Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 253: – Botruyen

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 253:

Quyển 17 : Bát tộc liên minh
Chương 4: Thần thệ (Lời thề của thần) – P1
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc
Dịch: Longdinh

Sau khi gặp mặt La Thi Mị, cổ diêu dùng lưỡi dao sác bén khắc trên cánh tay trái mình một chữ – TÌNH
Bởi vì hắn sợ lại một lần nữa quên Đoan Mộc Tình, sợ hình ảnh Đoan Mộc Tình cùng tình cảm hai người trong tim hắn bị một cánh tay vô hình mà xóa đi.

Chỉ cần nhìn lại chữ khắc trên cánh tay trái, hắn sẽ tùy thời nhớ đến.

Sau đó, việc duy nhất cổ diêu làm chính là tu luyện, không ngừng tu luyện.

Trong khoảng thời gian này, hắn nhìn thấy rất nhiều chân diện mục của các cường giả. Có lẽ là biết được khi đi vào thiên ngoại thiên, là đã bước vào trận chiến cuối cùng, nên rất nhiều người biết cũng không cần phải dấu đầu lộ đuôi, mà đường hoàng bộc lộ thân phận.

Đường đường là siêu cấp cường giả như bát đại gia tộc không phải giống như đạo tặc suốt ngày che che dấu dấu, bọn họ cũng thật sự không quen, hơn nữa thường xuyên cùng nhau luận bàn trao đổi, căn cứ lực lượng cùng tính chất, phán đoán đối phương là ai cũng không phải là chuyện khó, nên giấu diếm cũng không còn ý nghĩa.

Sau đó cổ diêu phát hiện rất nhiều cái tên kinh tâm động phách, cường giả đứng đầu bát đại gia tộc đều ở đây, còn có rất nhiều các cường giả đứng tại đỉnh cấp bậc của các chức nghiệp, như chiến sĩ: cấp bậc cao nhất – chiến thần, cung tiễn thủ cấp bậc cao nhất – thánh xạ thủ, đại ma đạo sư, Ninja, triệu hoán sư. Tùy tiện một cái tên, đều là trên tạp địch đại lục chỉ cần đạp một cước, đều làm rung động cả đại lục.

Thật sự là khó có thể tưởng tượng, nghịch thiên giáo lại có thể tập trung rất nhiều tuyệt thế cao thủ!

Có thể cùng tuyệt thế cao thủ so chiêu, cổ diêu tiến bộ tự nhiên cũng nhanh hơn, nhưng là liên tiếp mấy ngày nay, tâm tình hắn có vẻ thấp thỏm không ổn định.

Đạt đến cảnh giới của cường giả – lĩnh vực, tâm cảnh có khi so với mồ hôi còn trọng yếu hơn, không thể bảo trì tâm tính được bình tĩnh , tiến bộ cũng có hạn. Bởi vậy cổ diêu cho rằng nên trước tiên cởi bỏ được khúc mắc, thì mới có thể chuyên chú tu luyện.

Vấn đề làm hắn không yên chính là: khi nào mới có thể rời khỏi thiên ngoại thiên. Lại có thể gặp lại được Đoan Mộc Tình.

Phải tìm được một cái đáp án chính xác. Vô luận là thời gian dài hay ngắn, thì ít nhất trong lòng hắn cũng hiểu rõ, không cần phải suy nghĩ thêm nhiều.

Do đó hắn chuẩn bị đi tìm Thuần Vu Tuyền thì nàng lại đến tìm hắn trước. Vì thế hắn đưa ra vấn đề mà hắn không yên.

Thuần Vu Tuyền nghe xong lời hắn hỏi, thì mỉm cười:” Rời khỏi thiên ngoại thiên? Ta nghĩ tạm thời là không có khả năng. Chúng ta cũng không cái năng lực đó?”

” Không có khả năng rời đi?” Cổ diêu nhíu mày nói:” Đây là ý tứ gì?”

” Vấn đề này thì giao cho bà bà giải thích đi, bà bà là chuyên gia trong vấn đề này.” Thuần vu tuyền chỉ vào bên cạnh lão bà bà nói.

