Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 6 – Chương 5: Ngọc nhân vãn sự – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 6 - Chương 5: Ngọc nhân vãn sự

Lâm Thanh Diệp nhanh chóng mang sự việc nói ra, chẳng trách Diệp Vô Ưu
có suy nghĩ khác. Theo lí mà nói, loại sự việc này thân là nữ nhân quả
là rất khó mở miệng nói ra.

“Nam nhân đó là ai vậy?” Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi.

Trong lòng nghĩ không biết có phải Tiêu Vấn Thiên lão đầu không? Nhưng chắc
là không phải, Tiêu Vấn Thiên quá nhiều tuổi. Nếu như lão yêu mẹ của
hắn, trước kia khi gặp hắn, lão lại chẳng có chút phản ứng nào giống như thế nhỉ?

“Nói ra công tử cũng chẳng biết!” Lâm Thanh Diệp nhè
nhẹ lắc đầu: “Hắn quả thật chỉ là một người vô danh, cũng giống như phụ
thân công tử trước khi lấy mẫu thân công tử vậy.”

“Ra vậy, Lâm
các chủ, nàng đừng quá buồn. Hắn không yêu nàng, chính là tổn thất của
hắn.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói: “Huống hồ, nàng lại sợ không có người nào yêu nàng sao?”

“Diệp công tử, quả thật việc cũ đã qua từ lâu,
chút chuyện cỏn con, quả thật ta đã sớm chẳng để trong lòng rồi.” Lâm
Thanh Diệp nhẹ nhàng nói: “Chỉ là bức hoạ tượng chính là vật duy nhất
hắn đưa cho ta. Vì vậy ta đối với bức hoạ tượng rất là coi trọng. Kết
quả, lại dẫn đến sự hiểu nhầm của Lộng Nguyệt.”

Dừng lại một lúc, Lâm Diệp Thanh lại khẽ thở dài: “Quả thật, trong việc tình cảm không
tồn tại ai hại ai, hắn không yêu ta có lẽ nguyên nhân chính vì bản thân
ta, chẳng liên quan gì đến người thứ ba. Chỉ là Lộng Nguyệt tuổi còn nhỏ lại không hiểu biết, nó không hiểu được đạo lí này.”

“Không sao, nếu cô ấy không muốn làm hại mẹ ta, ta cũng chẳng theo cô ấy ganh đua
làm gì.” Diệp Vô Ưu rõ ràng có vẻ rất tức giận nói.

“Diệp công tử mặc dù không để tâm, ta phải bảo Lộng Nguyệt sau này không được lời nói bất kính với mẫu thân công tử nữa.” Lâm Thanh Diệp thong thả nói:
“Ngoài ra, khi nào Diệp công tử hồi gia, cho ta hỏi thăm mẩu thân công
tử một tiếng. Nói cho cùng, ta cùng nàng ấy đã nhiều năm rồi không gặp.”

“Nàng và mẫu thân ta biết nhau sao?” Diệp Vô Ưu bật dậy hỏi.

“Kì thật chẳng thể tính là quen biết, nhưng có biết mặt.” Lâm Thanh Diệp
lạnh nhạt nói: “Nói thẳng là ta rất bội phục mẫu thân công tử, nàng ấy
đúng là nữ tử ưu tú nhất Vân Mộng đại lục.”

“Đương nhiên, mẫu
thân ta phải ưu tú nhất rồi.” Diệp Vô Ưu trong lòng nghĩ thầm, nhưng
miệng lại khách sáo nói: “Cảm ơn Lâm các chủ đã khem gia mẫu, chờ khi
nào ta gặp người, nhất định sẽ chuyển lời hỏi thăm của nàng.”

“Như vậy xin đa tạ Diệp công tử.”Lâm Thanh Diệp nói khẽ: “Thanh Diệp đã gây nhiều phiền nhiễu, giờ xin cáo từ.”

“Không có gì, ta không hề thấy nàng gây phiền nhiễu gì.” Diệp Vô Ưu mở miệng
nói, lại thấy có ít bất hảo cười cười nói: “Lâm các chủ. ta không hề để
ý, kì thật ta đang buồn bã, có người cùng ta nói chuyện đối với ta mà
nói là rất tốt.”

Lâm Thanh Diệp ngân lên tiếng cười khúc khích rồi nói: “Diệp công tử, người thật là thẳng thắn.”

“Thẳng thắn chính là ưu điểm lớn nhất của ta.” Diệp Vô Ưu chẳng xấu hổ nói hơi lớn.

“Diệp công tử, ta rất thích những người thẳng thắn.” Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng cười: “Thanh Diệp trước khi đi khỏi đây, nếu có thời gian ta có thể sẽ
đến nói chuyện với Diệp công tử.”

“Được, đi thong thả.” Diệp Vô Ưu hình dạng có chút chẳng theo ý nói.

