Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 178: – Botruyen

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 178:

Quyển 13 : Ma Giới Tranh Phách Chiến
Chương 03: Nhất Minh Kinh Nhân
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc

Dịch: Tiểu Ngọc

Ma Giới có vô số vị diện phân bố chẳng khác nào một tổ ong, từ một vị diện khổng lồ như Thâm Uyên cho đến các vị diện nhỏ chỉ có một tấc vuông.

Lôi đài thi đấu của Ba Tái Đông chỉ có hai ngàn mét vuông , đây chính là một không gian thiên nhiên, nên sử dụng để làm lôi đài là quá tốt, không sợ bị hư hại, nếu quả thật bị hư hại gì thì cũng không cần phải tu sửa cho nó.

Một rừng người đang chen chúc nhau để đi xem, đông đến nỗi nước cũng khó chảy lọt.

Ma Giới tranh phách chiến không chỉ là kỳ thi đấu long trọng nhất, mà còn là hoạt động giải trí thịnh hành nhất, máu tươi, bạo lực và chết chóc đều là những thứ mà ma tộc thích nhất vì thế nó hấp dẫn vô số người.

Trong số người đến xem thì có một số ít là những người tham gia thi đấu, còn có một vài người lại yêu thích mùi tanh của máu mà đến, chỉ có ở nơi này bọn họ mới có thể dễ dàng nhìn thấy kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu, những cái chết tàn khốc, đó đều là những điều vô cùng kích thích.

Ngoài các trận chiến hấp dẫn ra thì Ma Giới tranh phách chiến còn có một tiết mục rất là hấp dẫn – Đánh Bạc.

Cá cược cũng rất là đa dạng, cá thắng thua chỉ là hình thức đơn giản nhất mà thôi, còn có cá xem là trong thời gian bao lâu trận đấu sẽ kết thúc, kẻ bại trận có bị chết hay không, thi thể có toàn vẹn hay không hay là bị biến thành nhiều mảnh nhỏ. Tóm lại là bất kỳ thứ gì có liên quan đến trận đấu đều có thể cá được, chỉ có ngươi không nghĩ đến thôi chứ không có gì không thể cá được.

Ở trung tâm của vị diện, trận đấu đã bắt đầu.

Một bên là thạch tượng quỷ, bề ngoài giống như một mãnh thú.

Nếu như sinh vật này ở tạp địch đại lục thì sẽ trở thành những cao thủ ngoại công.

Thân thể của Thạch Tượng Quỷ là do một khối nham thạch tạo thành. Vô cùng cứng rắn, đao thương bất nhập, lại có một cái đuôi vừa dài vừa to, trên đó lại có rất nhiều đá lởm chởm như gai nhọn, nếu như là người có hiểu biết về thạch tượng quỷ thì có thể biết được cái đuôi chính là vũ khí tốt nhất của nó.

Đối thủ của thạch tượng quỷ là một dực nhân, dực nhân có năng lực phi hành, đôi cánh phối hợp một cách linh hoạt với cở thể. Từ trên không trung tiến công, vũ khí của bọn họ thường là trường mâu, thương hoặc là các vũ khí dài, còn phương thức công kích thì cũng giống như các kỵ sĩ, vì thế bọn chúng có danh xưng là ” Không trung kỵ sĩ “.

Đây là cuộc chiến giữa hai đối thủ có tính chất hoàn toàn khác nhau, thạch thượng quỷ có thân thể cường hãn và sức lực mạnh, nhưng tốc độ thì chậm, còn dực nhân có được tốc độ nhanh như gió, nhưng thân thể lại yếu nhược.

Dực nhân sử dụng hiển nhiên chính là vũ khí sở trường, một thanh trường thương, hắn phách động cánh, từ trên không trung lao xuống, từ trên cao lao xuống, khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương.

Đối với các cao thủ ngoại công thì thân thể của họ chính là vũ khí tốt nhất.

Đối mặt với khí thế như cầu vồng của trường thương hắn không hề hoang mang, mà lại vươn hai tay ra.

Động tác của thạch tượng quỷ không chậm, nhưng nếu so với đối thủ thì quả thật kém rất nhiều, thanh trường thương của dực nhân quay nhanh, đánh vào thân thể của thạch tượng quỷ. Trọng kích đắc thủ, dực nhân mừng rõ, nhưng mà một kích có thể nói là có đủ thiên thời địa lợi của nó lại không hề đả động được gì đến thạch thượng quỷ, tính ra thì chỉ có thể làm rớt một viên đá nhỏ từ trên người của thạch tượng quỷ xuống mà thôi.

