới chi tâm muốn che dấu, bằng vào thực lực của hắn hiện tại không thể tìm ra.
– Nhìn xem có thể tìm được dấu vết lưu lại hay không…
Trong nội tâm lo lắng, Nhiếp Vân không có bối rối chút nào, thiên nhãn và không gian chi lực của nạp vật thế giới đồng thời xuấ hiện và tìm kiếm bốn phía.
Cho dù thế giới chi tâm che dấu như thế nào, nếu nó đã ở đây thì nhất định sẽ lưu dấu vết lại.
– Ân? Đây là cái gì?
Một lát sau, quả nhiên hắn phá hiện không đúng.
Trên mặt đất cách đó không xa có dấu vết lưu lại.
Thân ảnh xuất hiện trước mặt, đôi mắt của hắn sáng lên.
– Là dấu vết nhân loại đi qua… Chẳng lẽ là đám người Đa Ba vương tử?
Đa Ba vương tử tiến vào sơn cốc đã lưu lại dấu vết chiến đấu, nói rõ bọn chúng đã sớm tiến vào nơi đây.
Nếu có dấu vết nhân loại đi qua, tám chín phần mười là bọn chúng!
– Tuy không biết vì sao đám người kia tới nơi này nhưng có thể khẳng định là… Nhất định có thứ tốt, tiến lên xem một chút.
Ý thức được có thể là dấu vết do đám người Đa Ba vương tử lưu lại, Nhiếp Vân không hề dừng lại, hắn nhìn chuẩn phương hướng sau đó rời đi.
Đám người Đa Ba vương tử là gia hỏa không lợi không dậy sớm, có thâm thù đại hận với mình nhưng không tới gây phiền toái, ngược lại đi tới Liệt Thiên khu lắc lư nhiều tháng, muốn nói không có mục đích không muốn ai biết, đánh chết hắn cũng không tin.
Hiện tại hắn đã phát hiện bí mật, không đuổi theo mau chẳng khác gì phụ lòng chính mình.
Thi triển Phong Thần Quyết đệ tam trọng, tốc độ của Nhiếp Vân cực nhanh.
Đám người Đa Ba vương tử cũng sợ người khác đuổi theo nên lưu lại dấu vết rất ít, thường xuyên đi một lúc đã không tìm thấy.
Thời điểm này Nhiếp Vân sử dụng thiên cơ đại đạo dò xét thiên cơ.
Tuy hắn có thiên cơ đại đạo kém y đạo, kiếm đạo, ở trong Thần giới cũng không tính là cao minh nhưng thực lực đám người Đa Ba vương tử thua xa hắn, khoảng cách lại gần, hắn vẫn có thể dò xét ra manh mối.
Thông qua thiên cơ đại đạo và các đầu mối lưu lại, đi gần một ngày không biết quấn bao nhiêu đường quanh co, quả nhiên hắn phát hiện nơi kỳ quái.
Trong ngày hôm nay hắn cũng tận lực che dấu khí tức, tiêu trừ sạch dấu vết lưu lại, chính bởi vì như thế Liệt Thiên Thú vương, Phần Thiên Thú Vương tuy cường đại nhưng không thể dò xét.
– Tất cả manh mối đều chỉ thẳng sơn động này, nếu như đoán không sai, đám người Đa Ba vương tử đang ở bên trong.
Nhiếp Vân dừng lại, hắn đứng trước sơn động và nói thầm một tiếng, lúc này nhìn vào bên trong.
Sơn động vô cùng rộng lớn, bên trong đen kịt, ánh mắt bị ngăn cản nên không nhìn được bao sâu.
Lực lượng nạp vật thế giới phóng ra ngoài, cũng chỉ có thể lan tới khoảng một dặm.
Hô!
Không do dự quá nhiều, Nhiếp Vân bay vào bên trong.
Đinh đinh đinh đinh!
Bay không xa, cách đó đã nghe được âm thanh binh khí va chạm, đồng thời mặt đất run nhè nhẹ, dường như có người đang đào móc vách tường, hoặc đang công kích phong ấn.
Thân thể chấn động và nấp sau tảng đá, không gian chi lực của nạp vật thế giới không ngừng lan về phía trước.
