Võ Niệm Song Tu – Chương 3 Mãn Hoang Võ Đài – Botruyen
  •  Avatar
  • 58 lượt xem
  • 3 năm trước

Võ Niệm Song Tu - Chương 3 Mãn Hoang Võ Đài

……………
– Cha, ta muốn học võ kỹ, trở thành võ giả.
Quốc Khang điềm tĩnh nói, thế nhưng đối với Triệu Chiến thì như sét đánh giữa trời quang, bát cơm trên tay không tự chủ rơi xuống đất, sững sờ nhìn Quốc Khang.
– Khang Khang, con xác định muốn trở thành võ giả?
Triệu Chiến nói, âm thanh như nghẹn ngào, ai chẳng mong muốn con mình trở thành võ giả, thế nhưng muốn trở thành võ giả vô cùng khó, hơn nữa với tài phú hiện tại thì, rất khó.
– Cha, không cần lo nghĩ nhiều, ta không vội đâu, chí ít nửa năm nữa ta mới muốn học.
Quốc Khang hiểu, với tài phú trong nhà, thì giống như là một gia đình nhỏ làm nông, đưa con mình đi học đại học vậy, cho dù có vào được trường đại học, thì học phí cũng không đủ trả, cho nên Quốc Khang không vội.
– Được rồi, nếu như theo bán mấy món ăn kia, có lẽ sẽ thay đổi được.
Triệu Chiến nói, Quốc Khang gật đầu, cả hai tiếp tục ăn cơm, khung cảnh hòa hợp vô cùng, Quốc Khang ngẫm nghĩ, có lẽ phải đẩy nhanh quá trình tu luyện.
………
Bốn tháng sau…
Lúc này Triệu Chiến đã đổi một căn nhà khác, rộng rãi hơn nhiều, trong hai tháng vừa qua, không chỉ có thường dân, thương gia, phú hào đến ăn cơm, mà còn có một ít quý tộc mộ thực mà đến, khiến kinh doanh phát triển hơn xa mong đợi, bây giờ Triệu Chiến đã là một ông chủ của một tửu lâu.
Đúng, không những bán thức ăn, mà còn bán rượu, bằng các loại rượu thông thường, Quốc Khang dùng kĩ thuật chiết xuất cồn, tạo ra men, cộng với lúa mạch để chế tạo ra bia, một loại thức uống có cồn mà có lẽ toàn bộ thế giới này không hề tồn tại.
– Lão bản, cho ta hai bát Phở lớn, hai vò bia.
Khách hàng ra vào tấp nập, Quốc Khang gãi gãi đầu, cảm giác có chút kì quái, thế nhưng chính hắn suy nghĩ ra công thức, lại mở bán ra ngoài, có người cũng thử phục chế, nhưng không có men, cho nên không thể phục chế ra, khiến sinh ý của Triệu Chiến vô cùng tốt.
Mà bốn tháng qua, Quốc Khang cũng đã hoàn thành luyện mạch kì, tiến đến nện rèn xương cốt thời kì, chia làm ba cấp bậc, Thập Chuy, Bách Chuy, Thiên Chuy, hắn cũng đã đạt đến Thiên Chuy, mỗi ngày đều phải đánh lên thân thể một ngàn lần, đến khi thân thể không còn đau nhức, chính là lúc đạt đến cảnh giới cao hơn, tẩy huyết.
Mà sức mạnh của Quốc Khang bây giờ đạt đến 1000 cân, ở trong người bình thường có thể xưng là trời sinh thần lực, bên cạnh đó, Quốc Khang còn thu phục đám ô hợp bang Tam Cước, huấn luyện bọn chúng, trở thành Ám Thứ tổ chức, những sát thủ tàn nhẫn.
– Thứ chủ, nhiệm vụ hoàn thành.
Đám người Tam Cước bang lúc trước đẩy ra cửa, ngồi chung một bàn với Quốc Khang, cách xa những người khác, trong đó lão đại là Lý Vân trên người mặc quần áo vải thô, như là nông phu bình thường, những người khác cũng vậy, nhìn qua đều là nông phu, thế nhưng ẩn trong màn đêm thì bọn họ là những đôi tay nhuốm máu.