Dực nhân rùng mình, hắn chưa từng giao thủ với một thạch tượng quỷ bao giờ. Thạch tượng quỷ cường hãn hơn so với trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, chẳng những không thể gây tổn thương cho thạch tượng quỷ mà lực phản chấn còn khiến hai tay của hắn tê dại.

Cùng lúc đó, một đợt kình phong đánh vào mặt, cái đuôi dài của thạch tượng quỷ đánh đến.

Dực nhân phách động đôi cánh, né được cái đuôi trong tình cảnh ngàn trân treo sợi tóc. Đôi cánh của hắn thật sự cũng không thể giúp cho hắn phi hành được, nhưng lại có thể giúp cho hắn điều khiển được phong nguyên tố. Như thế thì hắn sẽ dễ dàng sử dụng thuật phi hành hơn nhiều so mới ma pháp sư.

“Đương đương đương đương đương……”

Dực nhân liên tiếp tấn công chỉ có thể tạo ra được nhưng thanh âm giống như hai thanh kim loại va chạm với nhau.

Thạch tượng quỷ thân cường lực tráng, nhưng hành động của nó thì lại không có gì đặc biệt. Nó lấy đà nhảy lên không quá được bốn mét, xem ra còn thấp hơn cả một chiến sĩ trung cấp của nhân loại, trong chiến đấu thì quả thật là vô cùng bị động, nếu như hắn có thể bắt được trường thương của dực nhân thì trận chiến đã có thể kết thúc rồi, nhưng đáng tiếc là hắn không thể.

Tình hình thì dực nhân đang chiếm thượng phong nhưng hắn lại không có dám kinh thường, hầu như các đòn công kích của hắn đều trúng đối phương, nhưng rất tiếc là không thể khiến cho đối thủ trọng thương, mà nếu như chỉ cần sơ ý bị hắn quất đuôi trúng thì coi như là tiêu. Vì thế dực nhân khá là dè dặt, không dám tham công, trước tiên phải tự bảo vệ mình trước rồi mới tìm cơ hội thủ thắng.

Thạch tượng quỷ không có nhược điểm trí mạng, muốn đánh bại nó thì chỉ có một cách chính là phá hủy thân thể của nó.

” Này, tên gia hỏa nhát gan kia, mau xuống ứng chiến đi chứ, đừng để lão tử xuất một quyền đánh nát 'Trứng' của nhà ngươi, à mà loại người như người thì cần gì đến nó chứ!”

Thạch tượng quỷ không phải là chủng tộc có tính kiên nhẫn, song thủ của nó đánh liên tục lên không, có lực mà không có chỗ dùng khiến cho tâm tình của nó rất là bực tức, đứng ở dưới không ngừng chửi mắng, nhưng dực nhân lại không hề bị nó khiêu khích, vẫn tiếp tục chiến thuật như cũ, cực kỳ thận trọng.

Những người đặt cược cho thạch tượng quỷ cũng lên tiếng mắng chửi, mắt thấy thời gian ngày càng kéo dài, tiền đặt cược giống như nước chảy về biển đông, tâm trạng của bọn họ cũng không được tốt.

” Cái tên điểu nhân kia, nếu như sợ chết thì mau lăn xuống lôi đài rồi nhận thua đi!”

” Lão tử đặt cược lên người của ngươi đó, mau lên một chút đi!”

“Thạch tượng quỷ, bay lên cho nó một trận đi!”

Dực nhân xem ra cũng rất là kiên nhĩ, cho dù có bị thạch tượng quỷ và người xem mắng chửi, nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng gì, vẫn rất là tỉnh táo mà chiến đấu.

Mà những người đặt cược cho hắn thì lại lên tiếng ủng hộ.

” Tốt lắm, cứ thế đi, tên thạch tượng quỷ kia sẽ sớm đầu hàng thôi!”

” Chiến đấu là phải nhờ kỹ xảo, ý vào sức mạnh thì được gì chứ!”

Cho dù chỉ là những vết thương nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, sau nhiều lần bị dực nhân công kích, trên thân của thạch tượng quỷ đã có hàng trăm vết thương, không thể đếm nổi.

Những vết thương đó thì hắn có thể tự phục hồi lại được, nhưng cần phải tiêu hao không ít sức lực, nếu như hắn chữa trị các vết thương đó thì coi như là nắm chắc phần thua rồi.

