Võ Niệm Song Tu – Chương 8 Kỳ Ấn – Thiên Ấn – Botruyen
  •  Avatar
  • 65 lượt xem
  • 3 năm trước

Võ Niệm Song Tu - Chương 8 Kỳ Ấn - Thiên Ấn

……………
Quốc Khang một đường tẩu thoát, rời khỏi Ô Qua thành, một ngày không nghỉ đi đến Thiên Long thành, thay đổi quần áo, dùng dược liệu che lấp vết sẹo, nắn lại xương, Quốc Khang lại trở về hình dáng cũ, không ai nhận ra hắn từng là Tu La, mặt nạ cũng chỉ che đi một nửa khuôn mặt, vết sẹo trên mặt sẽ khiến người chú ý, bây giờ muốn tìm Tu La, chỉ sợ khó hơn lên trời.
– Tâm pháp ư?
Quốc Khang lật ra quyển trục, bên trong ghi lại rất nhiều văn tự, có bốn chữ lớn bắt mắt, Thanh Tịch Tâm Pháp, bên trên còn có ghi lại một ít việc liên quan đến võ giả, võ giả muốn tu luyện, phải có trời sinh võ mạch.
Võ mạch quyết định cả đời võ giả, nó quyết định công pháp ngươi có thể tu luyện, nếu như tu luyện không đúng công pháp phù hợp, sẽ tẩu hỏa nhập ma, mà Thanh Tịch tâm pháp này lại khác, nó không yêu cầu võ mạch phù hợp, lại không tương khắc công pháp khác, chẳng trách Ma Linh tông kia lại khát khao có được nó.
– Làm sao để biết ta có võ mạch?
Quốc Khang gãi đầu, trong tâm pháp không có ghi lại, chỉ có khẩu quyết tu luyện tâm pháp, Thanh Tịch tâm pháp cốt yếu là tẩy rửa thân thể, cường hóa thân thể, Quốc Khang tiến vào một khách điếm, thuê một căn phòng, bắt đầu tu luyện.
…………
Mấy ngày sau, Tịch Mịch bình nguyên ở phía Đông Nam Vực, Thương Hàm Yến thân bị thương, tiến vào một đường hầm ngầm, đi vào một mê cung lớn, nơi này chính là Ma Linh tông, nàng bị Quốc Khang đả thương, lại bị Man Thống truy đuổi, chật vật cắt đuôi hắn, trở về Ma Linh tông.
– Tông chủ, ta thất bại…
Đi qua mê cung, Thương Hàm Yến tiến vào một cung điện, ở trong bóng tối, có một ngai vương, có một người ngồi ở đó, Thương Hàm Yến quỳ xuống, nói, người kia hơi ngẩng đầu, bước chân nhẹ nhàng, tiến đến gần Thương Hàm Yến.
– Không sao cả, chỉ cần ngươi không mất mạng là được.
Người kia nhẹ giọng đáp, bóng tối che khuất khuôn mặt, giọng nói lạnh lẽo, có không hiểu khí chất, khiến người ta trong lòng sợ hãi, không tự chủ run rẩy, Thương Hàm Yến cũng không ngoại lệ.
– Trở về trị thương đi.
Người kia phất tay, Thương Hàm Yến lui xuống, thế nhưng lúc này dị tượng phát sinh, cái bóng của Thương Hàm Yến tách ra, đợi Thương Hàm Yến rời đi, cái bóng dựng lên, biến thành một người màu đen, không rõ dung mạo.
– Tông chủ, nàng không có gian dối, có kẻ chiếm được tâm pháp.
– Tìm, giết, đoạt về.
Người màu đen kia cung kính nói, Ma Linh tông tông chủ ngẩng đầu, trầm giọng nói, người màu đen kia hô vâng, ẩn vào trong bóng tối, biến mất vô ảnh vô tung.
………..
– Hô…
Quốc Khang thở phào, hắn ngạc nhiên, bên ngoài đã tối mất, tĩnh tâm tu luyện cả một ngày, quên mất thời gian, thế nhưng hiệu quả thật tốt, trên người Quốc Khang lấm tấm chất lỏng màu đen, là tạp chất bị thanh trừ.
Quốc Khang tắm rửa, không những thân thể nhẹ nhàng, mà sức mạnh cũng tăng lên gần trăm cân, tâm pháp quả nhiên bất phàm, theo Quốc Khang biết, hai ngày sau vừa đúng lúc Vũ Linh học viện tuyển sinh.
Quốc Khang đi ăn điểm tâm, sau đó lại trở về tu luyện tinh thần lực, một đòn Huyền Tiễn đả thương Thương Hàm Yến đã tiêu hao hết tinh thần lực mà Quốc Khang tích lũy, hai mắt nhắm lại, vận chuyển Huyền Niệm Diệt Tinh pháp.
– Ừm?
Quốc Khang ngạc nhiên, Huyền Niệm Diệt Tinh pháp vận chuyển, vậy mà Thanh Tịch tâm pháp cũng vận chuyển theo, tẩy rửa huyền vực, trạng thái tĩnh tâm đã trở thành minh ngộ, Thanh Tịch tâm pháp bên trong các đời tiền nhân lưu lại ký ức mở ra.
– Thương Long Xuất Hải.
– Long Tượng Diệt Địa.
– Thiên Bi Chưởng.
– Tuyệt Mặc Vạn Sinh.
Vô số võ kỹ của tiền nhân lưu lại, Quốc Khang chỉ có thể nhìn, từ từ tìm hiểu, dù sao hắn cũng chưa trở thành võ giả, không thể ngay lập tức tu luyện, nhưng tìm hiểu, nhớ kỹ, sau này có chỗ dùng.