Lâm Thanh Diệp quay người từ từ rời khỏi. Nhìn theo hình dáng mĩ hảo vô
cùng của nàng, trong ánh mắt Diệp Vô Ưu lộ vẻ si mê, sau đó lại cảm thấy có cái gì đó kì quái. Mặc dù Diệp Vô Ưu chưa hề thấy dung mạo chân
chính của Lâm Thanh Diệp, nhưng trên người nàng có một loại khí chất làm cho hắn phải si mê.

“Tiếc thay, Lâm Lộng Nguyệt lại chẳng được
như sư phụ.” Diệp Vô Ưu tâm lí đen tối nghĩ. Lâm Lộng Nguyệt tuy tại Vân Mộng thập tiên tử bài danh đệ nhị, nhưng hiện tại hứng thú của Diệp Vô
Ưu đối với nàng chẳng lớn, nếu như là Lâm Thanh Diệp, sao hắn không động lòng.

Sau khi Lâm Thanh Diệp rời khỏi, Diệp Vô Ưu trong phòng
bỗng cảm thấy ngại, không biết tại sao đột nhiên lúc này hắn không muốn
đến chỗ Trương Tú Nhã nữa.

Song, một mình trong phòng lại không
có việc gì. Nghĩ xong, Diệp Vô Ưu lại quyết định ra ngoài. Nhưng sau đó
hắn đột nhiên có một loại cảm giác, cảm thấy trước kia ở Bách Hoa thành
rất tốt, Bách Hoa thành rất náo nhiệt, lúc cảm thấy buồn chán có thể đi
trong thành, nhưng Vô Ưu sơn trang không lớn hơn bao nhiêu, nếu chẳng có những tuyệt sắc giai nhân bồi tiếp, chỉ sợ hắn đã chết vì buồn chán.

Diệp Vô Ưu đi ra ngoài Vô Ưu sơn trang, thong thả đi bộ đến khu rứng phia
sau Vô Ưu sơn trang, hít thở không khí trong lành của rừng cây. cảm giác lại cảm thấy chẳng đúng, cảnh đẹp lại chẳng có người. Sau một lúc không có người nào bồi tiếp, Diệp Vô Ưu trong lòng lại muốn có người bồi
tiếp, hắn cần phải đi tìm người đến bồi tiếp.

“Sao?” Diệp Vô Ưu
đột nhiên kêu khẽ một tiếng, có chút ít kinh ngạc, bởi vì đột nhiên hắn
phát hiện, ở trước mặt chẳng xa, ở nơi chẳng có bóng dáng quen thuộc, đó chính là Tiêu Diêu.

“Diệp huynh. huynh đến ngắm phong cảnh sao?” Tiêu Diêu quay đầu lại, đối diện Diệp Vô Ưu cười cười. Hiển nhiên, hắn
trước đó đã phát hiện ra Diệp Vô Ưu đến.

“Đúng vậy, có chút buồn chán nên ra ngoài đi dạo.” Diệp Vô Ưu gật gật đầu: “Tiêu huynh, còn huynh? Là thói quen của huynh sao?”

“Đúng thế, ở đây phong cảnh ưu mĩ, nói thật so ra còn hơn Tiêu Tán môn của
bọn ta.” Tiêu Diêu cười cười: “Ta lại rất ngưỡng mộ Diệp huynh, bất luận là Vô Song cung hay là Vô Ưu sơn trang đều là tiên cảnh trên nhân
gian.”

“Tiêu huynh thích nơi này, có thể ở lại một thời gian.” Diệp Vô Ưu hi hi cười, “Nếu như huynh ở lại, ta cầu còn không được.”

“Nghe Diệp huynh nói thế, ta lại cảm thấy động tâm.” Tiêu Diêu cười sảng
khoái: “Chỉ là ta chẳng có cách nào làm Diệp Huynh thoả ý, vì vậy ta
chẳng sợ nói rõ với huynh, tâm cảnh của cá nhân chẳng được kiên định,
nếu như ở lại lâu tại nơi này, chỉ sợ ta chẳng còn lòng tu tiên.”

“Sống trên đời, phải tự mình cảm thấy cái gì thư thái nhất, nhưng vì tu tiên
mà phải bỏ đi lối sinh hoạt vui vẻ của mình, ta thấy điều đó quả là bất
thường a!” Diệp Vô Ưu nghĩ rồi nói: “Ta nghĩ, Tiêu huynh nên theo tâm ý
của bản thân, làm những việc mà mình coi là tốt.”

“Diệp huynh nói đúng là có lí, chỉ là, người sống trên đời, rất nhiều sự tình cuối cùng phải thân bất do kỉ.” Tiêu Diêu khẽ thở dài: “Ta vừa nói, ta không có
cách nào làm Diệp huynh thỏa ý, chỉ có thể hâm mộ Diệp huynh trong lòng
mà thôi.”

“Ai, kì thật ta cũng chẳng được như hình dáng, mỗi ngày ở tại Vô Ưu sơn trang, quả thật rất là buồn chán.” Diệp Vô Ưu lại tiếp
tục nói: “Ta hiện tại nghĩ, nếu như trốn đi chắc là rất thú vị.”