Thạch tượng quỷ vốn có thực lực cao hơn hẳn so với dực nhân. Nhưng dực nhân lại có khả năng khống chế phong nguyên tố không tồi, rất nhiều người đặt cược cho thạch tượng quỷ đã bắt đầu hối hận, mà những người mạo hiểm đặt cược cho dực nhân thì đang mừng thầm.

Thấy thắng lợi đã nằm trong tầm tay dực nhân phấn chấn, tiếp tục trùng kích, từng bước từng bước làm hao mòn thân thể của thạch tượng quỷ.

Sau một đòn tấn công, dực nhân lại bay lên trời lại, ngay khi hắn đang chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo thì có cảm giác được đôi cánh của hắn chợt cứng lại.

Cũng không phải là do hắn bay nhiều nên mệt, phi hành đã trở thành bản năng của dực nhân, đừng nói là chỉ có vài chục phút, mà thậm chí bay vài giờ liền cũng không có cảm giác như thế.

Cảm giác khác thường này khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn thì thấy đôi cánh của mình không biết từ lúc nào đã biến thành một màu xám trắng, lớp da ngoài bao phủ một lớp đá.

Lớp đá đó không ngừng lan ra các vị trí khác trên người hắn, dực nhân không thể tiếp tục khống chế đôi cánh nữa, từ trên không té xuống.

” Hắc hắc hắc, xem ra thạch hóa đã có tác dụng!” Thạch tượng quỷ cười gằn, từng bước tiến lại dực nhân đang cố giãy dụa.

Thạch hóa là kỹ năng đặc biệt của thạch tượng quỷ, nhưng có giới hạn rất nhỏ, thạch tượng quỷ không phải là không có phản đòn lại, mà hắn thông qua các lần giao kích ngắn ngủi mà từ từ đưa lực thạch hóa xâm nhập vào đôi cánh của dực nhân, lúc này này chính là giờ khắc mà hắn mong đợi.

Hơn phân nửa thân thể của dực nhân đã bị thạch hóa. Tê tê, không thể cử động, cũng không thể nào rời khỏi lôi đài được, trong mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ có thể miễn cưỡng nói:” Ta, ta nhận thua!”
” Nhận thua, tùy tiện thế sao, sao vừa rồi ngươi không nhận thua?” Thạch tượng quỷ nộ hỏa đã dâng đầy, bây giờ là lúc để hắn phát tiết ra, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho đối thủ chứ.

Không để ý đến lời cầu khẩn của dực nhân, thạch tượng quỷ nâng chiếc đuôi dài lên, nện xuống, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Dực nhân đã bị biến thành một đống thịt vụn, nội tạng lẫn lộn.

“Ngao!” Thạch tượng quỷ giơ hai tay lên cao, hống lên một tiếng với tư cách của người chiến thắng, không chỉ có hắn mà còn có những người đánh bạc cũng hô hào theo.

Huyết tinh, tàn nhẫn, vô tình, đó là đánh giá của Cổ Diêu đối với trận đấu này, biết rõ đối phương đã không còn sức lực phản khán nhưng lãnh khốc vẫn hạ độc thủ . Không phải chỉ là một hai trận đấu mà thôi. Hầu như tất cả người thắng đều không từ thủ đoạn để diệt tuyệt.

Đây là Ma Giới tranh phách chiến, uy hiếp của tử vong như bóng với hình, nếu so sánh với nó thì Kỳ Thi đấu của học viện chẳng khác nào chỗ để cho con nít chơi đùa.

Vài con chó ba đầu chạy vào trong lôi đài, cắn xé thi thể của dực nhân, không lâu sau thì lôi đài đã sạch sẽ, cả máu tương cũng không còn, tựa như là xác của dực nhân chưa từng xuất hiện ở đó vậy, các ma thú tham lam này chính là người dọn vệ sinh của lôi đài, không ai rảnh để đi nhặt xác, loại chuyện tình vô nghĩa này tốt nhất là để dành cho ma thú.

Người chủ trì của lôi đài bước lên, sắc mặt cũng không có chút thay đổi gì:” Trận đấu tiếp theo, Nhân Loại Cổ Diêu đấu với Dã Man Nhân Đế Mỗ!”

Cổ Diêu đứng lên:” Hắc, đến phiên mình rồi!”

” Lưu Manh, cẩn thận một chút!” Thấy tràng cảnh máu tanh như thế thì Đông Phương Lộ cũng bất tri bất giác mà lo lắng cho Cổ Diêu.

