Vô Sỉ Đạo Tặc – Chương 137: – Botruyen

Vô Sỉ Đạo Tặc - Chương 137:

Quyển 10 : Bạo Phong Thiết Vệ
Chương 10: Thùy Canh Trọng Yếu
Tác giả: Vô Xỉ Đạo Tặc

Dịch: Tiểu Bạch

“Đúng vậy, Ác Ma Đảo!” Đông Phương Lộ chậm rãi nói:”Ta nghĩ hẳn là ngươi cũng biết đó là một nơi như thế nào.”
Cổ Diêu đương nhiên là có nghe nói qua, chỉ cần là người có kiến thức về đại lục thì hiển nhiên sẽ không xa lạ với danh từ này.
Ác Ma Đảo, là mộ hòn đảo nhỏ nằm ở giữa biển Tác Lạp Nặc ở phía tây nam của đại lục, đó là một nơi thần bí và đáng sợ.
Đầu tiên, phụ cận của ác ma đảo là ác ma hải vực vô cùng hung hiểm, quy luật của nó không thể nào đoán trước được, đang sóng êm gió lặng nó có thể xuất hiện một con sóng siêu cấp, gió bão, hoàn toàn không hề có một chút tín hiệu nào. Ngay cả những người có kinh nghiệm đi biển phong phú nhất cũng không thể nào đoán được.
Tiếp theo, các hải quái ẩn nấp ở dưới biển thường xuyên xuất hiện ở phụ cận ác ma hải vực, chúng nó có thể bóp nát chiếc thuyền kiên cố nhất trên đại lục, đó chính là cơn ác mộng của những người sống trên biển.

Tiếp sau đó chính là nơi khiến cho người ta cảm thấy rợn người, là một nơi vô cùng nổi tiếng – Ám Ma Đảo, các chiếc thuyền ở khu vực cách ác ma đảo khoảng hơn một ngàn hải lý thường xuyên biến mất vô cớ.

Có vài người cùng xuất hành chung với nhau, vừa mới nhìn thấy đồng đội kế bên mình, trên biển cũng không có gió hay sương gì, nhưng đồng đội đột nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi, sinh tử không rõ, mà sự tình phát sinh luôn là ở gần ác ma đảo.

Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người đã chứng kiến các sự việc mất tích ly kỳ đó, vì thế nên lời đồn dần dần xuất hiện và vang xa, ở dưới ác ma hải vực có ma quỷ, và không gì không thể làm được, chỉ cần đi ngang qua hải vực, người nào bị chọn sẽ không thể nào phản kháng được và trở thành bữa điểm tâm.
Lời đồn về ma quỷ có thể không tin nhưng ác ma hải vực quả thật là đã nuốt chửng không biết bao nhiêu đội thuyền, trong đó có không ít cao thủ vốn tự tin về khả năng của mình, nổi tiếng nhất trong số đó sự biến mất hoàn toàn của là Hài Cốt Hải Tặc đoàn.

Mấy ngàn năm trước Hài Cốt Hải Tặc đoàn hoành hành ở Tác Lạp Nặc Hải, cùng hung cực ác, trong một lần khải hoàn sau một phi vụ bọn họ đi ngang qua ác ma hải vực, rồi từ đó Hài Cốt Hải Tặc đoàn đã trở thành lịch sử, mà thương đội lúc đó bị họ cướp chính mắt chứng kiến bọn hải tặc đi vào ác ma hải vực.

Mặc dù ác ma hải vực khiến cho người khác nghe thấy phải biến sắc, nhưng vẫn có không ít mạo hiểm giả đi vào, nguyên nhân là do nghe nói trên ác ma đảo có vô số kỳ trân dị bảo.

Đối với những người này mà nói thì vàng bạc còn quan trọng hơn cả tính mạng của họ, nếu như có thể may mắn kiếm được một vài thứ trên ác ma đảo thì cũng đủ sống cả đời, tỷ lệ người bị mất tích cũng không phải là cao, nên có thể cũng sẽ không phát sinh trên người họ.

Bọn họ chính là những dong binh đoàn, trang bị các trang bị hàng hải tốt nhất, rồi khởi hành ra biển, thẳng hướng ác ma đảo.