“Đương nhiên, nếu như có thời gian đi khắp Vân Mộng đại lục, nhưng sự tình có
thành tựu hay không lại là việc khác.” Tiêu Diêu khẽ gật đầu: “Có lẽ,
Diệp huynh có thể đi được.”

“Một ngày nào đó, ta có thể sẽ đi được.” Diệp Vô Ưu nghĩ rồi nói: “Phải rồi, Tiêu huynh, ta muốn nói với huynh một việc.”

“Diệp huynh có vấn đề gì, cứ việc hỏi.” Tiêu Diêu cười cười.

“Bọn huynh quả thật rất coi trọng bình giám tu tiên hay sao?” Diệp Vô Ưu có
chút trầm ngâm rồi hỏi. Nói cho cùng, hắn với loại sự việc này cũng
không chút để tâm.

“Diệp huynh hình như không hiểu lắm, nói về
những người muốn tu tiên chân chính, bọn họ rất muốn biết có hợp với tu
tiên hay không.” Tiêu Diêu hơi trầm ngâm nói: “Có lẽ một ngày nào đó
trong tương lai, tu tiên bình giám sẽ chẳng còn quan trọng, nhưng chí ít cho đến hiện tại, trong tâm lí mỗi người chân tu, bình giám rất là quan trọng.”

“Thật vậy sao?” Diệp Vô Ưu phát hiện mình chẳng có khả
năng diễn giải tâm tình của tu tiên giả, tuy hắn cũng tu tiên, nhưng
chẳng giống như người khác, vì hắn tính ra chẳng phải là tu tiên giả
thuần tuý, hình như có một chút khác biệt.

“Gia sư phi thăng, đối với giới tu tiên Vân Mộng đại lục mà nói, sự kiện đó chính là khuôn
mẫu, một ngày sau đó, Vân Mộng đại lục chân chính bước vào thời đại tu
tiên.” Tiêu Diêu thong thả nói: “Nhưng trên thực tế, trước đó mọi người
đều rất mơ hồ. Mặc dù trước có sư phó thành công trong tu luyện thành
tiên nhân là tiền lệ, vì thế tiên thuật cũng mạnh mẽ xuất hiện, hiện tại mọi người ai cũng biết tiên thuật, làm thế nào để thu được hiệu quả,
mọi người muốn biết loại tiên thuật đó có phù hợp vơí người tu luyện
không? Lại phải nói, hiện tại mọi người nghĩ phải có một người nói rõ,
và huynh chính là người bình giám tu tiên, thành ngọn đèn sáng chỉ đường cho mọi người.”

“Xem ra, ta rất là quan trọng a!”Diệp Vô Ưu lẩm nhẩm tự nói.

“Diệp huynh, hình như huynh chưa hiểu, ta hiện tại nhìn có vẻ tinh thông,
nhưng trên thực tế, ta đối với việc bình giám, tâm lý cũng có chút bất
an. Vì vậy, ta hằng ngày đều chuyên tâm tu luyện, cũng không có hiệu
quả.” Tiêu Diêu cười khổ nói. “Ta tin rằng, tâm tư rất nhiều người cũng
giống ta.”

“Ra vậy, ta có một điều muốn hỏi: Trước khi sư phụ
huynh phi thăng, có đơn độc truyền thụ lại tiên thuật cho người nào
trong huynh đệ bọn huynh không?” Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi.

“Không có.” Tiêu Diêu lắc đầu: “Sự thật ta cùng 3 vị sư huynh đều giống nhau,
trước khi sư phụ ta phi thăng, đều cùng nghe sư phụ giảng giải về tiên
thuật. Sau đó, căn cứ vào đó chúng ta tự mình lí giải, bắt đầu tu
luyện.”

“Tiêu Vấn Thiên lão đầu hình như có tư tâm a.” Diệp Vô Ưu nghĩ thầm, miệng lại không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, vẫn giữ nguyên hình dạng như cũ.

“Diệp huynh, huynh đối với giới tu tiên mà nói,
hiện tại rất là quan trọng, ta cũng hy vọng, Diệp huynh cũng chân chính
vì tu chân giới mà suy nghĩ.” Tiêu Diêu im lặng một chút, lại thong thả
nói.

“Tiêu huynh hãy yên tâm, ta biết ta phải làm gì.” Diệp Vô Ưu mở miệng nói, dừng lại, hắn đưa mắt nhìn Tiêu Diêu, tiếp tục nói: “Tiêu huynh, ta có tí việc, phải quay về, nơi đây phong cảnh quả thật rất
đẹp, Tiêu huynh cừ tiếp tục thưởng thức.”

“Vậy sao, Diệp huynh, có việc này ta có thể hỏi không?” Tiêu Diêu hình như do dự lúc lâu, mới mở miệng hỏi.

“Đương nhiên, có thể chứ, nói đi!” Diệp Vô Ưu chuẩn bị quay người bước đi, nghe tiếng Tiêu Diêu, hắn rất sảng khoái đáp lại.

“Lệnh sư tỷ, có ở trong Vô Ưu sơn trang không?” Tiêu Diêu nhãn thần chăm chú nhìn Diệp Vô Ưu sau khi nói xong.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.