Lão bà bà, cũng là không gian đại ma đạo sư bình tĩnh nói:” Mở thông đạo từ thiên ngoại thiên trở lại tạp địch đại lục, so với mở thông đạo từ tạp địch đại lục đến thiên ngoại thiên, càng khó khăn và phức tạp hơn rất nhiều. Ta có thể ví dụ, nếu tạp địch đại lục là một cái cái ao, thì thiên ngoại thiên chính là một cái bọt khí vô cùng cứng cáp nằm sâu trong cái ao đó, áp suất của nước không lúc nào là không áp lực lên cái bọt khí đó, nếu muốn tiến vào bọt khí, áp suất nước sẽ hổ trợ ngươi một tí lực. Nhưng ngược lại, nếu muốn từ cái bọt khí đó trở lại cái ao, thì áp suất nước liền trở thành lực cản! Theo góc độ của không gian học, cái này gọi là áp lực không gian.”

” Ta mặc kệ cái gì áp lực không gian, ta cũng không hề hứng thú đối với mấy cái này thuật ngữ này.” Cổ diêu âm trầm nghiêm mặt:” Ta chỉ cần biết, làm thế nào mới có thể đi ra khỏi cái bọt khí đáng chết này!”

” Đương nhiên, cơ hội tất nhiên là có.” Lão bà bà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như trước:” Bọt khí này cùng bọt khí bình thường có sự bất đồng, nó không phải chỉ bay thẳng lên, mà đại bộ phận thời gian cũng chỉ là bất động. Chẳng qua, cũng có chút thời điểm đặc biệt di động, có điều khoảng thời gian này tương đối ngắn và hiếm thấy. Trong thời gian này, áp lực không gian sẽ yếu đi. Long phượng thần thú mấy lần đi đến được tạp địch đại lục, chính là bởi vì áp lực không gian yếu đi, nhờ vậy chúng nó có thể ứng phó được.”

Cổ diêu yên tâm hỏi:”Cái đoạn thời gian đó, gần nhất là sẽ phát sinh khi nào?”

” Căn cứ thăm dò của ta về quy luật của thiên ngoại thiên, nếu như các dự đoán khác biệt đều không phải quá lớn mà nói, thì hẳn là tại 230 năm nữa.””

” 230 năm!?” Cổ diêu thiếu chút nữa là nhảy dựng lên mà chửi đổng:” Ngươi là đang nói đùa.”

Lão bà bà lạnh nhạt nói:” Ta không có nói đùa, đây là sự thật.”

Kỳ thật cổ diêu biết lão bà bà không phải là nói đùa, không gian pháp sư luôn luôn là những gia hỏa không thích đùa giỡn, hắn chính là không thể chấp nhận được chuyện này là thật, khóc không ra nước mắt mà rống lên:” Mja, đều là vô nghĩa, 230 năm, lão tử địa xương cốt có lẽ hóa thành bụi,***, các ngươi tưởng lão tử đến cái địa phương quỷ quái này để dưỡng lão à?”

“Đừng nóng giận, ” Thuần Vu tuyền ngắt lời nói: “Chỉ cần có đủ lực lượng, chúng ta không nhất định phải chờ tới lúc áp lực không gian yếu đi mới rời khỏi.”

” Đủ lực lượng, ngươi nói thật dễ nghe” Cổ diêu cười lạnh nói:” Chính là thần thú, cũng phải chờ đợi đến thời gian đó, mới có thể đến được tạp địch đại lục, mà chúng ta thì sinh mệnh là thập phần hữu hạn, cho dù tu luyện hết cả đời có thể so bì được với thần thú sao?”

” Nga, nhưng thật ra khả năng không lớn, nhưng có điều là ngươi đã xem nhẹ một việc, thần thú thì chúng chỉ có thể làm một mình, mà chúng ta, lại có thể thông qua lục mang tinh trận pháp có thể tề tâm hiệp lực mở ra thông đạo. Cho nên, tại thiên ngoại thiên, mọi người tu luyện đến một trình độ nhất định, hơn nữa công trình sinh hóa ngày càng phát triển nhanh, ít thì mấy năm, nhiều thì 20 năm, là chúng ta có thể đi rồi.”

Cổ diêu nhẹ nhàng thở ra:” Hoàn hảo.”

Bất quá vừa nghĩ đến chí ít cũng phải vài, thậm chí hơn hai mươi năm sau mới có thể nhìn thấy Đoan Mộc tình, hắn không khỏi cũng có chút phiền não.

Hoa dịch thệ (ai biết giải thích dùm), một mỹ nữ đang trong thời điểm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, lại phải hy sinh cái nhân sinh cùng tuổi thanh xuân quý giá mà chờ đợi tình nhân, cũng không tránh khỏi quá đỗi tàn nhẫn.

Thuần vu tuyền lại nói:” Nếu chúng ta có thể lại làm một chuyện, nói không chừng còn có thể rút ngắn kì hạn lại không ít.”