Vừa đi đến lôi đài, Cổ Diêu vừa quay đầu lại nói:” Yên tâm đi, Tam Tiểu Thư!”

Đối thủ của Cổ Diêu là một chủng tộc hàng trung trong ma tộc Dã Man Nhân, da thịt thô dày, tay dài đến gối, bên ngoài đều là lông mao, nhìn qua thì giống như một con tinh tinh. Dã man nhân trời sinh thần lực, am hiểu cầm nã thuật, trong chiến đấu bọn chúng thích nhất chính là dùng đôi tay bắt lấy đối thủ giơ lên rồi từ từ xé thành hai mảnh, không thẹn với tên của chủng tộc.

” Nhân loại, nhìn bộ dáng nhỏ bé của ngươi kìa, không phải là ngươi đang vãi ra quần đấy chứ?” Vừa lên lôi đài thì Đễ Mỗ đã châm chọc đối thủ, mặc dù vóc người của Cổ Diêu trong nhân loại cũng thuộc loại khá rồi nhưng đứng trước mặt tên dã man nhân này thì đúng là có vẻ tủi thân thiệt.

Dã man nhân tiếp tục nói:” Ta là một người nhân từ, mau mau nhận thua rồi xuống đi, như thế thì ít ra còn có thể giữ được cái mạng.”

Cổ Diêu thở dài:” Quả nhiên là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, đừng có lảm nhảm nữa, để sức để chiến đấu đi.”

Trí lực của Dã man nhân so với ngưu đầu nhân thì chẳng hơn được bao nhiêu, nhưng bọn chúng thì lại ghét nhất là bị người khắc chửi là ngu, nghe Cổ Diêu nói thế thì lập tức rống lên giận dữ:” Tên nhân loại đáng ghét kia, ta xé mi ra thành hai mảnh!”

Tranh phách chiến không có quy tắc, khi vừa bước lên lôi đài thì trận đấu coi như đã bắt đầu, chỉ kết thúc khi một bên nhận thua hoặc là tử vong mới thôi.

Đế mỗ lao đến như một chiếc xe tăng, bàn tay mở ra, hai cánh tay dài duỗi thẳng.

Đối mặt với khi thế hung hãn của đế mỗ, Cổ Diêu chỉ đơn giản là xuất ra một quyền.

Người xem thấy thế thì rất là xôn xao, dã man nhân ám hiểu nhất chính là cận chiến, tên nhân loại này nếu không bị điên thì cũng là ngu hơn cả dã man nhân, bọn họ hầu như đều dự đoán được rằng, chỉ trong vài giây, Cổ Diêu sẽ bị dã man nhân bắt được, giơ lên, rồi từ từ xé thành hai mảnh còn có nhiều người thậm chí là hối hận tại sao lại không đặt là Cổ Diêu sẽ thua trong vòng một phút, như thế thì có thể kiếm được chút vốn rồi.

“Bịch!” Nắm tay của Cổ Diêu đánh tránh vào ngực của dã man nhân, tình hình hoàn toàn trái ngược với dự đoán, thân thể to lớn của dã man nhân tựa như một viên đạn bắn ngược ra ngoài, cũng không kêu lên được tiếng nào là đã bất tỉnh.

Cả lôi đài lạnh ngắt như tờ, cặp mắt của khản giả tựa như muốn nhảy ra ngoài, bọn họ quả thật là không thể tin được, chỉ một đấm, một đấm tùy tiện như thế thôi mà ẩn chứa thực lực thật là kinh khủng.

Gian nan nuốt nước miếng xuống, ma tộc lại một lần nữa chứng kiến sự thần kỳ của nhân loại, nhân loại quả thật là trời sinh vô cùng yếu đuối, nhưng lại có tiềm lực lớn vô cùng, một quyền vừa rồi của hắn thậm chí còn mạnh hơn nhiều ác ma!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Cổ Diêu thong thả xoay người đi xuống đài.

Tại Ma Giới, không cần ẩn dấu thực lực, chỉ có thi triển ra thực lực của ngươi mới có thể có được sự tôn kính của người khác! Huống hồ gì Cổ Diêu đang muốn nhanh chóng nổi tiếng, phương thức này chính là biện pháp tốt nhất.

Cổ Diêu đã đạt được mục đích, trong mắt của khán giả lộ ra một vẻ kính sợ, trong lòng của bọn họ đều có cùng một ý nghĩ.

Lại có thêm một siêu cấp cao thủ xuất hiện ở Ma Giới!
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.