Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 6 – Chương 20: Đệ nhất mĩ nữ đích mị lực – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 6 - Chương 20: Đệ nhất mĩ nữ đích mị lực

“Có lẽ không đúng? Hắn và Lãnh Tâm Âm có quan hệ gì chứ? Theo muội được
biết thì Ma tông và Vô Song cung không có giao tình gì mà?” Lí Lâm kinh
ngạc vội hỏi.

“Việc này ta cũng không được rõ ràng cho lắm,” Tô Tố Tố mày liễn khẽ
cau, thong thả nói tiếp: “Chỉ là căn cứ vào sự điều tra của ta thì Lãnh
Tâm Âm và Diệp Vô Ưu có mối quan hệ không tầm thường chút nào. Trước đây không lâu, nàng ta ở Vô Ưu sơn trang địa vị như một nữ chủ nhân, mà đệ
tử của nàng ta là Lãnh Sương Sương và Diệp Vô Ưu đi đâu cũng có nhau như hình với bóng. À, các người có biết Lãnh Sương Sương có thân phận như
thế nào không?”

“Không phải là đồ đệ của Lãnh Tâm Âm sao?” Lí Lâm có chút kì quái.

“Ta không thể chắc chắn mười phần nhưng cũng có thể đoán được bảy tám
phần. Chắc chắn Lãnh Sương Sương chính là nữ nhi duy nhất của thái tử
Tuyết Minh Đường ngày xưa” Tô Tố Tố khẽ thở dài “Với danh vọng của Tuyết Minh Đường tại Phiêu Tuyết đế quốc năm đó, Lãnh Sương Sương chính là
nữ nhi của hắn, nếu nàng ta trở lại hoàng cung thì sẽ phát sinh ra những biến chuyển gì, đến ta cũng không thể đoán trước được.”

“Nói như vậy, Diệp Vô Ưu xuất hiện tại đây mục đích chính là trợ thủ cho Lãnh Tâm Âm sao?” Lí Lâm lầm bầm nói trong miệng.

“Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa!” Tô Tố Tố gật đầu “Xem ra bây giờ
thật là phiền toái, bởi vì không lâu trước đó Diệp Vô Ưu và Thiên Nhai
thư viện dường như đã đạt thành một hiệp nghị, nói cách khác lần này đối mặt với chúng ta không chỉ có Ma tông mà còn có Thiên Nhai thư viện,
thậm chí là cả Vô Song cung!”

“Tô tiên tử, theo như lời tiên tử nói không phải Diệp Vô Ưu chính là
nhân vật mấu chốt trong chuyện này sao?” Lí Quách không thể im lặng mãi, lên tiếng hỏi một câu.

nl.“Đúng là như thế!” Tô Tố Tố gật đầu “Thôi, không nói đến chuyện này
nữa, ta phải ra ngoài một chút bằng không chỉ sợ những người bên ngoài
sẽ làm loạn mất.” kien

“Nhưng tô tỷ tỷ, chỉ sợ tỷ vừa xuất hiện sẽ bị người cuốn lấy mất thôi.” Lí Lâm giọng nói đầy vẻ quan tâm lo lắng.

“Yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu.” Tô Tố Tố cười tự tin.

Lúc này ở bên ngoài, Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương đã đi đến Lí phủ, âm thầm quan sát tình huống xung quanh. Hàm Yên và Mộ Dung tiểu tiểu cũng
đứng lẫn trong đám người hỗn loạn la hét, nhưng Lam Tiểu Phong lúc này
lại không đi cùng với các nàng mà ở cạnh Diệp Vô Ưu trong một vị trí bí
mật không xa.

“Diệp gia ca ca, có nhìn qua cái tên mặc trường bào màu lam kia không?” Lam Tiểu Phong nhỏ giọng thì thầm bên tai Diệp Vô Ưu.

“Thấy thì làm sao? Đúng là không chửi không được mà! Vừa thấy đã biết hắn là một tên sắc quỷ.” Diệp Vô Ưu khinh bỉ ra mặt.

