Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 2 – Chương 30: Tình Thiêu Công Chúa – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 2 - Chương 30: Tình Thiêu Công Chúa

Không đợi Diệp Vô Ưu nói, Hoa Nguyệt Lan hỏi với vẻ tức giận: “Tiểu vô lại, không phải ngươi nói lung tung chứ? Ngươi có sư phụ khi nào?”

“Hôm qua ta vừa bái Lãnh tỷ tỷ làm sư phụ mà!” Diệp Vô Ưu đáp với vẻ mặt chẳng quan tâm gì. Hiển nhiên hắn đối với chuyện này cũng không chú ý lắm.

“Ngươi có điên không? Ngươi không biết Lãnh Tâm Âm là người nào à?” Hoa Nguyện Hoa phẫn hận hỏi.

“Biết chứ, là Ma tông tông chủ thôi!” Diệp Vô Ưu tùy tiện đáp.

“Bậy mà ngươi còn bái nàng ta làm sư phụ à?” Hoa Nguyệt Lan nhìn vào khuôn mặt vô tội của Diệp Vô Ưu, trong lòng cảm thấy hơi rung động.

“Chuyện tốt, sao có thể không làm chứ?” Diệp Vô Ưu trề trề môi đáp với vẻ bất phục.

“Chuyện tốt à? Tiểu vô lại, Lãnh Tâm Âm cho ngươi chuyện tốt gì?” Hoa Nguyệt Lan hơi ngẩn ngơ một chút.

“Cũng không có gì, chỉ dạy ta tiên thuật vậy thôi.” Diệp Vô Ưu chậm rãi nói. “Công chúa lão bà, nàng đừng hