Tất cả mọi người ở đại sảnh lúc đều nhìn về phía Hàn Hữu Đức, Đường Kim cũng không lên tiếng vì hắn muốn xem nhân cách của cha bạn gái, xem coi ông ta có vì tiền mà bán luôn cả con gái không.
– Vương tổng, ngài nói con trai ngài cũng học ở Ninh Sơn, cho nên tôi mới gọi con tôi tới đây, để hai người biết mặt nhau, sau này trong trường chiếu cố lẫn nhau, tôi cũng biết ý tứ của ngài, ngài muốn hai đứa nó đến với nhau, tôi cũng không nói gì, nhưng bây giờ con gái của tôi đã có bạn trai, ngài kêu tôi bán con gái của tôi cho ngài?
Hàn Hữu Đức nhìn Vương Hạo âm thanh lạnh dần.
– Con trai của ngài nói không sai, tôi rất muốn làm ăn với ngài, nhưng ngài nghĩ tôi không làm ăn với ngài thì sẽ chết đói sao?
Thanh âm của Hàn Hữu Đức càng lúc càng lớn:
– Tôi nghĩ tôi sẽ mở rộng việc làm ăn ở Ninh Sơn. Nhưng bây giờ không cần nữa, nói như thế nào thì tôi cũng là một người giàu có, tài sản của tôi có mấy người bằng, dù không làm ăn được ở Ninh Sơn tôi sẽ chết đói sao? Con gái của tôi sẽ chết đói sao?
Lúc trước Hàn Hữu Đức cầu tình Vương Hạo, nên đối với Vương Hạo có chút khách khí, nhưng lúc này hắn thật sự rất giận:
– Tôi Hàn Hữu Đức bộ dạng không đẹp trai, nhưng tôi có vợ và con gái đều xinh đẹp, hồi trước vợ tôi được rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô ấy chọn tôi, bởi vì tôi rất soái sao? Cho đến bây giờ cô ấy vẫn tốt với tôi, bởi vì tôi nhiều tiền sao? Sai, là bởi vì tôi tốt với cô ấy, thương yêu cô ấy, bây giờ ông lại bảo tôi bán con gái của tôi cho ông?
Nói xong lời cuối cùng, Hàn Hữu Đức cũng thốt ra một câu nói tục:
– Chó má, Đường Kim nói không sai, hai cha con các ông đúng là heo.
Một đám người trong đại sảnh cũng tán thành, hai cha con Vương Hạo, Vương Phi thật đúng là heo.
– Hàn tổng, ngài sẽ phải trả giá vì những lời này.
Vương Hạo sắc mặt âm trầm, hắn không phải là người không có đầu óc, hồi nãy Vương Phi làm ra sự tình lớn nhu vậy, nên hắn cũng không thèm giả bộ nữa, nếu Hàn Hữu Đức bán con gái cho hắn, thì Hàn Hữu Đức sẽ bị mọi người mắng là vô sỉ, nhưng hắn lại không đoán được là, Hàn Hữu Đức chẳng những không đồng ý mà còn mắng hắn một trận, làm cho mặt mũi của hắn đã mất nay còn thảm hại hơn.
– Vương tổng, câu nói này tôi trả lại cho ngài.
Hàn Hữu Đức tức giận xoay người đi:
– Tiểu Nhu, chúng ta đi về.
– Dạ!
Hàn Tuyết Nhu có chút vui vẻ lên tiếng:
– Đường Kim chúng ta đi ăn thôi.
Nhắc đến ăn cơm, giờ phút này Đường Kim mới nhớ là hắn đang rất đói bụng, nhưng khi hắn mới đi được vài bước thì có tiếng người gọi:
– Đường Kim huynh đệ, chờ tôi với.
Đường Kim có chút ngạc nhiên, ở nơi này mà có người biết hắn?
Quay đầu lại nhìn một chút thì thấy hai nam nhân đang đi về phía hắn, hai nam nhân này hắn đã từng gặp qua.
– Là cậu.
Đường Kim lập tức nhận ra hai người đó, hắn đã gặp hai người này ở Hoàng Triều KTV, một người là Dương Minh Kiệt, người còn lại là Trần Huy.
– Đường Kim huynh đệ, chúng ta cùng đi.
Dương Minh Kiệt nhìn Đường Kim mĩm cười:
– Chắc cậu vẫn chưa ăn tối, vậy thì chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm?
– Được, anh mời khách nha.
Đường Kim thuận miệng nói, bình thường có người đi ăn chung, hắn cũng không cự tuyệt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
– Không thành vấn đề.
Dương Minh Kiệt cười cười nói:
– Cậu đi trước đi.