“Người này ở Phiêu Hương thành nổi danh vô cùng. Hắn gọi là Khiếu Tuyết
Chánh Anh, bất quá thường dân đều gọi hắn là tiểu vuơng gia, bởi vì cha
hắn là vương gia của Phiêu Tuyết đế quốc Tuyết Vân Chiêu.” Lam Tiểu
Phong nói nhanh.

“Trong đám vương tôn công tử của Phiêu Hương thành, người này cũng có
chút thực lực, chỉ cần hắn quyết tâm kiên trì muốn gặp mặt Tô Tố Tố, ta
tin rằng Tô Tố Tố nhất định phải ra mặt mà thôi”

“Thật không? Ta không nghĩ ra được cái tên sắc quỷ này lại có điểm hữu
dụng đến vậy.” Diệp Vô Ưu dương dương nói. Tiếng nói chưa dứt đã thấy
đám người đang huyên náo ồn ào bỗng im lặng vô cùng.

“Làm sao thế?” Diệp Vô Ưu hơi sững sờ.

“Tô… Tô Tố Tố ra rồi!” Lam Tiểu Phong vội nói, ngữ khí có phần nặng nề.

Diệp Vô Ưu cũng vội hướng phía đại môn Lí phủ nhìn tới, đối với vị mỹ
nhân đệ nhất trong Vân Mộng thập tiên tử hắn có hứng thú vô cùng, rất
nhanh sau đó hắn đã nhận ra nàng. Vì đã từng xem họa tượng của nàng, nên chỉ cần liếc mắt hắn cũng nhận ra nàng là ai trong đám người lộn xộn
đó.

“Cũng không tệ lắm, có thể so sánh với Băng tỷ tỷ, nhưng nếu so với Vân
La thì có lẽ còn kém hơn chút ít.” Diệp Vô Ưu khẽ lầu bầu trong miệng,
chính xác mà nói nhan sắc của Tô Tố Tố cũng không thực sự thua kém gì
Hoa Vân La, chỉ là so sánh thì vẫn thấy thua kém Hoa Vân La vài phần mị
lực, nhưng xem ra nàng cũng hơn Hoa Vân La vài phần thanh thuần, tinh
khiết.

Tô Tố Tố vừa xuất hiện, chúng nhân đang vây quanh Lí phủ liền bị nhan
sắc nàng làm cho đông cứng toàn thân, có một số ít tên không thể tự chủ
được trí não khiến cho nước miếng chảy xuống thành dòng, ngay cả Lam
Tiểu Phong lúc này vẻ mặt cũng như si như ngốc.

Thật ra không phải Diệp Vô Ưu trước sự xuất hiện của nàng không có cảm
giác gì đặc biệt, mà là tên tiểu tử này đã từng ở chung một chỗ với đại
mỹ nhân Hoa Vân La nhiều ngày, cho nên đối với mỹ nữ hiển nhiên có sự đề kháng hơn người. Đối với Tô Tố Tố hắn vẫn có hứng thú rất lớn, nhưng
tất sẽ không chỉ vì sự xuất hiện của nàng mà thần hồn đảo điên.

“Các vị có lòng yêu mến, Tố Tố cảm động vô cùng, chỉ là hôm nay quả thật có việc bên mình. Mong mọi người bỏ quá cho, ngày sau ta sẽ cho người
mang bái thiếp thỉnh đến phủ gặp gỡ.” Một thanh âm dịu dàng, thanh thoát như tiếng ngọc truyền vào tai chúng nhân, ngân nga không dứt. “Mọi
người xin thỉnh hãy trở về trước, Tố Tố cảm kích vô cùng.”

Mị lực của Tô Tố Tố xem ra so với sự tưởng tượng của Diệp Vô Ưu lớn hơn
nhiều. Lời nàng vừa dứt đám người hỗn loạn đang vây quanh Lí phủ bỗng
trở nên ngoan ngoãn, quay người im lặng rời đi. Đại môn Lí phủ đang là
một trường huyên náo hỗn độn, bỗng chốc trở lên tĩnh lặng vô cùng.

nl.Ngay cả Hàm Yên và Mộ Dung tiểu tiểu, hai tiểu yêu tinh cũng chạy trở về, bất quá các nàng bỏ đi không phải là do ảnh hưởng bởi mị lực của Tô Tố Tố mà là đã không còn biện pháp nào làm loạn ở nơi này nữa.kien

“Vô Ưu ca ca, làm sao bây giờ?” Hàm Yên thấp giọng hỏi.

