- Cô Tô, cô tỉnh rồi à, cô tự giữ lấy cái nhiệt kế đi.
Đường Kim trong lòng có chút buồn bực, vừa nói vừa đưa nhiệt kế vào tay Tô Vân Phỉ:
– Em đi ra ngoài hỏi xem chừng nào y tá vào đây tiêm thuốc cho cô.
Đường Kim nói xong liền đứng lên ra khỏi phòng bệnh, tuy rằng đã tỉnh lại nhưng đầu óc Tô Vân Phỉ còn chút choáng váng nhìn bốn phía, xác nhận mình đang ở bệnh viện, liền kẹp nhiệt kế vào nách, trên người có chút mệt mỏi liền nhắm mắt lại.
Hành lang bệnh viện giờ này tương đối vắng lặng, Đường Kim thấy một y tá trực ban đang đứng liền đi tới.
– Y tá, cho hỏi bệnh nhân giường ba mươi chín có cần tiêm thuốc hay không?
Y tá trực ban hướng y tá đứng trong phòng hô to một câu:
– Thất tiên nữ, đi tiêm thuốc cho bệnh nhân giường ba mươi chín kìa.
– Chờ chút.
Bên trong truyền ra âm thanh thanh thúy, đại khái ba phút sau một ý tá dáng người cao gầy đi ra.
Đường Kim vốn có chút buồn bực, nhưng thấy cô y tá này hai mắt liền tỏa sáng, hắn tới bệnh viện nhiều lần như vậy nhưng bây giờ mới thấy một mỹ nữ chân chính a.
Cô y tá này có ánh mắt thật đẹp, lông mi dài, mũi ngọc cao, đôi môi đỏ mọng hé mở, ngũ quan của nảng thật hoàn mỹ, mà toàn thân được bao quanh bởi bộ y phục phấn hồng, có lồi có lõm, đường cong kinh người, có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết.
– Chờ một chút, tôi lập tức đến tiêm thuốc cho người bệnh.
Chứng kiến Đường Kim nhìn mình đắm đuối, sắc mặt nữ y tá lập tức đỏ hồng, nàng rất dễ thẹn thùng.
– Được, cảm ơn chị y tá.
Đường Kim hì hì cười, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua ngực y tá mỹ nữ, trên đó có một cái bảng tên, tên của nàng là Kiều An An.
Kiều An An đi tới phòng bệnh của Tô Vân Phỉ, tất nhiên Đường Kim cũng đi theo sau.
Vào phòng bệnh, Kiều An An đi tới kế bên Tô Vân Phỉ, lấy nhiệt kế đặt dưới nách Tô Vân Phỉ ra, nhìn một chút nói:
– Ba mươi tám độ tư, đang hạ sốt, bạn gái của cậu hẳn là không có việc gì, không cần phải lo lắng.
– Chị y tá, cô ấy không phải là bạn gái của tôi.
Đường Kim giải thích.
– Cô ấy là cô giáo của tôi, nhà ở gần nhau.
– Cô giáo!
Kiều An An nhìn Đường Kim một cái, có điểm tò mò nói:
– Cậu là học sinh à? Vậy cậu học trường nào? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Tôi học lớp mười, trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim cười hì hì hồi đáp.
– Chẳng thể trách nhìn cậu còn rất trẻ.
Kiều An An không biết đang nghĩ gì, đột nhiện che miệng cười.
Đường Kim bị cười đến không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi:
– Chị y tá, chị cười gì vậy?
– Không có gì, bây giờ tôi tiêm thuốc cho cô giáo của cậu.
Kiều An An hé miệng cười.
Nhìn Kiều An An tiêm thuốc cho Tô Vân Phỉ, Đường Kim không nói gì nữa, chờ cho Kiều An An tiêm thuốc xong cho Tô Vân, Đường Kim liền mở miệng hỏi:
– Chị y tá, cái chị y tá hồi nãy tại sao lại kêu chị là thất tiên nử? Chẳng lẽ chị có sáu chị em sao?
