Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 255: – Botruyen

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 255:

Quyển bảy Chương 5: Tâm Nguyện
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: bigtet

Xuân đến xuân đi, cỏ cây mấy lần thay lá. Vừa đang còn mùa đông giá rét đã nhanh chóng được mùa xuân tràn ngập sinh cơ thế chỗ. Thời gian trôi đi như bóng câu qua khe cửa, cũng chẳng biết bao ngày tháng đã qua, đảo mắt chuyện nhân sinh mới ngày nào đã trở thành chuyện cũ.

Trong mấy năm nay, Tạp Địch đại lục cũng không có nhiều thay đổi, ngọn lửa chiến tranh vẫn lan tràn như trước. Phân tranh không ngừng tựa như đã thành giai điệu từ cổ chí kim.

Tạp Địch Đại Lục, Lan Tư quận.

Đêm ở Lan Tư quận đặc biệt yên tĩnh. Đại đa số người sống trong thế giới này đều thích cái cảm giác này, một cảm giác rất an toàn, chẳng phải vừa lo ngay ngáy khi nghe tiếng kèn hiệu hay tiếng vó ngựa.

Cũng phải nói rằng trị an của Lan Tư quận tốt như vậy là nhờ sự lãnh đạo của Đoan Mộc gia tộc. Ngọn lửa chiến tranh chưa hề lan tới mảnh đất lành này.

Nhưng màn đêm yên tĩnh cũng khiến những người cô đơn khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Tại thời khắc này, có một vị lục phát mỹ nữ đang tựa bên khung cửa sổ ngắm nhìn bầu trời tràn ngập trăng sao, hay cũng chính là vũ trụ khôn cùng.

Mỹ nữ sâu kín thở dài:

– Ai, trăng lại tròn, bọn họ vẫn chưa trở lại.

Một mỹ nữ mái tóc như lửa đỏ, vóc dáng hết sức mê người xuất hiện bên cạnh:

– Tiểu Tình, ngươi lại bắt đầu đấy!

– Đã sáu năm ba tháng mười chín ngày rồi. Tại sao bọn họ còn chưa về? Lộ Lộ, ngươi bảo ta làm sao không lo lắng cho được?

Lục phát mỹ nữ ưu sầu nói.

Hai vị mỹ nữ này chính là Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ. Đám người Cổ Diêu mất tích cũng đã hơn sáu năm rồi.

Thời gian không hề lưu lại dấu vết tang thương trên cơ thể hai vị đại mỹ nữ này, trái lại lại khiến hai nàng càng trở nên thành thục, phong vận mê người. Nếu như nói sáu năm trước các nàng còn ngây thơ thì hiện giờ đã như những trái mật đào chín mọng.

– Phụ thân và bá bá bọn họ đột nhiên rời gia tộc, cuối cùng là đã phát sinh chuyện gì?

Đoan Mộc Tình cau mày nói.
Vấn đề này đã khiến nàng băn khoăn rất lâu mà tới nay vẫn chưa có lời giải đáp.

– Đúng vậy Cái lão quỷ nhà ta cùng mấy vị thúc bá cũng đồng thời mất tích trong khoảng thời gian đó. Thật là kỳ quái!

Tính tình Đông Phương Lộ không hề thay đổi, lại gọi phụ thân là lão quỷ, xét trên Tạp Địch đại lục thì thực đúng là sự lạ.

Đoan Mộc Tình bổ sung:

– Đúng rồi, còn cả Hạ Hầu Cẩn và mấy vị trưởng bối nhà hắn nữa.

Đông Phương Lộ tựa cười tựa không nói:

– Tiểu Tình. Ta thấy ngươi nhớ nhất là cái tên tiểu tử kia đó!

Đoan Mộc Tình đương nhiên biết Đông Phương Lộ nói “Tiểu tử đó” là ai, mặt hoa đỏ bừng nhưng lại không hề phủ nhận:

– Lộ Lộ, liệu hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Hồng phát mỹ nữ cười cười nói:

– Chắc chắn là không rồi. Tục ngữ nói: hảo nhân bất trường mệnh, phôi nhân hoạt bách tuế (2). Kẻ như hắn, cái tên sắc ma này khẳng định là phải thọ tới vạn năm!