Cổ diêu vội hỏi:” Là chuyện gì?”

Thuần vu tuyền trong mắt hiện lên một tia thần bí:” Trước hết, ngươi tốt nhất nên gặp một người.”

Hắn vừa dứt lời, một người liền vô thanh vô tức xuất hiện tại hiện trường, ngay cả cổ diêu, cũng chưa phát giác được hắn là như thế nào tiếp cận.

Đây là một trung niên nhân bình thường, gương mặt phúc hậu bình phàm, thực dễ làm cho người ta mau quên (không có gì đáng chú ý), tại đại lục có thể dễ dàng liếc mắt là thấy được loại người này, cũng không có cảm giác áp bách của cường giả.

Thế nhưng, cổ diêu với linh mẫn cảm ứng của đỉnh cấp đạo tặc, cũng không thể cảm ứng được hành động của người nọ, từ điểm đó, hắn tựu cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Một người bình thường, cũng sẽ không đi đến thiên ngoại thiên làm gì.

Trung niên nhân lập tức đi đến trước mặt cổ diêu, mỉm cười nói:” Người trẻ tuổi, chúng ta lại gặp nhau.”

” Gặp lại, chúng ta đã từng gặp qua sao chứ?” Cổ Diêu vẻ mặt nghi hoặc, vô luận nghĩ như thế nào, hắn đều không thể tìm tòi trong đầu ra được ký ức về người này.

“Ha hả, đương nhiên, nếu như ngươi nói vậy, tức là ngươi không nhận ra ta?” Trung niên nhân nhãn thần đột nhiên thay đổi, giống như hải dương sâu thẳm, bởi vì nhãn thần cải biến mà biến thành một người không tầm thường, cơ trí, thông tuệ, tựa hồ không gì không biết.

Loại nhãn thần này, cổ diêu chỉ có thấy tại một người mà hắn đã từng gặp qua, hắn thốt ra: “Vạn sự thông! Ngươi là vạn sự thông!”

Vạn sự thông hay là người mà trên đời bất luận cái sự tình gì cũng biết, lúc trước cổ diêu vì tìm kiếm Hàn Đan tại Ma giới, liền đến tìm hắn, hai người đã từng gặp mặt.

” A a, ngươi rốt cục nhớ tới .” Trung niên nhân cười nói:” Trừ lần đó ra, chúng ta còn gặp mặt ở một địa phương khác.”

Nói tới đây, hắn nhãn thần lại một lần địa thay đổi, mang đến một cảm giác càng quen thuộc hơn.

Cổ diêu lại hút một ngụm lương khí:” Lặc tư!” (Luss)

Chính là lão nhân quét rác tại đồ thư quán, cùng cổ diêu còn có quá một đoạn giao tình.. Chẳng qua, sau khi cổ diêu tất nghiệp không lâu, hắn tựu đã mất. (té lầu mà chết)

Một người đã chết, thế nhưng lại xuất hiện trên đời lần thứ 2, điều này thật quá li kỳ. Hơn nữa, cổ diêu có thể khẳng định, người trước mắt này chính là Luss, hoặc là nói, con người đang tồn tại trong thân thể kia, khẳng định là Luss, nhãn thần của một người sẽ không thể gạt được người khác!

Người chết sống lại, lặc tư cùng vạn sự thông là cùng một người, không phải, bọn họ cùng với người trước mắt này hoàn toàn không giống, tiêu diêu môn có biện pháp có thể phá được người đang sử dụng thuật dịch dung, nhưng trung niên nhân này tuyệt không phải dịch dung. Luss cùng vạn sự thông đều là lão giả đã rất già, không có sai, bọn họ như thế nào có thể phản lão hoàn đồng, hơn nữa, ba người đích cốt cách, hình dáng (khung xương) căn bản là không giống nhau.

Cả ba không có khả năng là cùng thân thể, không thể đều là cùng một người được, đại não cổ diêu như muốn nổ tung. Chẳng lẻ tại thiên ngoại thiên, đa kỳ quái sự đều có khả năng phát sinh sao?

” Cổ diêu đồng học,” Trung niên nhân lấy khẩu khí ôn hòa của Luss nói:” Trừ vạn sự thông, Luss ở ngoài, ta còn có rất nhiều thân phận: thợ may, thợ mỏ, võ sĩ, ma pháp sư, chà, thật sự là nhiều lắm, ta hầu như là gần quên đi hết, nhưng có một cái thân phận, ta vĩnh viễn sẽ không quên, ta, đã từng là đế quân của la áo đế quốc!”