Khi thấy hai người xưng huynh gọi đệ không ít người trong đại sảnh lộ ra biểu tình quái dị, trong đó có mấy người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vương Hạo, bởi vì họ biết tuy rằng buổi tiệc này được tổ chức trên danh nghĩa của Vương Hạo, nhưng diễn viên chính lại là Dương Minh Kiệt.
Mà trong lòng những người này cũng một trận ngạc nhiên, thanh niên Đường Kim này rốt cuộc gia cảnh ra sao? Mà ngay cả Dương lão bản cũng biết hắn, hơn nữa còn rất thân thiết.
Những người này con đang suy đoán, thì Đường Kim đã ôm Hàn Tuyết Nhu đi ra khỏi biệt thự, Vương Hạo có chút sửng sờ, nhưng ngay lập tức đã hồi phục tinh thần nhanh chóng đuổi theo.
– Dương lão bản, Dương lão bản, xin ngài chờ một chút.
Vương Hạo chạy nhanh đến chỗ Dương Minh Kiệt, gương mặt hắn lộ ra biểu tình lấy lòng:
– Dương lão bản, tiệc rượu còn chưa bắt đầu mà, ngài đi đâu thế? Hôm nay ngài là diễn viên chính a.
Dương Minh Kiệt ảm đạm cười:
– Vương tổng tiệc rượu của ngài tôi không dám thưởng thức, bây giờ ngài làm diễn viên chính đi.
– Vậy việc hợp tác của chúng ta….
Sắc mặt Vương Hạo có chút tái nhợt.
– Vương tổng, con người của tôi rất dễ quên, lúc trước tôi có nói gì thì bây giờ tôi xin lỗi, tôi quên hết rồi.
Dương Minh Kiệt nói xong liền đi nhanh ra khỏi biệt thự.
Trong đại sảnh một đám người cũng hướng Vương Hạo cáo từ.
– Vương tổng, tôi có chút việc gấp, cho nên phải rời đi.
– Vương tổng, cha của tôi mắc bệnh, tôi phải nhanh chóng đi tới bệnh viện.
– Vương tổng, con gái của tôi chạy đi đâu mất rồi, bây giờ tôi phải đi tìm.
…
Những người hiểu được nội tình lập tức cáo từ, mới đầu còn có người chưa kịp nắm bắt tình huống, nhưng một lúc sau khi hiểu được tình huống lập tức xin phép ra về, không đến vài phút cả đại sảnh chỉ còn lại hai người, mà hai người này thì ai cũng biết.
– Cha, sao lại như vậy?
Vương Phi ngơ ngác đứng ở nơi đó, hắn nghĩ mãi cũng không ra.
– Cút!
Vương Hạo nhìn Vương Phi gầm lên một tiếng.
Lần này Vương Phi không dám đáp trả nữa, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một tia oán hận:
– Đường Kim, tao và mày không đội trời chung.
Bên ngoài biệt thự, vẻ mặt Hàn Hữu Đức có chút ngạc nhiên nhìn Đường Kim, kỳ thật hắn cũng biết, nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay là Dương Minh Kiệt, Vương Hạo đã đáp ứng sẽ giới thiệu hắn với Dương Minh Kiệt để hợp tác làm ăn, nhưng chính hắn cũng không biết được, Dương Minh Kiệt lại quen với Đường Kim bạn trai con gái hắn, hơn nữa có vẻ rất quen thuộc.
– Cha, người còn thất thần làm chi, trước tiên chúng ta đi ăn cơm đã.
Thấy Hàn Hữu Đức đứng bất động, Hàn Tuyết Nhu ngồi trên Ferrai thúc giục.
– Tiểu Nhu, con cùng với bạn trai con đi chơi đi, cha lớn rồi không đi theo để phá cuộc vui của hai đứa đâu.
Hàn Hữu Đức lắc đầu:
– Cha về biệt thự của con, con cũng đừng về quá muộn.
– Dạ, con biết rồi.
Hàn Tuyết Nhu đáp ứng một câu.
Dương Minh Kiệt suy nghĩ một chút, sau đó đi tới trước mặt Hàn Hữu Đức, móc danh thiếp ra đưa cho hắn:
– Hàn tổng, nếu ngài có hứng thú hợp tác, thì ngày mai tám giờ sáng gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng nhau bàn.
Hàn Hữu Đức có chút máy móc nhận tờ danh thiếp, còn Dương Minh Kiệt thì xoay người bước nhanh, lao vào bên trong chiếc Rolls- Royce.
– Cha, bọn con đi trước.
Hàn Tuyết Nhu khởi động xe, rất nhanh rời đi, còn Dương Minh Kiệt thì ngồi trên chiếc Rolls- Royce bám theo sau.
Hai chiếc xe rất nhanh biến mất, mà Hàn Hữu Đức cầm danh thiếp trên tay có chút ngẩn người, trong nháy mắt đã có bảy tám người lao lại bao vây Hàn Hữu Đức.