(2): người tốt chẳng sống lâu, ác nhân thường trường thọ

Trong hai nàng, Đông Phương Lộ là người luôn lạc quan, thường xuyên an ủi Đoan Mộc Tình.

Đoan Mộc Tình đột nhiên nói:

– Lộ Lộ, kỳ thật ngươi cũng thích hắn phải không?

Đông Phương Lộ sững người, cảm giác hoàn toàn bất ngờ:

– Tiểu Tình, ngươi, ngươi vừa nói cái gì?

Đoan Mộc Tình nói:

– Ta biết, Lộ Lộ, ta biết ngươi cũng thích hắn!

– Nói bậy!

Đông Phương Lộ hét lớn tựa như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi vậy:

– Ta sao lại có thể thích cái loại sắc ma, biến thái, bại lộ cuồng, cái tên tiểu tử vừa thô lỗ vừa vô lễ đó chứ. Đúng là buồn cười!

Đoan Mộc Tình cười nói:

– Nhưng Lộ Lộ, buổi tối khi chúng ta ngủ cùng nhau, ta lại nghe thấy ngươi nằm mơ la lên nào là sắc ma, biến thái, bại lộ cuồng. Ngươi chán ghét hắn như vậy sao lại thường xuyên mơ thấy hắn?

– Hả, có sao?

Đông Phương Lộ hận không thể tìm thấy cái lỗ nẻ nào mà chui xuống, hơn nửa ngày trời mới miễn cưỡng tìm được một lý do:

– Ai da, chuyện mộng mị này rất khó nói. Không chừng là do ta quá ghét hắn nên mới bị ấn tượng sâu như vậy!

– Hóa ra là vậy sao? Đoan Mộc Tình cũng không tiếp tục nói nữa. Nàng cũng hơi hiểu được tâm tư của người bạn tốt của mình. Mỗi lần nhắc tới Cổ Diêu là Đông Phương Lộ luôn nói rất nhiều, có lẽ chính nàng cũng không nhận thấy nhưng Đoan Mộc Tình lại phát hiện được điều này.

Đoan Mộc Tình thực ra không hề để ý. Tạp Địch đại lục trọng nam khinh nữ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Cổ Diêu chỉ có một người bạn gái là nàng đã là vô cùng hiếm có. Đoan Mộc Tình đã rất thỏa mãn. Cho dù có nhiều thêm một ngươi cũng không quan hệ gì, hơn nữa cùng với người bạn thân thiết của mình là Đông Phương Lộ chia sẻ tình nhân, chung quy lại vẫn còn tốt hơn là chia sẻ với một kẻ xa lạ nhiều lắm.

Trong thời điểm cả hai người vô cùng trọng yếu đối với mình là Cổ Diêu và phụ thân đồng thời mất tích, Đông Phương Lộ thường xuyên ở bên nàng, khiến nàng cảm nhận được rõ ràng vị trí của người bạn này trong trái tim mình.

Nếu Đông Phương Lộ và mình đều lập gia đình riêng, thờ chồng nuôi con, có lẽ sẽ không thể thường xuyên gặp nhau được nữa. Đoan Mộc Tình thực sự không quen. Dù sao các nàng cũng là bạn từ thủa nhỏ, nàng luôn hy vọng quan hệ này được duy trì vĩnh viễn.

Nếu có thể cùng gả cho một người, có thể tiếp tục ở cùng một chỗ, so với trước kia thậm chí còn thân mật hơn, điều này chẳng phải đáng mừng lắm sao?

– Cốc, cốc.

Có tiếng gõ cửa, sau đó là thanh âm của Đoan Mộc Tích truyền tới:

– Tiểu Tình, bọn muội còn chưa ăn cơm chiều, ta đã bảo Nhã Tĩnh nấu nướng, các muội cùng ăn nhé?

– Ăn, đương nhiên ăn. Ta cũng đang đói bụng đây!