Đế quân của La áo đế quốc!?

Cổ diêu quả thực liền muốn chửi hắn là kẻ điên, bằng không lời hắn nói cũng làm mình nổi điên, miễn cưỡng đè nén ý nghĩ gần phát nổ của mình xuống:” Hả, ngươi thậm chí có thể nói, ngươi chính là quang minh thần!”

” Đúng vậy, cũng có thể nói như vậy, bởi vì, ta vốn chính là một bộ phận của linh hồn quang minh thần – thần thức.” Trung niên nhân chăm chú nói:” Nếu ngươi có hứng thú, có thể nghe ta nói một cái cố sự, chuyện xưa của thần, nghe xong có lẽ ngươi sẽ tin.”

” Được rồi, ta rất thích ý.” Cổ diêu cười khổ nói, gần đây hắn nghe chuyện xưa tựa hồ đặc biệt nhiều, cũng không để ý nghe thêm một cái.

Huống hồ, chuyện xưa của thần, hắn quả thật là thực cảm thấy hứng thú.

“Cái cố sự này, có thể kể từ khi chủng tộc đại chiến”. Trung niên nhân chậm rãi kể: “Tại chủng tộc đại chiến, thần vốn mạnh mẽ cưỡng chế bóp méo không gian, trục xuất Ma tộc đến thất lạc đại lục, mà hắn cũng do thần lực tổn hao quá nặng, mà không thể không tiến vào ngủ say. Tại trước khi thần ngủ say, chủng tộc đại chiến vừa kết thúc, trên đời là một mảnh hỗn loạn, nhân loại cùng Ma tộc trong lúc đó không gian thiên sang bách khổng , xuất hiện rất nhiều lỗ hổng, và Ma tộc có khả năng một lần nữa ngóc đầu trở lại, những điều này, đều cần phải có người đứng ra xử lý. Chính là lo lắng tới điểm ấy, thần quyết định tách và đem thần cách chuyển đến trên người một phàm nhân. Người đó chính là giáo hoàng – chủ nhân của thánh điện, là người phát ngôn của thần. Khi đó giáo hoàng là một người hoàn toàn trung thành, thần đối hắn phi thường tín nhiệm, nhưng mà —— “

Đến đây ngữ khí của trung niên nhân chuyển biến 180 độ: “Khi đó giáo hoàng lấy được thần cách ở ngoài, tất cả đều thay đổi, dã tâm của hắn cấp tốc bành trướng, vọng tưởng có thể thay thế được vị trí của thần. Cho dù là mọi việc sau chủng tộc đại chiến đều đã giải quyết, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn dùng lực lượng thần cách giúp cho Thần tỉnh lại, mà ngược lại, còn thông qua phương pháp đặc thù mà phong ấn linh hồn của Thần, như vậy lực lượng của thần vô pháp tự nhiên khôi phục, kinh lịch qua hàng vạn hàng nghìn năm, Thần vẫn ngủ say như trước.”

Cố sự của thần trong lời nói của trung niên nhân tựa như rất bình thản, nhưng có bổn sự cướp lấy thần cách chính là hành động nghịch thiên, cổ diêu nghe được thì kinh tâm động phách, điều này cùng với phán đoán của Ma thần thật ra cũng tương xứng, đối với trung niên nhân lại tin thêm vài phân, chẳng qua trong lòng hắn còn có không ít nghi vấn:” Thần vì cái gì không đem thần cách giao trên người ngươi, còn nữa, một khi đã ngươi nói là thần đã bị phong ấn, như vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không phải nói, ngươi chính là một bộ phận của thần hồn sao?”

“Đầu tiên, ta không phải là linh hồn hoàn chỉnh, do đó vô pháp tiếp thu thần cách, đây là quy tắc. Ngoài ra, từ trước lúc thần ngủ say, hắn liền dùng một ít thần lực tàn dư còn lại đem chúng ta chia lìa ra, chính là vì dự phòng giáo hoàng. Sau khi phát hiện được ý đồ của giáo hoàng, chúng ta cũng đã tiến hành một hồi chiến đấu, đáng tiếc là, ngay lúc đó giáo hoàng đã sơ bộ nắm giữ được lực lượng thần cách, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn, lấy thân thể hủy diệt mà kết thúc. Cũng may là thần thức sẽ không bị hủy diệt, sau khi thân thể hủy diệt thì chúng ta bị mất đi ký ức, bắt đầu luân hồi tại nhân thế, muốn hoán tỉnh thần thức thì cần một lực lượng khổng lồ, trừ phi chúng ta luân hồi đến một người phàm nhân, mà người đó vừa vặn lớn lên là tuyệt thế cường giả, thần thức mới có thể khôi phục, mới có thể nhớ lại sứ mệnh, chúng ta gọi là ‘ thức tỉnh ’.”

