Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 8 – Chương 17: Thành thục đại mĩ nhân – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 8 - Chương 17: Thành thục đại mĩ nhân

Tạ Phinh Đình ở Vô Ưu sơn trang kì thật quá phù hợp cũng chẳng sai. Nói
lại, thật ra nàng thuộc về mẫu người vô dục vô cầu (không ham muốn,
không tham lam), ưa thanh tịnh, không thích ra ngoài. Chỉ cần có người
có thể bồi tiếp nàng nói chuyện đánh cờ, nàng đã rất thỏa mãn rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, ở Vô Ưu sơn trang, có rất nhiều người thể bồi tiếp nàng nói chuyện đánh cờ. Như lúc này, nàng chính đang đánh cờ với Lăng
Phỉ Phỉ.

Cần phải nói luôn, viện chủ trước mắt của Thiên nhai thư viện là Lăng
Nguyệt Nguyệt, còn Lăng Phỉ Phỉ sau khi thất bại trong cuộc chiến tranh
đoạt chức viện chủ thì tâm tư lại trở nên nhẹ nhõm, tựa hồ chỉ trong
chốc lát đã cởi bỏ được gánh nặng. Mặc dù vẫn quản lí công việc của
Thiên nhai thư viện, nhưng nàng cũng thường xuyên đến nói chuyện đánh cờ với Tạ Phinh Đình, đã trở thành bạn thiết chốn khuê phòng của Tạ Phinh
Đình.

“Phinh Đình, Diệp trang chủ xuất quan rồi, tỷ không đi bồi tiếp hắn
sao?” hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện, Lăng Phỉ Phỉ thuận miệng
hỏi.

“Dĩ nhiên hắn có người bồi tiếp rồi, không cần ta phải quản hắn”, Tạ Phinh Đình nhạt nhẽo đáp, như chẳng thèm để ý chút nào.

“Tỷ, không chủ động đi tìm hắn sao?” Lăng Phỉ Phỉ hơi tò mò hỏi: “Dù sao, tỷ cũng là nữ nhân của hắn mà!”

“Nữ nhân của hắn rất nhiều, ta và hắn vô danh vô phận.” Tạ Phinh Đình
lắc đầu, “Hắn nếu nhớ tới ta, tự nhiên sẽ đến gặp ta. Nếu không nhớ ta,
có đi tìm hắn cũng vô dụng.”

“Ôi, Phinh Đình, chẳng lẽ tỷ lại định ở cả đời như vậy à?” Lăng Phỉ Phỉ tỏ vẻ bất bình thay cho nàng.

“Chẳng lẽ không được sao?”, Tạ Phinh Đình hơi ngạc nhiên nhìn Lăng Phỉ Phỉ, “ta cảm thấy thích được như vậy!”

“Rất thích?” Lăng Phỉ Phỉ có chút cảm giác thất vọng, “Phinh Đình, tỷ sao lại có thể thích như vậy được?”

“Đúng vậy, giờ đây ta thấy rất vui vẻ, cũng rất tự do, thoải mái hơn
nhiều so với ngày trước ở nhà. Thực sự ta thấy rất thích.” Tạ Phinh Đình gật đầu, rất thành thật đáp.

“Nhưng, Diệp trang chủ có nhiều nữ nhân như vậy, hơn nữa xem ra hắn có
vẻ lạnh nhạt với tỷ, chẳng lẽ tỷ lại không thấy khó chịu sao?” Lăng Phỉ
Phỉ vẫn không từ bỏ ý định căn vặn.

nl.“Phỉ Phỉ, muội có biết, nếu ta không theo hắn thì sẽ gả cho ai không?” Tạ Phinh Đình khẽ thở dài, hỏi lại.

“Ai vậy?” Lăng Phỉ Phỉ hoang mang hỏi.kien

“Đương kim hoàng thượng của Bách Hoa đế quốc.” Tạ Phinh Đình nhạt nhẽo
buông lời. “Phỉ Phỉ, muội nói xem, hoàn cảnh của ta bây giờ có tệ hơn là gả cho hoàng thượng không?”

Lăng Phỉ Phỉ ngây người song vẫn giữ nguyên ý định “Chẳng lẽ ngoài Diệp trang chủ, tỷ chỉ có thể gả cho hoàng thượng thôi sao?”