Đông Phương Lộ hô lên như thấy được cứu tinh. Đoan Mộc Tích đến thật đúng lúc, giúp nàng chuyển đề tài.

Trong phòng ăn của Đoan Mộc gia tộc, Đoan Mộc Tình ngồi nhưng không hề có vẻ hứng thú ăn uống.

Nhìn muội muội dáng gầy đi, hắn biết nguyên nhân là vì phụ thân và Cổ Diêu.

Chuyện phụ thân, nghịch thiên giáo và liên minh bát tộc hắn cũng biết. Lúc đầu vẫn hy vọng đi theo phụ thân nhưng lại bị cự tuyệt, bởi phụ thân hắn phân công cho hắn làm một chuyện khác. Khi những nhân vật trọng yếu của Đoan Mộc gia tộc rời đi, gắng nắng quản lý Lan Tư quận liền rơi trên lưng hắn. Hắn phải thay ca ca phân ưu, gánh vác việc thủ hộ Lan Tư quận

Chỉ cần Lan Tư quận bảo trì an định, thánh điện cũng không dám coi thường vọng động, sau khi mấy người phụ phân hắn rời đi, gia tộc mới có thể tiếp tục sinh tồn.

Phụ thân à, nhi tử của người cũng đã rất cố gắng, cũng làm không kém, nhưng đã hơn sáu năm rồi, chẳng phải người cũng nên về rồi sao?

Giang Nhã Tĩnh lưng mang tạp dề. Hiện giờ nàng đã thành hôn với Đoan Mộc Tích. Một kỹ sĩ cường đại tình nguyện vì người mình yêu mà vào bếp, có thể thấy nàng yêu trượng phu của mình như thế nào.

Đoan Mộc cũng lấy sự ửng hộ của thê tử làm động lực tinh thần cho bản thân.

Sau khi ăn một chút, Đoan Mộc Tình buông đũa hỏi:

– Phải rồi ngũ ca, chuyện Hắc Phong mã tặc đoàn ra sao rồi?

Thân là thành viên của Đoan Mộc gia tộc, Đoan Mộc Tình cũng quan tâm tới tình hình La Tư quận. Hắc Phong mã tặc đoàn chính là nhóm cường đạo luôn làm cho Lan Tư quận đau đầu. Chẳng qua bọn chúng rất giảo hoạt, hơn như đến đi như gió, thủy chung vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật.

Nửa tháng trước đây, Đoan Mộc gia tộc bố trí hành động quy mô lớn nhất từ trước tới nay đối phó với Hắc Phong mã tặc đoàn, hy vọng có thể hoàn toàn tiêu diệt chúng. Nếu kế hoạch này thành công, Lan Tư quận càng thêm vững vàng.

Bởi phải trấn thủ quận thành nên Đoan Mộc Tích và Đoan Mộc Tình không tham gia hành động, nhưng mỗi ngày đều có tin tức truyền về. Nghe nói hôm qua Hắc Phong mã tặc đoàn đã rơi vào bẫy, song phương chắc chắn phải kịch chiến một trận.

Khuôn mặt Đoan Mộc Tích lộ ra một nét cười:

– Vừa rồi ta mới nhận được tin báo, đợi sau khi dùng cơm chúng ta cùng nhau ra nghênh đón các dũng sĩ khải hoàn trở về đi!

Lan Tư quận yên bình, lúc nửa đêm lại chợt ồn ào náo động. Tiếng vó ngựa rầm rập từ xa vọng tới, dần dần rõ ràng, đánh thức mọi người đang say giấc nồng tỉnh dậy.

Những ngọn đèn lại được đốt lên, cửa sổ bật mở, từng đám người ló đầu ra ngoài, nhìn xem cuối cùng đã phát sinh chuyện gì.

Chỉ thấy một đội ngũ khinh kỵ binh thật dài trên đường, hàng lối chỉnh tề, tuần mã chậm rãi chạy xuyên qua con đường lớn, cho dù là nửa đêm, lại phải lặn lội đường xa nhưng sống lưng những kỵ binh này vẫn thẳng tắp, biểu hiện phong thái tốt đẹp của thủ quân Lan Tư quận.