“Trở về thôi!” Diệp Vô Ưu vênh mặt nói “Bây giờ những người này mặc dù
đã đi rồi, nhưng xem ra đám vương tôn công tử vẫn bí mật phái người giám sát. Việc Tuyết Minh Văn và Tô Tố Tố có quan hệ vẫn là một bí mật, nếu
không muốn mối quan hệ này bị phát hiện chắc hẳn trong nhất thời Tuyết
Minh Văn sẽ không ngu ngốc mà liên lạc với Tô Tố Tố đâu.”

“Không nhất định là như thế, có thể bọn có còn có phương pháp liên lạc bí mật.” Lãnh Sương Sương khẽ lắc đầu không tán thành.

“Vậy sư tỷ, tỷ nói chúng ta phải làm gì bây giờ?” Diệp Vô Ưu dáng vẻ khổ sở.

“Trước tiên cứ về đã, xem bọn họ có phương thức liên lạc gì, nhưng theo
quan sát của bản thân ta, ta nghĩ bon họ nhất định sẽ không vội liên lạc với nhau lúc này đâu.” Lãnh Sương Sương suy nghĩ một lát rồi nói “Bây
giờ sư phụ còn chưa truyền tin về, Lí Quách là địch hay là bạn còn chưa
rõ,chúng ta cũng không nên vội vàng ra tay.”

“Vậy được rồi, chúng ta về trước đã!” Diệp Vô Ưu gật đầu đồng ý bất quá
trên thực tế trong lòng hắn lúc này đã cho rằng Lí Quách chắc chắn là
thủ hạ của Tuyết Minh Văn.

“Khi thời điểm đến nhất định sẽ tiễn tên đại phú Phiêu Hương thành này
một đoạn, biến hắn thành tên ăn mày luôn.” Diệp Vô Ưu trong lòng thầm
nghĩ, bất quá cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Trong đầu hắn
làm gì có hứng thú gì khác ngoài mỹ nữ cơ chứ?

Mọi người trở về khách điếm, trên đường đi cũng gặp không ít phiền toái, mà căn nguyên của những phiền toái đó lại xuất phát từ Diệp Vô Ưu và
Lãnh Sương Sương. Nguyên nhân rất đơn giản là bọn họ thật quá xinh đẹp.

Một tên hán tử cẩu dạng chân đứng chắn trước mặt mọi người, giương cặp
mắt thao láo nhìn chăm chăm đầy thèm muốn vào khuôn mặt đầy mị lực của
Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương Sương. Hiển nhiên trong mắt y lúc này Diệp Vô
Ưu là một vị mỹ nhân sắc nước hương trời, mà vẻ mặt lạnh băng của Lãnh
Sương Sương cũng hấp dẫn động người. Trong đám người Diệp Vô Ưu, Hàm Yên mặc dù cũng rất đẹp nhưng xem ra tuổi tác còn quá nhỏ, hơn nữa nàng lại không sử dụng mị thuật nên đối với nam nhân hấp dẫn lực cũng không quá
lớn, còn Mộ Dung tiểu tiểu lại càng kém xa. Bởi vậy ánh mắt của tên háo
sắc này, toàn bộ đều tập trung trên người của Diệp Vô Ưu và Lãnh Sương
Sương.

Ánh mắt tham lam háo sắc đảo qua đảo lại các bộ phận trên cơ thể hai
người, sau cùng dừng lại trên khuôn mặt đầy mị lực của Diệp Vô Ưu, điều
này thật ra cũng bình thường, vì nếu so ra dung mạo Diệp Vô Ưu còn muốn
quyến rũ hơn Lãnh Sương Sương.

“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này…” Tên kia vừa mới mở miệng nói được vài từ đã hét lên một tiếng thảm thiết thân hình bị đá bay ra xa. Đối phó với những
loại người như thế, Diệp Vô Ưu biết rằng không nên tốn thời gian, trực
tiếp sử dụng bạo lực để giải quyết là cách tốt nhất.