Nhưng ngày nay số lượng các thương đội ngày càng ít, bởi vì càng gần ác ma đảo thì hải quái càng nhiều và hung bạo hơn, các báu vật ở gần bờ cũng đã bị khai thác hết, dần dần ác ma hải vực trở thành cấm địa, không còn ai lui tới.

“Đông Phương Lộ ngươi xác định là Đoan Mộc Tình đi ác ma đảo?”

“Đúng vậy, tám chín phần là thế!”

“Tại sao nàng lại muốn đến địa phương quỷ quái đó?”

Nhắc đến vấn đề này thì sắc mặt của Đông Phương Lộ bắt đầu mất tự nhiên, hối hận, tự trách, mờ mịt, Cổ Diêu cảm thấy kỳ quái.

Sau một lúc nàng mới bắt đầu nói:”Là như thế này, ngươi cũng biết ta với tiểu tình vốn rất thân, cứ cách hai tháng đều gặp nhau một lần, cho đến lần trước, trong lúc trò chuyện nàng đã đề cập đến ngươi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, lần nào cũng thế, đã tốt nghiệp được gần một năm nhưng nàng căn bản là không có quên được ngươi, một mực tìm kiếm tung tích của ngươi!”

Cổ Diêu nghe thế thì trong lòng nóng lên, Đông Phương Lộ tiếp tục nói:”Ta không ngừng khuyên nàng, một tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa đó không đáng để lưu luyến, nhưng tiểu tình vẫn chấp mê bất ngộ, lúc ấy ta thật sự đã phát hỏa, ta nghĩ tiểu tử nhà ngươi chưa từng lộ tung tích, nếu như ngươi đã dấu đầu lòi đuôi thế thì đừng có trách ta.”

Đông Phương Lộ dừng lại một chút rồi tiếp:”Vì vậy ta đã nói với tiểu tình là sở dĩ không tìm được tung tích của ngươi là do sau khi tốt nghiệp ngươi đã đi đến ác ma đảo, sợ rằng lành ít dữ nhiều, đã trở thàng vong hồn lênh đênh trên biển rồi.”

“Sau khi nghe ta nói thì sắc mặt của tiểu tình không còn một tí huyết sắc, thất hồn lạc phách, thấy bộ dáng của nàng ta mặc dù cảm thấy khổ sở nhưng lúc đó ta cho rằng đó mới là biện pháp tốt nhất, chỉ khi ngươi biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này thì nàng mới có thể không sống trong hồi ức nữa, vứt bỏ nó mà sống một cuộc sống mới, nhưng … ta đã mắc sai lầm!”
Nói đến đó thì Đông Phương Lộ vô cùng ảo não:”Sau khi ta rời khỏi Lan Tư quận thì tiểu tình cũng đi, nàng nói với gia tộc là đi đến Ngu Nặc quận của Độc Cô gia tộc thăm bạn cũ là Độc Cô Phượng, và có thể ở đó vài ngày rồi về, gia tộc thấy nàng từ sau khi tốt nghiệp về thì luôn buồn chán, nên nghĩ rằng cho nàng ra ngoài cũng tốt nên đã chấp thuận. Hai nhà chúng ta rất thân với nhau nên ta nhanh chóng biết được tin tức này, nhưng ta cảm giác là không đơn giản như thế nên lập tức liên hệ với Độc Cô Phượng, quả nhiên tiểu tình căn bản là không có đến nơi đó! Cô nàng quả là ngốc nghếch, nhất định là đã tin theo lời của ta mà đến ác ma đảo tìm ngươi rồi!”

Nàng nói đến đây thì sắc mặt của Cổ Diêu đã tái mét, vỗ xuống bàn một cái:”Ngu ngốc! Ngươi vốn biết rõ nàng vốn là một người đơn thuần, vậy mà ngươi ***!”
Quan tâm tắc thiết, Cổ Diêu không nhịn được nên nói xuất ra những lời thô tục, chẳng những thế mà còn sử dụng luôn bản lãnh đã được Hạ Hầu Cẩn chân truyền, một cái bàn bị biến thành nhiều mảnh nhỏ.