Hai ngày sau, Quốc Khang đến Vũ Linh học viện, nó nằm ở trên đỉnh Vấn Thiên, cao gần ngàn trượng, quảng trường lớn bên dưới chân núi có rất nhiều người, đều là người đến dự tuyển, tiến vào học viện.
– Mau xếp hàng đăng kí, kẻ nào làm loạn lăn cho ta.
Một thanh niên lớn tiếng nói, đám đông không ai dám bất mãn, ngay ngắn xếp hàng, Vũ Linh học viện đệ tử uy danh quá lớn, không ai dám phản bác, rất nhanh mọi người đều đã đăng kí xong.
– Lên Trắc Thí thạch trắc thí võ mạch, kẻ nào không phù hợp, liền rời đi.
Người đệ tử kia chỉ về một viên đá lớn màu đen giữa quảng trường, rất nhanh có người đến, đưa tay áp lên Trắc Thí thạch, Trắc Thí thạch phát ra ánh sáng, trên người của người kia cũng xuất hiện một quang ấn ở trên cánh tay.
– Phế Ấn, không có võ mạch, loại.
– Không, cho ta thử lại một lần.
Người trắc thí kia gào lên, nhưng vẫn bị hai người đệ tử Vũ Linh học viện lôi đi, Quốc Khang trong lòng lo lắng, hắn không biết mình có võ mạch hay không, chỉ có thể hi vọng.
– Hạ Ấn, Hỏa võ mạch nhất giai, loại.
– Hạ Ấn, Thủy võ mạch nhất giai, loại.
……
– Trung Ấn, Thổ võ mạch nhất giai, đạt.
Một người thân thể mập mạp, trên ngực phát sáng quang ấn, là trong gần mấy mươi người trắc thí cái thứ nhất trúng tuyển, hắn ta vui vẻ nhảy lên, Quốc Khang khó hiểu, tự hỏi.
– Quang ấn kia là gì? Có thể quyết định kết quả trắc thí?
– Huynh đệ, ngươi từ đâu tới? Võ Ấn cũng không biết?
Một thanh niên đứng phía sau Quốc Khang nói, hắn ta dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, mặc áo vải thô, khá là bình thường, nhưng hiểu biết về võ giả thì hơn hẳn Quốc Khang.
– Có thể giảng cho ta biết không?
– Võ Ấn là biểu hiện tư chất của một người, nó quan trọng như võ mạch vậy, phẩm chất càng cao, võ mạch càng mạnh, tu luyện càng nhanh, vị trí xuất hiện của Võ Ấn sẽ quyết định phẩm chất của nó.
– Ồ, ta hiểu, đa tạ, ta gọi Triệu Khang.
– Không có gì, ta gọi Lưu Phong.
Hai người chắp tay, đơn giản kết giao, rất nhanh tới lượt của Quốc Khang, hắn nuốt nước bọt một cái, tiến lên Trắc Thí thạch, vươn tay, Trắc Thí thạch phát sáng, trên trán Quốc Khang phát sáng Quang Ấn, Trắc Thí ánh sáng biến thành màu tím.
– Đây là?
Đệ tử kiểm tra sợ hãi, hắn năm nay đã vào học viện hơn 10 năm, mà chưa thấy qua trường hợp này bao giờ, một vị lão giả tiến đến, người đệ tử kia cung kính chắp tay.
– Hà viện chủ.
– Không có gì, thật không ngờ, lại có thể thấy Kỳ Ấn.
Hà viện chủ vuốt râu, Vũ Linh học viện có 4 phân viện, hắn là một trong bốn cái phân viện viện chủ, Võ Ấn có 6 loại, Phế, Hạ, Trung, Thượng, Thiên, Kỳ, Thiên mạnh nhất, Kỳ thần bí nhất, Thiên Ấn tư chất vô cùng cao, Kỳ Ấn lại có thể tu luyện bất kì công pháp nào mà không bị xung đột, tuy nhiên Trắc Thí phát xạ ánh sáng màu tím, không biết là loại võ mạch gì.
– Kỳ Ấn, vô hệ võ mạch nhất giai, đạt.
Hà viện trưởng trước hết thông cáo, Quốc Khang mừng rỡ, nhưng nghe đến vô hệ võ mạch, thì sắc mặt ngưng trệ, tại sao lại là vô hệ? Nhưng đã đến lượt Lưu Phong, Lưu Phong tiến lên, áp tay lên Trắc Thí thạch, Trắc Thí thạch phát ra ánh sáng chói mắt, như liệt dương chiếu rọi, trên đỉnh đầu Lưu Phong, thình lình lơ lửng một cái quang ấn.
– Thiên, Thiên Ấn, Quang võ mạch tam giai?
Hà viện trưởng kinh sợ, lắp bắp nói, trong một ngày, Kỳ Ấn lẫn Thiên Ấn đều xuất hiện, việc này quá sức tưởng tượng, Hà viện trưởng bước chân nhanh, chốc lát đã biến mất, vượt qua thiên thê, lên đến đỉnh núi, tiến vào một tòa cung điện, là Vũ Linh học viện đại viện trưởng.
– Chúc mừng Triệu huynh.
– Chúc mừng Lưu huynh.
Mặc dù kết quả trắc thí vô cùng đáng sợ, Lưu Phong lại không có vênh váo tự đắc, mà vẫn giữ lại sắc mặt ôn hòa, cùng Quốc Khang sánh vai đi đến chỗ khác, chờ đợi đi lên thiên thê, bỏ qua mấy lời xì xào bàn luận.
…………

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.