Tên kia bị Diệp Vô Ưu đá cho một cước bay ra xa hơn trượng, lăn tròn
trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, phiền toái nhỏ trong phút chốc đã được
giải quyết, có điều khi phiển toái nhỏ qua đi thì phiền toái lớn hơn lại đến. Khi Diệp Vô Ưu chuẩn bị đi, thì một âm thanh chợt truyền đến: “Cô
nương, ban ngày ban mặt giữa đường động thủ đả thương người, lại nghĩ
rằng có thể tự nhiên đi như thế sao?” Thanh âm lạnh lùng mang theo vài
phần chết chóc, khiến người nghe cảm giác cực kì không thoải mái.

“Cút qua một bên!” Diệp Vô Ưu xoay người lại giận dữ mắng “Ngươi mắt bị
mù à? Bổn thiếu gia chân chính là một nam tử! Ngươi ngay cả nam nữ cũng
không phân rõ ràng, vậy thì sống trên đời để làm gì? Sao không tự sát
chết đi cho rảnh!”

“Đúng, hãy tự sát đi!” Hàm Yên tiếp lời nói.

Diệp Vô Ưu lúc này đã nhìn rõ người vừa lên tiếng là ai, bởi vì trước đó không lâu Lam Tiêu Phong đã chỉ cho hắn biết vị tiểu vương gia Tuyết
Chánh Anh này.

Tuyết Chánh Anh sắc mặt hơi đổi, với thân phận của hắn lại bị người ta
mắng chửi như chó hoang, trong lòng hiển nhiên tức giận vô cùng. Nhưng
hắn không phát nộ ngay lập tức, mà chỉ dùng ánh mắt kì quái quan sát
khuôn mặt Diệp Vô Ưu tựa hồ như không tin hắn là nam nhân.

“Hai vị trước tiên tùy ý động thủ đả thương người, bây giờ mở miệng nhục mạ người, chẳng lẽ trong mắt các người không hề coi vương pháp ra gì
sao?” Một lát sau Tuyết Chánh Anh mới mở miệng.

“Đi thôi, kẻ này bị bệnh, ta không cần chú ý đến hắn làm gì cho mệt!”
Diệp Vô Ưu giọng nói có chút bớt giận, rồi nắm lấy ngọc thủ Lãnh Sương
Sương bước đi.

“Đứng lại!” Tuyết Chánh Anh quát lớn, thân ảnh chợt lóe, đã thấy đứng
chắn trước mặt Diệp Vô Ưu, xem ra thân pháp rất linh hoạt, thân thủ cũng không đến nỗi tồi. Chỉ tiếc là lần này hắn đã chọ sai đối tượng, đối
thủ của hắn là Diệp Vô Ưu kẻ không sợ trời không sợ đất, nói cái gì
vương pháp với hắn có khác gì đàn gảy tai trâu. Dù sao thì dưới những
tình huống bình thương Diệp Vô Ưu ra tay đều không nặng, chỉ là bất hạnh cho Tuyết Chánh Anh bây giờ đã *****ng phải Lãnh Sương Sương. Lãnh
Sương Sương từ đầu chí cuối vẫn băng lãnh quan sát, nhưng khi Tuyết
Chánh Anh động thân ngăn cản Diệp Vô Ưu thì nàng lập tức động thủ.

Tuyết Chánh Anh chỉ cảm thấy trước mắt bóng người chợt lóe rồi cảm giác ngực bị đấm một cái, cả người bị chấn bay về phía sau.

“Cút xa cho ta!” Lãnh Sương Sương ngữ khí băng lãnh dị thường “Lần sau ngươi sẽ không có may mắn như vậy nữa đâu!”

“Ngươi… Các ngươi là ai? Các ngươi dám… dám làm loạn ở đây!” Tuyết Chánh Anh miễn cưỡng cố gắng gượng dậy, sắc mặt tái nhợt, khàn giọng hướng về phía Lãnh Sương Sương quát.

Lãnh Sương Sương tuyệt không nói gì, bên cạnh chợt truyền đến một tiếng
thở dài, một âm thanh truyền đến bên tai mọi người: “Sương Sương, Chánh
Anh nói gì cũng là đường huynh của ngươi, sao lại hạ thủ nặng vậy chứ?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.