Đông Phương Lộ từ nhỏ đến nay chưa từng bị người nào mắng qua như thế, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng lên, thét to:”Ngươi mắng ai?”
“Ta mắng …” Cổ Diêu nhẫn nhịn, đem chữ ‘ngươi’ nuốt lại trở vào.
“Có chuyện gì thế, tam tiểu thư, ngươi định làm gì tam tiểu thư?” vị thị vệ vừa đưa Cổ Diêu vào nghe được tiếng vang, nghĩ rằng hắn định gây hại đến Đông Phương Lộ, vội vàng chạy đến, sắc mặt tràn đầy địch ý.

Sự ân cần của hắn được đáp lại chính là sự băng lãnh và thanh âm lạnh lùng của Đông Phương Lộ:”Đây là chuyện riêng của chúng ta, kẻ nào nhúng tay vào thì đừng trách ám khí vô tình!”

Thủ vệ hoảng sợ vội vàng nói:”Vâng! Vâng!”
Nói xong liền lập tức vội vã rời đi, sợ gặp phải tai vạ, lại nghe được tiếng của hai tỳ nữ.

“Ay nha, xem ra chuẩn cô gia chắc là đã tức lắm rồi đây nên mới có hành động như thế trước mặt tiểu thư!” Nữ tỳ cũng không cảm thấy tình thế nghiêm trọng lắm, nhưng dù sao thì không để ý đến vẫn là hay nhất.

“Không biết ai mới chính là kẻ ngốc, có được một nữ hài tử tốt như thế mà không biết quý trọng, đợi khi mất đi rồi mới tự trách mình!” Đông Phương Lộ không cam lòng mà phản kích một cách mỉa mai, trả lại một kích trước đó của Cổ Diêu.

Cổ Diêu trừng mắt nói:”Mất cái gì, tam tiểu thư, ta van ngươi có thế nói rõ ra được hay không?”

“Đúng rồi, ta quả thật là ngốc quá, sao lại nói những lời không tốt này chứ!” Đông Phương Lộ miệng tuy nói cứng nhưng cũng tự trách mình nói điều không tốt.

“Được rồi, là ta sai, là ta quá xúc động, nói không suy nghĩ, ta nghĩ bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là sinh tử của tiểu tình. Vì thế đừng có nói nhảm nữa, bàn vào việc chính đi!” Hắn phải biết được sự việc rõ rang mới có thể biết được tiếp theo phải làm gì.

Đông Phương Lộ hừ lạnh một tiếng:”Ngươi biết là tốt rồi!”

“Từ lúc nàng rời khỏi gia tộc đến nay đã được bao lâu rồi?”

“Hai tháng ba ngày!”

Hơn hai tháng?

Cổ Diêu nhíu mày, nếu tính thời gian thì dmt có lẽ đã sớm lên ác ma đảo rồi.

“Đoan Mộc gia tộc có biết được sự việc không?”

Đông Phương Lộ gật đầu:”Biết đại khái, ngoại trừ lý do tại sao dmt lại đi ác ma đảo, ây, ngươi không cần phải như thế, quả thật ta cũng rất áy náy, không có mặt mũi nào mà đối mặt với Đoan Mộc gia tộc để nói ra sự thật. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi mới chính là nguyên nhân chính, nếu như không phải tại ngươi, tiểu tình căn bản là không phải như ngày hôm nay, ngươi là một tên hỗn đản, căn bản là không nên xuất hiện trong đời nàng!”

Cổ Diêu nhất thời im lặng, quả thật, là hắn đã ảnh hưởng đến cuộc đời của dmt, trong đó còn có cả những sự việc mà ngay cả Đông Phương Lộ cũng không biết được.

“Nếu như ngươi không thích tiểu, chỉ có một mình nàng đa tình cũng không sao, nhưng ngươi rõ ràng là thích nàng, nhưng tại sao ngươi lại nhẫn tâm như thế, tại sao? Nếu thích tại sao lại muốn cự tuyệt nàng? Đừng nói với ta là ngươi không xứng cái tào lao gì đó, mặc dù ta rất khinh bỉ ngươi nhưng cũng phải thừa nhận, với khả năng hiện nay của ngươi thì hoàn toàn có chỗ đứng trên đại lục, ở Lan Tư quận nếu muốn lấy được sự tôn kính, địa vị, chức tước hoàn toàn đều được, lúc đó thì ngươi có còn không xứng với nàng không! Cho nên ngươi vốn là đang trốn tránh!”