– Không phải.
Kiều An An có chút ngượng ngùng cười nói:
– Ngoại hiệu đó là đồng nghiệp đặt cho tôi, dùng để chọc tôi.
– Tôi cảm thấy biệt danh này thật dễ nghe.
Đường Kim cười hì hì nói:
– Chị y tá, tại sao đồng nghiệp của chị đặt cho chị danh hiệu này?
Kiều An An mặt đỏ lên, không trả lời Đường Kim, mà chỉ lo thu thập đồ vật này nọ, rồi bước nhanh ra ngoài.
Tô Vân Phỉ tiếp tục nhắm mắt ngủ, Đường Kim cảm thấy có chút nhàm chán, lập tức đứng lên đi ra ngoài, đi về phía y tá trực ban.
Y tá trực ban thấy Đường Kim đi tới, có chút kỳ quái hỏi:
– Sao cậu lại tới đây?
– Chị y tá, buổi tối các chị rất nhiều việc sao?
Đường Kim hỏi
– Không phải, rất ít.
Y tá trực ban thuận miệng nói.
– Vậy buổi tối các chị rất nhàm chán à?
Đường Kim hỏi tiếp.
– Có chút nhàm chán.
Y tá trực ban có chút buồn bực nói:
– Sao cậu không đi chăm sóc bạn gái, chạy tới nơi này làm gì?
– Cô ấy là cô giáo của tôi, không phải bạn gái của tôi, tôi cảm thấy ở cùng một chỗ với cô ấy không tốt lắm, nên lập tức đi ra ngoài này.
Đường Kim nghiêm trang nói.
– Như vậy sao được.
Y tá trực ban hơi nhíu mày:
– Không ai trông coi cô ấy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
– Chị y tá, tôi hỏi chị một vấn đề, chị trả lời tôi liền rời đi.
Đường Kim hì hì cười nói.
– Tôi có bạn trai còn Kiều An An thì không có, cậu còn vấn đề gì không?
Y tá trực ban nói.
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó gật đầu:
– Có, tại sao gọi Kiều An An là thất tiên nữ.
– Việc này à?
Y tá trực ban cười khúc khích:
– Cậu tự đi mà hỏi Kiều An An.
Đường Kim có chút buồn bực, cô y tá này quá nhỏ mọn.
Không thể hỏi ra lai lịch của thất tiên nữ, Đường Kim có chút buồn bực nhưng vẫn đi về phòng Tô Vân Phỉ, y tá trực ban nói không sai, phải có người trông coi Tô Vân Phỉ, dù đã tiêm thuốc rồi nhưng vẫn chưa chắc chắn sẽ khỏi.
Ước chừng nữa giờ sau, Kiều An An mang thuốc vào phòng cấp cho Tô Vân Phỉ, Đường Kim không nhịn được hỏi:
– Chị y tá, rốt cuộc tại sao mọi người kêu chị là thất tiên nữ.
Kiều An An có chút đau đầu, người này đến giờ vẫn chưa quên việc này a?
– Hồi trước tôi làm ở khoa nhi đồng, tiêm thuốc cho con nít đến bảy phát mới đúng chỗ, vì thế mọi người đặt cho tôi ngoại hiệu này.
Kiều An An thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Đường Kim nói.
Đường Kim nhất thời có chút đờ đẫn, hắn không thể ngờ
Đường Kim thấy có chút kỳ quái nên hỏi:
– Chị y tá, không phải chị vừa tiêm rất chuẩn sao?
– Người lớn cùng con nít khác nhau, tôi ở khoa nhi đồng trình độ tiêm thuốc quá kém, nên mới bị chuyển tới đây.
Kiều An An có chút ngượng ngùng.
– Kỳ thật lúc trước tôi còn có hai ngoại hiệu nữa.
– Ngoại hiệu gì?
Đường Kim có chút tò mò.