– Tốt, thưởng cho các ngươi.
Quốc Khang ở dưới bàn đưa cho Lý Vân một gói tiền, bên trong có năm mươi bạc vụn, chính là 5000 đồng tiền, gia đình bình thường dùng số tiền này chi tiêu cũng mất hơn hai năm.
– Đa tạ Thứ chủ.
Bốn người Lý Vân rời đi, Quốc Khang nhìn xem tửu lâu, có vẻ kế hoạch đi nhanh hơn dự tính, chỉ mất bốn tháng, mà trong bốn tháng này, Quốc Khang cũng đã tìm hiểu về võ giả, học viện của võ giả ở Thiên Long thành, Vũ Linh học viện.
Thiên Long thành ở gần Phi Long thành, là nơi rất nhiều hào hoa quý tộc nơi đặt chân, mà Vũ Linh học viện cũng vậy, là do tứ đại gia tộc Tiêu, Lưu, Bạch, Diệp nắm giữ, cùng nhau bồi dưỡng thiên tài.
– Thế nhưng, ta không biết võ giả quy củ, liệu ta có hợp cách hay không?
Quốc Khang suy ngẫm, vẫn là kéo dài thêm một chút, ít nhất đạt đến tẩy huyết trung đẳng, có lẽ mới sẽ hợp cách để tiến vào học viện, thuận tiện phát triển tổ chức Ám Thứ thêm một chút, bốn người Lý Vân có vẻ chưa đủ.
Còn về vấn đề trung thành? Hắn không lo lắng, bởi vì Quốc Khang đã cho bọn hắn uống Khu Tâm độc dược, mỗi tháng phải uống giải dược một lần, nếu không sẽ phải chết không thể nghi ngờ, độc dược này trong hội Phán Quyết thường dùng trên những thành viên mới gia nhập, khống chế bọn hắn.
– Mãn Hoang võ đài sao?
Quốc Khang vuốt vuốt cằm, từ trong lời Lý Vân, hắn trong lúc thi hành nhiệm vụ, có tham dự cá cược trong một võ đài, nơi mà vô số người đánh cược mạng sống, để kiếm tiền, danh vọng, hoặc đạt được võ giả chú ý, trở thành võ giả.
Quốc Khang dự định đến Mãn Hoang võ đài, trải qua thực chiến, Quốc Khang mới có thể dễ dàng kiểm soát thân thể này, dù sao nó cũng không phải của hắn, thân thể không nghe điều khiển, là chí mạng nguy cơ.
Vài ngày sau, Quốc Khang đến Ô Qua thành, là một thành phố tràn đầy tội phạm, Mãn Hoang võ đài đặt ở đây vô cùng hợp lí, Quốc Khang dùng kỹ thuật nắn xương, thay đổi cấu trúc xương mặt, từ một khuôn mặt của thiếu niên trở nên già dặn, thậm chí Quốc Khang còn dùng dao rạch ra mấy cái vết thương, đối với hắn, vết sẹo không là gì, chỉ cần đem phần da kia lóc ra là được, dùng đặc thù dược liệu thoa lên, sẽ không để lại vết tích gì.
– Ngài muốn đăng kí tham gia võ đài sao?
Một cô gái mặc sườn xám hỏi Quốc Khang, Quốc Khang gật đầu, ở chỗ này có không ít người, mặt mày hung thần ác sát, trên thân nhuốm mùi máu, hoặc sát khí nồng nặc, hết thảy đều là tội phạm, cảm giác thật quen thuộc.
– Thứ tự của ngài là 69, khu 9, mời ngài đặt danh tự cho mình.
Cô nương kia tươi cười đáp, Quốc Khang gật đầu, viết lên hai chữ, sau đó xoay người rời đi, chuẩn bị mua một ít đồ dùng, thuê một chỗ trọ, bên trên hai chữ, là Tu La.
…………..
Ngày hôm sau, Quốc Khang ăn mặc một bộ quần áo màu đen, bước vào khu 9 của Mãn Hoang võ đài, võ đài chia làm chín khu, giống như kim tự tháp, người tham gia lúc bắt đầu đều sẽ vào khu 9, càng chiến thắng nhiều, thì sẽ được tấn thăng lên khu vực cao hơn, lợi ích cũng tốt hơn.