Mà trước đội ngũ này là lại một nam một nữ, tuổi còn rất trẻ, chỉ khoảng chừng hai mươi ba tuổi. Nam nhân đội ngân khôi, tráng kiện như hổ, cầm trong tay đại đao trông cực kỳ bưu hãn. Nữ tử toàn thân hắc ý, cơ hồ ẩn vào giữa màn đêm.

Tuấn mã phía sau họ dựng một ngọn đại kỳ rách nát, giữa ngọn đại kỳ lờ mờ hiện lên một đồ án khô lâu màu đen, trong đêm tối trông thập phần quỷ dị.

Nhìn thấy vậy không ít cư dân đã sởn cả gai ốc, nhưng khi nhìn thấy khô lâu kỳ rách nát kia thì phải la lên hoảng hốt:

– Đó là đoàn kỳ của Hắc Phong mã tặc đoàn, lại còn là chủ đoàn kỳ!

Người này đã từng bị chủ đoàn của Hắc Phong mã tặc đoàn tàn sát cả nhà, may mắn trốn trong hầm mới giữ được một mạng. Về sau hắn tới quận Lan Tư, trải qua mười năm rồi mà vẫn không quên nổi lá cờ này.

Hắc Phong mã tặc đoàn là lũ cường đạo mà dân Lan Tư quận ghét cay ghét đắng. Chúng là ác đa đoan, tàn bạo vô tình, gian dâm bạo ngược chẳng tha nơi nào, thường xuyên huyết tẩy thôn trấn, ngay cả lão nhân, tiểu hài tử cũng không tha, qua nơi nào là đem đại họa cho nơi đó, có thể nói là “chẻ hết trúc Nam Sơn cũng không ghi hết tội”. Gần đây Hắc Phong mã tặc đoàn hoạt động tại vùng phía đông nam, nhân dân Lan Tư cũng bị chúng hại.

Hiện giờ thấy chủ kỳ của Hắc Phong mã tặc đoàn xuất hiện trong tay kỵ binh Lan Tư quận, lại bị tàn phá rách nát thế này, điều đó có ý nghĩa gì?

Người có chút thông minh liền có thể đoán ra – Hắc Phong mã tặc đoàn xú danh vanh dội đã bị các dũng sĩ quận Lan Tư tiêu diệt.

Tại các thành trì, kẻ thống trị có thói quen đem chiến lợi phẩm thị chúng nhằm yên ổn lòng dân, đồng thời thể hiện thực lực hùng hậu của mình.

Tin tức vô cùng tốt này nhanh chóng truyền đi, mọi người bắt đầu điên cuồng, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán. Họ vọt ra bên đường, nhiệt liệt hoan hô, nghênh đón đoàn dũng sĩ khải hoàn.

Có ít người lại ở trong nhà dân hương tế bái, an ủi thân nhân bị Hắc Phong mã tặc đoàn tàn sát.

– Tỷ, chúng ta làm được rồi. Cuối cùng chúng ta đã có thể vì Sơn Mỗ đại thúc, vì mỗi người trong thôn mà báo thù!

Ngân giáp tướng mắt hổ rưng rưng. Hắn đã chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi.

Vị tướng này chính là Duy Khắc. Sáu năm đi qua, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, tên thiếu niên cố chấp lỗ mãng năm xưa, hôm nay đã trở thành lương đống của Lan Tư quận, lần này đảm nhận chức phó thống chinh thảo Hắc Phong mã tặc đoàn.

– Đúng, chúng ta đã làm được rồi, Duy Khắc!

Ngay cả Ngã Vi Nhi luôn luôn tỉnh táo giờ phút này cũng có chút kích động.

Đầu lĩnh Hắc Phong mã tặc đoàn tuyệt không thể ngờ rằng hai tiểu hài tử may mắn sống sót trong cái thôn trang nhỏ nhoi bị một tiểu đội của chúng tàn sát, lại có một ngày suất lĩnh kỵ binh, phá hủy mã tặc đoàn, tự tay cắt thủ cấp của hắn.