“Trải qua vạn năm dài dằng dặc, ta tổng cộng ‘ thức tỉnh ’ sáu lần, dù sao để có thể trở thành tuyệt thế cường giả thì tỷ lệ quá thấp, mỗi lần thức tỉnh, ta đều có thể một lần nữa thu được ký ức kiếp trước, kinh nghiệm tích lũy được qua năm lần thức tỉnh, ta rốt cục ý thức được, trong thân thể nhân loại cho dù là cường thịnh trở lại, cũng vô pháp đối với giáo hoàng tạo thành uy hiếp, huống chi thủ hạ của hắn còn có rất nhiều thánh điện kỵ sĩ cường đại. Vì vậy, ba nghìn năm trước là lần thứ sáu ‘ thức tỉnh ’, cũng là lần thức tỉnh cuối cùng, ta thay đổi ý tưởng của mình, quyết định thành lập hoàng quyền, cùng thần quyền tiến hành đối kháng. Cũng rất may mắn, lần đó ta luân hồi đến thân thể của một nam hài, một nam hài kỳ tài ngút trời, lúc hai mươi tuổi đã đạt đến cấp bậc cao nhất của chiến sĩ – chiến thần, có lẽ là vị chiến thần trẻ tuổi nhất trong lịch sử . Vì vậy ta lại một lần nữa thức tỉnh, cũng là bắt đầu thực hiện kế hoạch sau năm lần thức tỉnh! Gặp thời loạn thế, khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng cùng tồn tại, ta cũng gia nhập chiến tranh, nắm được kỳ ngộ ta đứng lên thành lập thế lực của chính mình, thế lực này kinh qua chiếm đoạt cùng kết hợp, càng ngày càng phát triển lớn mạnh. Kết quả thì ngươi cũng đã biết, thể lực của ta cuối cùng cũng thống nhất thiên hạ, mà ta, cũng trở thành khai quốc đế quân của la áo đế quốc!”

Trung niên nhân dừng một chút, kế tục nói: “Khi đó, ta là anh hùng của nhân loại, bách tính toàn bộ đều cho rằng ta là một quân chủ tài đức sáng suốt, trị quốc an dân, làm cho mọi người lại có một cuộc sống an bình, danh vọng của ta như là mặt trời ban trưa. Đến lúc đó ta nghĩ lấy hoàng quyền làm tiền vốn, bắt đầu chuẩn bị khai triển bước tiếp theo.

Khi bắt đầu hành động, thì thánh điện lại ra tay trước. Khi đó, giáo hoàng hẳn là còn không biết có tồn tại thần thức, nhưng là bọn hắn cảm thấy được việc thống nhất la áo đế quốc, cùng với danh vọng như mặt trời giữa trưa của ta sẽ đối với quyền uy của thánh điện tạo thành uy hiếp. Vì vậy, bọn họ lấy cớ làm lễ rửa tội cho khai quốc đế quân, dùng ba người thánh tế ti hợp lực hạ trớ chú vào ta, lại là trớ trú nặng nhất, cũng vì thế mà ba thánh tế ti thậm chí mất mạng. Cũng trách ta rất không cẩn thận, khi phát hiện thì đã muộn, cho dù lúc đó ta đã là đệ nhất cường giả trên toàn bộ đại lục, cũng không tránh khỏi thân thể bị hoại tử, càng đáng sợ hơn chính là vô pháp chữa trị, cũng là quái bệnh trong truyền thuyết.”

” Cho dù thần thức sẽ không diệt vong, nhưng thân thể một khi chết, thì ta lại tiến vào luân hồi. Đã trải qua biết bao nhiêu thời gian, mới có thể thức tỉnh, lại có thể có được một cơ hội tốt như vậy , ta thật thực sự không cam lòng. Lúc này, sự xuất hiện của một người, đã cứu lại ta.”

Ai lại có tài năng dưới uy hiếp của thánh điện mà cứu người? Hơn nữa, căn cứ theo lịch sử, đế quân của la áo đế quốc đích đúng là do quái bệnh không lâu mà chết.

” Người này là một vị hồn sư.”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.