Ví dụ, khu 9 không hề có lợi tức nào, hầu hết đều sẽ đấu với các loại dã thú, đến khu 8 mới có thể đánh với người, lên đến khu 6, sẽ có quyền bỏ cuộc, để bảo toàn mạng sống, khu 4 sẽ có quyền miễn chiến.
Còn khu 3, 2, 1 đều là đấu trường của võ giả.
– Xin chào các vị quan khách, hôm nay khu 9 tiếp nhận rất nhiều người mới, vinh hạnh đem lại niềm vui cho quý vị.
Người dẫn chuyện của võ đài lớn giọng nói, khu 9 chia làm hai mươi hai võ đài nhỏ, mỗi võ đài nhỏ chỉ rộng khoảng 6 thước, ở giữa đặt một cái lồng sắt lớn, bên trong là một đầu báo hoa, đang gầm gừ giận dữ.
– Khu 9 vẫn như vậy, không có gì thú vị.
– Haha, biết đâu được, lại xuất hiện một ngôi sao mới.
– Hi vọng như thế, La Sát, Cuồng Huyết, Ma Đầu, liệu còn có kẻ khác?
Đám đông nhìn xem võ đài không nhiều lắm, khoảng chừng gần trăm người, rải rác khắp nơi, đủ thấy khu 9 này không được hoan nghênh cho lắm, dù sao cũng đều là một đám tạp nham mới gia nhập, có gì hay để xem.
– Bắt đầu, thả thú.
Lồng sắt mở ra, liệp báo lập tức vồ ra, cùng người thi đấu chém giết cùng một chỗ, thế nhưng trong 22 võ đài, lại có hai chỗ võ đài, liệp báo co rút lại ở trong lồng sắt, không dám nhúc nhích.
Một là chỗ võ đài của Quốc Khang, một chỗ là của một nữ nhân đeo mặt nạ kì quái.
Liệp báo mặc dù là dã thú, trí tuệ hơi kém, thế nhưng giác quan rất nhạy bén, hai bọn chúng biết, kẻ ở trước mặt này, có thể giết nó chỉ trong nháy mắt, mà nó muốn phản kháng cũng không được, đó là tuyệt vọng khi đứng trước cái chết.
– Làm sao vậy, đám súc vật ngu ngốc này?
Người dẫn chuyện đứng dậy, để nhân viên xuống kiểm tra, quan khách cũng không ngừng xì xào bàn tán, hai cái tráng hán cầm theo roi da, đi xuống chỗ của Quốc Khang và nữ nhân kia, dùng roi da quất lên liệp báo, quát.
– Súc sinh, mau đứng dậy, cho ngươi ăn no rửng mỡ sao?
Ngao…
Liệp báo thẹn quá hóa giận, vồ lên hai cái tráng hán, cắn vào bả vai một người, xé xuống một khối thịt lớn, móng vuốt cào lên cổ họng người này, vạch ra bốn cái vết thương sâu, máu tươi cuồng phún.
– Má nó, loạn rồi.
Võ đài nhỏ bên kia tình trạng không khác gì, liệp báo điên cuồng tấn công hai cái tráng hán kia, nữ nhân kia ngồi ở đó, động một chút cũng không, Quốc Khang cũng vậy, lặng yên ngồi ở đó, nhìn xem màn kịch này.
– Mẹ nó, cho bọn hắn qua đi.
Người dẫn chuyện bức tức, cho hai cái tráng hán khác cầm theo binh khí, xuống dưới chém hai đầu liệp báo, còn Quốc Khang cùng nữ nhân kia thì không cần tiếp tục thi đấu, trực tiếp thông qua.
– Phải báo cho đại nhân.
Người đàn ông kia vội vàng rời đi, chuyện này quá kì dị rồi, liệp báo không tấn công người trước mặt, mà lại đi tấn công những người khác, không chỉ một, mà là hai trường hợp giống nhau, khiến việc này càng không bình thường.
………….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.