Nhìn cái đầu người chết không nhắm mắt cắm trên khô lâu kỳ, Ngã Vi Nhi khó ngăn được nụ cười.

Khoái ý được báo thù tựa như rượu ngon vậy, để càng lâu lại càng đậm đà hương vị!

Tại quảng trường Trung Dũng, quận Lan Tư, đội ngũ kỵ binh đang tiếp nhận sự cổ võ của thượng cấp, trong đó có phó thống lĩnh Duy Khắc và Ngã Vi Nhĩ.

Được hưởng đãi ngộ của anh hùng, thăng quan liền hai cấp, được hưởng danh hiệu kiệt xuất dũng giả.

Ngã Vi Nhi đối với quan hàm, danh dự đều không có hứng thú, mà nàng quan tâm tới việc khác.

Sau nghi thức ban thưởng, nàng tìm Đoan Mộc Tình.

– Tiểu thư, xin hỏi có tin tức gì của thủ lĩnh hay không?

Đoan Mộc Tình biết Ngã Vi Nhi là thân tín được Cổ Diêu đề cử. Nàng trung thành với Lan Tư quận, nhưng lại càng trung thành với Cổ Diêu. Trong lòng nàng Cổ Diêu lớn hơn tất cả.

Thở dài một tiếng, Đoan Mộc Tình nói:

– Vẫn chưa có. Nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi đầu tiên.

– Cám ơn, tiểu thư.

Ngã Vi Nhi khom người hành lễ sau đó rời đi, cũng đem điều này nói cho Duy Khắc.

Duy Khắc cũng thấy hết sức kỳ quái:

– Thủ lĩnh đi đã hơn sáu năm, chẳng lẽ người….

– Câm miệng! Thủ lĩnh không có việc gì, nhất định người sẽ trở về!

Ngã Vi Nhi cắt lời đệ đệ

– Nghe này Duy Khắc, cho dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta đều phải tuân theo ý chí của người. Nếu người để chúng ta trợ giúp Lan Tư quận thì chúng ta phải làm hết sức, đệ biết chưa?

– Đương nhiên rồi. Tỷ tỷ, ta đã từng phát thệ, tính mạng này chính là của thủ lĩnh!

Duy Khắc vỗ ngực nói.

Trở lại phòng ngủ đã là lúc nửa đêm, Đoan Mộc Tình cũng không ngủ được, dựa bên cửa sổ.

– Nào, đi ngủ thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, tiểu bảo bối của ta!

Một bàn tay từ sau lưng tiến tới, ôm lấy vòng eo thon gọn của Đoan Mộc Tình.

Không cần nhìn nàng cũng biết là Đông Phương Lộ, tức giận nói:

– Lộ Lộ, ngươi cứ làm như vậy, hiện giờ hạ nhân trong gia tộc đều nói chúng ta có quan hệ bất thường đó.

Đông Phương Lộ bĩu môi:

– Kệ bọn họ chứ sao, dù sao ta cũng chả quan tâm.

Đoan Mộc Tình liếc nhìn nàng:

– Nhưng mà ta quan tâm.

Đột nhiên vào lúc này bỗng nghe tiếng “ầm ầm” vang lên. Bầu trời đêm trong vắt lại vang lên tiếng sét, từ phía chân trời xa xa, sấm chớp rền vang, mây đen nhanh chonhs bao phủ bầu trời, sau đó mưa tầm tã rơi xuống.

Đông Phương Lộ vô cùng kinh ngạc:

– Thời tiết thật là, rõ ràng vừa rồi còn rất đẹp cơ mà, giờ lại xấu tới mức này.

Từng tia chớp to lớn từ trên trời giáng xuống, tiếng sấm cuồn cuộn đinh tai nhức óc, ngọn đèn trong phòng cũng lờ mờ đi vài phần.

Khí hậu Lan Tư quận ôn hòa giống tính cách Đoan Mộc Tình. Hôm nay lại thấy thiên địa bạo lệ như vậy khiến Đông Phương Lộ cũng không nhịn được phải ra nhìn ngắm.