– LàMa Nghiêm…
Không gian chi lực của nạp vật thế giới lặng yên không một tiếng động cho nên đối phương cũng không phát hiện, chỉ thấy Ma Nghiêm cách đó không xa đang đứng trước một phong ấn, hắn đang dùng toàn lực công kích ý đồ phá vỡ phong ấn.
Tâm ma hải dương cực lớn xuất hiện sau lưng Ma Nghiêm, vô số thân ảnh quỷ dị sôi trào như bọt khí, chúng không ngừng va chạm với phong ấn, mỗi lần đụng một cái phong ấn ảm đạm vài phần, xem ra không bao lâu đã có thể phá vỡ phong ấn.
– Thật mạnh… Xem ra vào trong Vạn Giới Động Thiên không riêng ta đạt được chỗ tốt, Ma Nghiêm này cũng đạt tới Thâu Thiên tá thọ cảnh!
Ma Nghiêm lúc đến chỉ là Hoàng cảnh viên mãn, hiện tại phóng thích lực lượng ngay cả Nhiếp Vân cũng cảm thấy tim đập nhanh, không cần nhìn cũng biết hắn đã đạt tới Thâu Thiên tá thọ cảnh.
Thâu Thiên tá thọ cảnh phối hợp tâm ma đại đạo của hắn đúng là làm người ta kiêng kị.
Loại thực lực này so với Nhữ Hạ vương tử thì hơi không bằng, càng không cần nói tới hắn.
– Dường như phong ấn là do cường giả Thiên Đạo làm ra…
Nhiếp Vân dời mắt nhìn sang phong ấn.
Địa phương này xuất hiện phong ấn, đổi lại ai cũng cảm thấy kỳ quái.
Phong ấn trước mặt mang theo phong cách cổ xưa, mang theo khí tức tang thương, xem ra tồn tại ít nhất trăm triệu năm, phong ấn này cổ xưa như vậy, uy lực trăm không còn một, loại tình huống này cường giả Thâu Thiên tá thọ cảnh không thể đánh vỡ trong thời gian ngắn, không cần nhìn cũng biết ít nhất là cường giả Thiên Đạo lưu lại.
– Bên trong là cái gì? Có thể làm Ma Nghiêm chấp nhất phá giải phong ấn như thế?
Nạp vật thế giới chi lực dọc theo vách đá lan vào trong phong ấn.
Đổi lại người khác có phong ấn ngăn cản khẳng định không nhìn thấy cái gì, nhưng Nhiếp Vân thì khác, không gian chi lực của nạp vật thế giới vô hình vô chất, thuộc về không gian, nếu như phong ấn còn hoàn hảo không tổn hao gì thì hắn có thể bị ngăn cản, hiện tại phá hư không còn bao nhiêu, dễ dàng nhìn thấy tình huống bên trong.
Ở giữa gian phòng có một con Liệt Thiên Thú đang ngồi, xem bộ dạng thân thể hiển nhiên là một đầu thượng cổ thú vương.
Hiển nhiên đầu thú vương đã chết từ lâu, thân thể khô héo, quỷ dị là trên đầu sinh trưởng một bông hoa, bông hoa tươi đẹp hồng hào và tỏa ra khí tức cực lớn.
Chỉ liếc mắt nhìn, nội tâm Nhiếp Vân chấn động rất mạnh và sinh ra dục vọng muốn thôn phệ.
Dục vọng thiêu đốt như hỏa diễm, chỉ trong nháy mắt hai mắt của hắn bêến thành đỏ thẫm.
– Hỏng bét!
Tinh thần hoảng hốt, không gian chi lực nạp vật thế giới rút về, dục vọng lúc này mới dần dần biến mất, hơi thở của hắn cũng dần dần ổn định trở lại.
– Đây là cái gì? Thật đáng sợ…
Đồng tử Nhiếp Vân co rút lại.
Nạp vật thế giới của hắn tấn thăng đến thế giới bát cấp, linh hồn lực bản thân dung nhập trong đó, tuy so ra kém Thần giới Thiên Đạo nhưng cũng phi thường lợi hại,
linh hồn lực đáng sợ như thế nhưng chỉ liếc mắt nhìn đóa hoa đã bị hấp dẫn… Rốt cuộc nó là gì mà đáng sợ như thế?
– Dường như đóa hoa này hấp thu toàn bộ lực lượng của Liệt Thiên Thú vương sau khi chết hình thành, một đóa hoa hút khô một con thú vương… Khó trách ta cũng không ngăn cản nổi!