“Đúng vậy, nếu chẳng phải là hắn sử dụng thủ đoạn ám muội đoạt được ta,
giờ đây ta đã ở trong hoàng cung rồi.” Tạ Phinh Đình khẽ gật đầu, “cho
nên ta rất thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại. Hơn nữa, hắn cũng đối tốt
với ta. Chỉ là có quá nhiều nữ nhân ở bên cạnh nên hắn có thể không rảnh nhớ tới ta mà thôi.”

Lăng Phỉ Phỉ không nói gì được nữa. Quả thật hoàng cung chẳng phải là
chỗ tốt lành gì. Ít nhất là theo cách nhìn của nàng, gả cho hoàng thượng quả thật không bằng gả cho Diệp Vô Ưu. Tuy nói là trở thành hoàng phi
thân phận cao quý, nhưng trên thực tế, trở thành trang chủ phu nhân của
Vô Ưu sơn trang thân phận cũng chẳng thấp. Thậm chí, ở một phương diện
nào đó mà nói cũng chẳng hề kém hơn thân phận của một hoàng phi. Cũng
thật hiển nhiên, trang chủ phu nhân của Vô Ưu sơn trang còn tự do hơn
hẳn hoàng phi.

“Phu nhân, trang chủ tới!”, đúng lúc đó có tiếng thị nữ ở bên ngoài bẩm báo.

Tạ Phinh Đình và Lăng Phỉ Phỉ cùng hơi giật mình. Còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì Diệp Vô Ưu đã tiến vào.

“Phinh Đình tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu mặc kệ bên cạnh còn có người, đi thẳng
tới ôm Tạ Phinh Đình, sau đó hắn ngồi xuống, đặt Tạ Phinh Đình ngồi lên
đùi.

“Chàng sao lại tới đây?” Tạ Phinh Đình nhẹ giọng hỏi. Nàng thế nào cũng
không thể ngờ nổi Diệp Vô Ưu lại đến tìm nàng vào lúc này. Hắn vừa mới
xuất quan, cho dù tối qua đã qua đêm ở chỗ Yến Băng Cơ cũng không thể
lập tức tới đây tìm nàng. Theo nàng nghĩ, lẽ ra bây giờ hắn đang bồi
tiếp Lãnh Sương Sương hoặc là Hoa Vân La mới đúng.

“Phinh Đình tỷ tỷ, ta nhớ nàng nên tự nhiên là đến thăm nàng thôi!” Diệp Vô Ưu thuận miệng đáp.

“Phinh Đình, muội về trước đây, lần sau lại tới kiếm tỷ chơi cờ” Lăng
Phỉ Phỉ cảm thấy không được tự nhiên, liền vội vã cáo từ, vội vàng quay
đi.

“Phinh Đình tỷ tỷ, nàng hơi gầy một chút đó!” Diệp Vô Ưu sờ sờ chỗ này,
nắn nắn chỗ kia trên mình Tạ Phinh Đình, sau đó phán một kết luận như
vậy.

“Ta gầy chỗ nào?” Tạ Phinh Đình gắt giọng: “Còn nữa, giữa ban ngày chàng đừng có làm loạn trên người ta!”

“Không gầy à? Để ta nghiên cứu lại nghiên cứu lại.” Diệp Vô Ưu ra bộ
trịnh trọng nói, rồi dùng sức bóp mạnh lên phong đồn của nàng, sau đó ra vẻ nghiêm túc gật gù: “Chỗ này không gầy, vẫn còn tròn lắm.”

nl.“Không được làm loạn. Rốt cuộc là chàng tìm ta có chuyện gì?” Tạ Phinh Đình mặt hoa đỏ hồng, bất mãn hỏi.kien

Diệp Vô Ưu mặc cho nàng hỏi, tiếp tục vuốt ve cơ thể nàng. Chỉ là lần
này không chỉ sờ nắn phong đồn của nàng mà một tay còn áp lên ngọc phong của nàng, rồi nói tiếp: “Chỗ này to lên này, a, tuyệt vời, xem ra Phinh Đình tỷ tỷ nàng không chịu khổ ở đây rồi!”