Mưa càng lúc càng dữ dội, cuồng phong gào thét tựa như muốn thổi tung từng nóc nhà. Những tia chớp đáng sợ càng ngày càng dày đặc, bốn phương tám hướng sáng lòa, thể hiện uy lực của chúng trước mắt con người.

“Rắc rắc” Bạch quang nhấp nhoáng, một cây đại thụ ở ngoại viên liền bị chia làm hai nửa, ầm ầm đổ xuống, làm bùn đất văng khắp nơi.

Đông Phương Lộ không ngừng kinh ngạc, mang nhĩ bị chấn động ảnh hưởng, trái tim cũng loạn nhịp, le lưỡi:

– Tiểu Tình ngoan, hay là đừng đứng gần phía ngoài quá thì tốt hơn, chúng ta đi ngủ thôi!

Đoan Mộc Tình gật đầu, đang muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên “di” một tiếng.

Đông Phương Lộ hỏi:

– Sao thế?

Đoan Mộc Tình không nói gì, không hề để ý những tia chớp dày đặc bên ngoài, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, đón cuồng phong mà bay đi.

– Tiểu Tình, nguy hiểm!

Đông Phương Lộ hô lên một tiếng nhưng Đoan Mộc Tình phảng phất như không nghe thấy lời nàng.

Khẽ cắn môi, Đông Phương Lộ liền đuổi theo.

Không có sự bảo hộ của căn phòng lại càng thấy thiên uy không thể xâm phạm. Trong ngày mưa gió, càng ở chỗ cao lại càng nguy hiểm, bên tai vang lên tiếng sấm ù ù, những tia chớp to lớn như tùy thời có thể cắn nuốt người ta, Đông Phương Lộ cũng không khỏi có chút kinh sợ. Nhưng nàng lớn gan lớn mật, cũng tiếp tục đuổi theo.

Đoan Mộc Tình đang đứng trên Tinh Nguyệt Lâu cao nhất của gia tộc, mặc cho nước mưa ướt đẫm mái tóc và quần áo, vẻ mặt mờ mịt.

Đông Phương Lộ bay đến bên nàng, lớn tiếng hỏi:

– Tiểu Tình, ngươi điên rồi! Làm cái gì vậy?

– Hắn, là hắn!

Thân thể mềm mại của Đoan Mộc Tình run rẩy, cực kỳ kích động nói.

Đông Phương Lộ ngạc nhiên hỏi:

– Hắn?

– Cổ Diêu! Ta cảm nhận được hắn vừa mới ở chỗ này.

Tinh Nguyệt Lâu của Đoan Mộc Gia tộc là một trong những nơi Đoan Mộc Tình và Cổ Diêu thường ước hẹn. Đông Phương Lộ chỉ nghĩ rằng ngày mưa cảm xúc nảy sinh, vội nói:

– Không có khả năng mà. Nếu hắn đến thì sao lại không đi tìm ngươi chứ!

Đoan Mộc Tình lắc đầu nói:

– Không, là thật! Lộ Lộ, ta cảm nhận được, vừa rồi hắn đứng ở chỗ này nhìn ta. Không sai đâu, nhất định là hắn!

– Ai, Tiểu Tình, ta biết là ngươi rất thích hắn. Nhưng quả thật hắn không có ở đây, có lẽ chỉ là ảo giác thôi. Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta trở về thôi. Ngủ một giấc ngươi sẽ ổn thôi.

Đông Phương Lộ phân tích, sau đó kéo Đoan Mộc Tình đang thất hồn lạc phách kéo xuống khỏi mái nhà, trở lại khuê phòng. Đứng đó chẳng may bị sét đánh thì sao chứ?

Bấy giờ, giữa màn mưa như trút nước hiện ra một đôi mắt.

– Ngay cả khi bị khóa hồn thuật mà tưởng niệm đối với nàng vẫn mãnh liệt như vậy, ngay cả linh hồn ta cũng bị ảnh hưởng. Bây giờ ngươi đã nhìn thấy nàng, tâm nguyện đã đạt được, đừng có phá quấy nữa, tiểu tử thúi!
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.