Cổ Diêu mở to miệng nhưng lại không thể nào phản bác lại được, mỗi một câu của Đông Phương Lộ đều đâm sâu vào tận nội tâm của hắn.

Cuối cùng Cổ Diêu chán nản nói:”Đoan Mộc tình đã có hành động gì?”

“Bọn họ đã phái người lập tức đến bờ biển Tác Lạp Nặc canh giữ tất cả các bến tàu, chú ý đến từng chiếc thuyền nhưng vẫn không có tin tức, có lẽ …”

“Có lẽ nàng đã sớm đi ác ma đảo rồi!” Cổ Diêu bổ sung.

“Đúng thế, hoàn toàn chắc chắn!”

“Nếu thế thì hành động tiếp theo của Đoan Mộc gia tộc là gì?”

Đông Phương Lộ lắc đầu:”Ngươi hẳn cũng rõ ác ma đảo là nơi nào, tiểu tình đối với Đoan Mộc gia tộc rất quan trọng, nhưng bọn họ cũng không thể vì tiểu tình mà phải khiến cho nhiều người mạo hiểm ra biển!”

Sau khi nghe Đông Phương Lộ nói thì Cổ Diêu lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Nữ hài kia, không ngờ chỉ vì một câu nói không đáng tin mà lừa dối cả gia tộc, một mình xông vào hiểm cảnh!

Từ lúc Hàn Đan bị bắt đi, hắn vẫn nghĩ rằng việc quan trọng nhất trong đời của hắn chính là tìm kiếm nàng, mọi chuyện khác đều có thể bỏ qua.

Nhưng bây giờ dmt đã mất tích, khiến cho cán cân trong lòng của hắn một lần nữa bị mất cân bằng.

Đan Đan, Đoan Mộc Tình, ai quan trọng hơn?

Hai khuôn mặt xuất hiện trong đầu hắn, Cổ Diêu hoàn toàn mất phương hướng.

Chẳng lẽ ta, chỉ là một kẻ dễ thay đổi sao?

Đứng phắc dậy, Cổ Diêu tiến ra cửa như lưu tinh.

“Chờ chút!” Đông Phương Lộ lập tức đuổi theo:”Ngươi đi đâu đấy?”
Cổ Diêu dừng chân, sắc mặt không thay đổi:”Ta có chút việc, phải đi làm.”

“Đừng gạt ta!” Đông Phương Lộ nói :”Ta biết ngươi muốn làm gì, khả năng của một người dù sao cũng có hạn, ta sẽ đi theo, chuyện của tiểu tình ta cũng có một phần trách nhiệm!”

Cổ Diêu nhìn nàng một cái, không nói gì, tương đương với chấp nhận.

Ác ma đảo không phải là một nơi nghỉ mát, nó còn hung hiểm hơn cả Ngả Trạch Lạp Tư bội phần, nguy cơ tứ phía.

Đúng như Đông Phương Lộ nói, một người thì dù sao sức lực cũng có hạn, hắn muốn có được những người cường đại giúp đỡ.

Những thủ hạ được bồi dưỡng vẫn chưa thành thục, nếu mang theo bọn họ đi đến ác ma đảo thì chỉ vướng víu thêm mà thôi, thậm chí còn có thể tang thân nơi biển rộng, đến lúc đó thì tâm huyết tài bồi cũng tan thành bọt nước.

Nhưng Đông Phương Lộ thì lại hoàn toàn khác, tính khí của nàng mặc dù không tốt, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng cũng là một nữ trung hào kiệt, cao thủ nhất lưu, sẽ rất có ích.

Suốt bốn năm trong học viện, hai người chưa bao giờ hợp ý nhau, luôn cãi nhau không ngừng.

Nhưng vì cùng một mục tiêu không thể không hợp tác, một đôi oan gia lần đầu tiên cùng đi với nhau.

Nhưng bọn họ thật sự có thể đồng tâm hiệp lực, cùng giải quyết khó khăn này sao? Đó là một vấn đề lớn.
Nhưng bất luận thế nào, trên hành trình đến ác ma đảo có lẽ sẽ phát sinh một vài chuyện thú vị!

==============
Hết Quyển 10
==============
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.