Tạ Phinh Đình hoàn toàn bị hắn hạ gục, chẳng thể cất lời được nữa, chỉ trừng cặp mắt mĩ lệ nhìn hắn.

“Phải rồi, Phinh Đình tỷ tỷ, mấy năm qua nàng và Tạ tướng quân có liên hệ gì không?” Diệp Vô Ưu thuận miệng hỏi.

“Có liên lạc một lần, sau đó không còn liên hệ gì nữa, làm sao vậy?” Tạ Phinh Đình hơi buồn bực hỏi.

“Vì sao sau đó lại không liên lạc nữa?” Diệp Vô Ưu hỏi tiếp.

“Hồi đó thiếp nhờ người đem một phong thư về, nói thiếp hiện tại ở chỗ
này. Chỉ là bọn họ không hề hồi âm cho thiếp, cũng chẳng đến thăm thiếp. Thiếp nghĩ, bọn họ không muốn thừa nhận thiếp nữa. Đã như vậy, thiếp
cũng chẳng cần phải tự chuốc lấy phiền nhiễu vào thân.” Tạ Phinh Đình
nhàn nhạt nói “Dù sao, giờ đây với thiếp mà nói, Vô Ưu sơn trang mới
chân chính là nhà của thiếp, còn những nơi khác đều chẳng có quan hệ gì
với thiếp.”

“Vậy à, thế ta an tâm rồi.” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm.

“Chàng an tâm cái gì?” Tạ Phinh Đình hỏi, “Hôm nay chàng đến tìm thiếp là để hỏi thiếp và đại ca có còn liên hệ phải không?”

“Không, không phải vậy đâu, ta đến thăm nàng là vì ta nhớ nàng à!” Diệp Vô Ưu chẳng cần nghĩ phủ nhận luôn.

“Ta tin chàng mới là lạ!” Tạ Phinh Đình hừ lạnh.

“Tỷ tỷ tốt của ta, nàng nhanh chóng sẽ phải tin thôi!” Diệp Vô Ưu thổi
khẽ vào tai nàng, nói xong một tay mò vào trong nội y của nàng, bắt đầu
thám hiểm khu vực thần bí.

Còn Tạ Phinh Đình cũng rất nhanh hiểu ra Diệp Vô Ưu nói vậy là có ý tứ
gì. Quả thực hắn muốn sử dụng phương thức đáng xấu hổ này để chứng minh
là hắn thực sự nhớ nàng.

Triền miên cả nửa ngày, hưởng tận phong lưu, thân thể thành thục của Tạ
Phinh Đình một lần nữa lại cho Diệp Vô Ưu hưởng thụ một loại cảm giác
thỏa mãn hiếm có.

Đến khi trời tối, Diệp Vô Ưu mới rời khỏi phòng Tạ Phinh Đình, suy nghĩ
một lát rồi đi về chỗ Trương Tú Nhã. Hắn còn có một số việc phải hỏi,
chỉ có hỏi cho rõ ràng, hắn mới có thể quyết định sự việc tiếp theo sẽ
làm thế nào.

Khi Trương Tú Nhã phát hiện quả thực Diệp Vô Ưu đến tìm nàng, hơn nữa
còn là vào buổi tối, trong lòng bỗng chốc khẩn trương hẳn lên.

“Diệp trang chủ, người, người tìm ta có chuyện gì?” vì quá khẩn trương,
Trương Tú Nhã quên cả việc mời Diệp Vô Ưu ngồi, chỉ ngắc nga ngắc ngứ
hỏi.

“Tú Nhã tỷ tỷ, nàng dường như rất khẩn trương? Sao vậy?” Diệp Vô Ưu hơi ngạc nhiên hỏi lại.

“Không, không có gì.” Diệp Vô Ưu vừa hỏi như vậy, Trương Tú Nhã càng thêm khẩn trương.

“Ồ, không có gì thì tốt. Tú Nhã tỷ, ta có mấy chuyện muốn hỏi nàng.”
Diệp Vô Ưu cũng chẳng để ý, vừa trải qua một phen hưởng thụ ở chỗ Tạ
Phinh Đình, giờ phút này hắn cũng không có tâm tình tìm chuyện hương
diễm cho nên cũng không nghĩ đến mặt đó.

