Nam tử trung niên cũng không cao lớn gì, chiều cao của hắn còn chưa đủ một mét bảy, dáng người gầy yếu, đặt hắn vào trong dòng người đông đúc thì chẳng ai thèm chú ý, chỉ có một chỗ đặc biệt là trên người hắn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.
Nhưng đối với Đường Kim mà nói, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn này không hề bình thường, bởi vì hắn cảm thấy trên người nam tử trung niên này toát ra một cỗ hơi thở cường đại, người này cường đại hơn tất cả những người mà hắn đã gặp.
Tuy khí áp bách của đối phương mạnh, nhưng Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn nhìn nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, lười biếng hỏi:
-Ông cũng là người của Tiềm Long?
Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim, sau đó trầm giọng nói:
-Nếu tôi nói phải, thì cậu lập tức đuổi tôi ra khỏi Ninh Sơn liền sao?
-Không.
Đường Kim hì hì cười:
-Tôi không thích dùng bạo lực, tôi chỉ thích lấy soái phục người.
Lấy tay chỉ vào bốn chữ Đường Kim soái nhất, sau đó hắn tiếp tục nói:
-Thấy không? Đường Kim soái nhất, ông thấy tôi đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ tự động rời đi.
-Lấy soái phục người?
Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn ảm đạm cười:
-Có chút ý tứ, cậu tên là Đường Kim?
-Đúng vậy, Đường trong Đường Môn, kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Đường Môn?
Ánh mắt của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn lóe lên một tia thần thái đặc biệt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, khí thể áp bách trên người đột nhiên tản đi, giọng nói mang lại càng kỳ quái hơn:
-Tôi đã rời khỏi Tiềm Long từ rất lâu rồi, Tiềm Long nay không bằng xưa, những lời này kỳ thật tôi cũng không để ý.
Giọng nói của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, tựa hồ như có thêm vài phần tiêu điều:
-Cảnh còn người mất, nơi này cũng nên đổi chủ nhân rồi.
Thở nhẹ một tiếng, cước bộ vừa động nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn nháy mắt đã xuất hiện cách nơi này mười mét, mà thanh âm của hắn cũng truyền đến:
-Người trẻ tuổi cứng quá dễ gãy, lấy tu vi hiện giờ của cậu ở độ tuổi này đáng để kiêu ngạo, nhưng thiên ngoại hữu thiên, trên đất Hoa Hạ này vẫn còn rất nhiều thiên tài, sau này làm việc thu liễm đi một chút.
Nói xong chữ cuối cùng, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn cũng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Kim.
Đường Thanh Thanh không khỏi thở nhẹ một tiếng:
-Người này đi thật nhanh.
-Bình thường thôi.
Đường Kim không cho là đúng, sau đó hắn lại cảm khái:
-Cảm giác lấy soái phục người thật tuyệt.
-Em trai, kỳ thật người đó nói không sai, em nên thu liễm lại một chút.
Đường Thanh Thanh đã bắt đầu quen với thói tự kỷ của người này.
-Em thật sự rất thu liễm.
Đường Kim vẻ mặt vô tội:
-Nhưng mà thu liễm không phải là yếu đuối, em không cho bọn hắn biết sự lợi hại của em, thì bọn hắn cứ tới gây chuyện hoài.
Nhìn thấy nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn đã đi xa, Đường Kim suy nghĩ một hồi rồi lẩm bẩm”:
-Hình như sư phụ không có gạt mình, trên đời này có khá nhiều người lợi hại.
Cuối cùng, Đường Kim lại bổ sung một câu:
-Nhưng từ đầu đến cuối em vẫn lợi hại nhất.
Chứng kiến tên nhóc này lại bắt đầu tự kỷ, Đường Thanh Thanh nhịn không được mở miệng:
-Em trai, căn biệt thự này tính làm sao? Sẽ không dọn vào đây ở chứ?
-Tạm thời không thể ở, cứ để đó, nếu có cơ hội đem đổi nó thành vàng.
Đường Kim thuận miệng nói.
Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười, tên nhóc này vẫn nhớ tới vàng.
-Chị Thanh, em đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch, kế hoạch này mà thành công, thì giấc mộng của em sẽ thành hiện thực.