“Diệp trang chủ, có chuyện gì vậy?” cảm thấy Diệp Vô Ưu dường như không
có ý tứ đó, Trương Tú Nhã không khỏi an tâm lên nhiều. Chỉ là, chẳng
hiểu vì sao, trong lòng nàng dường như vẫn có chút ý vị mất mát.

“Tú Nhã tỷ, hôm nay nàng cũng đã thấy, ta nhận lời giúp đỡ Giang Vân
Bình. Cái này, là thế này, ta thật không rõ tình cảm của nàng và Giang
Vân Bình đáo để là thế nào. Ý tứ của ta là, nàng hy vọng Giang Vân Bình
sau cùng sẽ có kết quả thế nào? Là hy vọng hắn được phong quang một
chút, hay thê thảm hơn?” Diệp Vô Ưu vừa nghĩ vừa hỏi. Vốn là hắn chẳng
định giúp Giang Vân Bình mà chỉ là cay cú Tạ Trường Phong mà thôi.

“Diệp trang chủ, cái này, cái này là chuyện của người, ta, ta sao quản được” Trương Tú Nhã ngẩn người, sau đó đáp.

“Tú Nhã tỷ, ta chỉ là nhàm chán mà thôi. Nói lại, chuyện này kết quả
cuối cùng như thế nào, là do nàng toàn quyền quyết định.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, “Tóm lại, chỉ cần nàng nói một câu, nàng hy vọng Giang Vân
Bình có kết quả thế nào, ta nhất định theo đó mà làm!”

“Diệp trang chủ, người nói thật sao?” Trương Tú Nhã sửng sốt hỏi.

“Tú Nhã, đương nhiên là thật. Nàng sao lại không tin ta nhỉ?” Diệp Vô Ưu chẳng biết nên khóc hay cười hỏi ngược lại.

“Thật ra ta cũng chẳng hy vọng Giang Vân Bình như thế nào cả. Ta, ta chỉ cần hắn từ nay về sau đừng làm phiền ta nữa là được. Ta không muốn ở
cùng với hắn.” Do dự một lát, Trương Tú Nhã mới khẽ khàng thốt.

“Ồ, ta hiểu rồi.” Diệp Vô Ưu gật gù, nghĩ một chút lại hỏi tiếp “Phải
rồi, Tú Nhã tỷ, trước đây Giang Vân Bình đối xử không tốt với nàng và
Thiên Thiên phải không?”

“Thật ra hắn đối với ta cũng tốt, chỉ là hắn xử tệ với Thiên Thiên.”
Trương Tú Nhã nhẹ nhàng nói, “Thật ra, so ra hắn bây giờ cũng coi như là thê thảm hơn chúng ta trước đây. Lại nói, hắn dù sao cũng là phụ thân
của Thiên Thiên, cho nên ta cũng không muốn làm chuyện quá đáng.”

“Vậy à.” Diệp Vô Ưu có vẻ hiểu ra. Xem ra Trương Tú Nhã thực ra hy vọng
Giang Vân Bình thê thảm một chút, chỉ là vì Thiên Thiên mới không thể
nhẫn tâm. Đã là như vậy cũng dễ giải quyết thôi. Đầu tiên phải chỉnh Tạ
Trường Phong, sau đó ư, lại khiến Giang Vân Bình thê thảm thế nào cũng
xong, chỉ cần người còn sống là được.

“Tú Nhã, ta biết phải làm sao rồi. Không quấy rầy nàng nữa, ta đi chuẩn
bị một chút.” Trong lòng Diệp Vô Ưu đã có quyết định nhưng ngoài miệng
vẫn nói với Trương Tú Nhã như vậy.

“Trang chủ đi thong thả.” Trương Tú Nhã mặc dù không biết đáo để Diệp Vô Ưu định làm gì nhưng cũng không hỏi đến, chỉ tiễn Diệp Vô Ưu ra khỏi
phòng.

“Kiếm ai đi với ta đây?”, ra khỏi phòng Trương Tú Nhã, Diệp Vô Ưu lại
bắt đầu gặp vấn đề khó khăn. Hoa Vân La hoặc là Lãnh Sương Sương còn có
Hàm Yên thì sao? Nếu không, Tô Tố Tố cũng được!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.