Đường Kim đột nhiên có chút hưng phấn.
-Kế hoạch gì?
Đường Thanh Thanh cảm thấy kế hoạch của tên nhóc này không đáng tin tưởng, nhưng vẫn có chút tò mò.
-Em quyết định, cướp hết tiền của Tiềm Long.
Đường Kim vẻ mặt hưng phấn nói:
-Đến lúc đó em sẽ xây một căn biệt thự bằng vàng.
Đường Thanh Thanh nhất thời không biết nói gì, tên nhóc này cả ngày đi cướp tiền của người khác.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Kim móc điện thoại ra nhìn một chút, liền nhận ra số điện thoại của lão Nhạc:
-Lão Nhạc, có chuyện gì?
-Đường Kim, lần này cậu làm quá mức rồi.
Đầu điện thoại bên kia thanh âm Nhạc Trung Hằng trầm thấp:
-Không đến một tuần, Tiềm Long đã tổn thất tám người, sáu chết, hai tàn phế, việc này đã muốn kinh động đến tổng bộ Tiềm Long, tiểu tử lần này cậu làm ra động tĩnh quá lớn.
-Bọn hắn muốn giết tôi… tôi đem biến bọn họ thành sống không bằng chết, tôi luôn luôn tuân theo quy tắc của ông.
Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:
-Tôi chỉ phế đi một người, còn mấy người khác không có liên quan đến tôi.
-Quả thật bọn hắn không có chứng cứ, về điểm này cậu làm tốt lắm, chúng tôi cũng có đủ lý do để bảo vệ cho cậu.
Ngữ khí của Nhạc Trung Hằng dịu đi một chút:
-Nhưng việc này cụ thể như thế nào tôi vẫn chưa xác định được, ngay cả tổng bộ Ám Kiếm cũng bị kinh động, tạm thời cậu chờ đợi tin tức của tôi….. A?
Thanh âm của Nhạc Trung Hằng đột nhiên trở nên hưng phấn:
-Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long? Được, lời này thật khí phách, Đường Kim dựa vào nhưng lời này, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ cậu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Không đợi Đường Kim trả lời, Nhạc Trung Hằng liền vội vàng cúp điện thoại
Đường Kim nhất thời có chút sững sờ, tình báo của lão Nhạc thật linh thông.
Đường Kim cũng không biết, cơ hồ trong cùng một lúc, ngoại trừ hắn ra tất cả thành viên của Ám Kiếm đều nhận được một tin nhắn, mà cái tin nhắn này chỉ có hai dòng chữ, đúng là hai dòng chữ mà Đường Kim vừa khắc lên hai bên cánh cửa chính.
Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ này không Tiềm Long, thành viên Ám Kiếm đối với những lời này cực kì hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, bao nhiêu năm bị Tiềm Long áp chế cuối cùng cũng phát tiết ra được, bọn hắn bây giờ rất sảng khoái.
Từ trước tới nay Tiềm Long hung hăng càn quấy vô cùng, mà Ám Kiếm thì luôn thu liễm để làm việc, những năm gần đây bọn hắn liên tục bị Tiềm Long chèn ép, nhưng trong giớ hạn ước thúc nên bọn hắn cũng không làm được gì,
-Thống khoái.
Tổng bộ Ám Kiếm, một người đàn ông cao lớn phát ra một tiếng tán thưởng:
-Nói cho hắn biết trước cuộc chiến Long Kiếm, tôi cam đoan Tiềm Long sẽ không dám đụng vào hắn.
-Vậy sau cuộc chiến Long Kiếm thì sao đây?
Bên cạnh có người hỏi.
-Vậy phải xem hắn có thể giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến Long Kiếm được không đã.
Nam tử cao lớn chậm rãi nói:
-Nếu không thắng, Ám Kiếm xem như không còn tồn tại, tôi cũng không có đủ năng lực để tiếp tục bảo vệ hắn, nếu hắn giúp chúng ta thắng cuộc chiến Long Kiếm, thì tôi xem ai dám động vào hắn?
Không khí trong phòng lúc này có chút trầm trọng, mồng tám tháng chạp cuộc chiến sẽ bắt đầu, Ám Kiếm đã không còn đường lui.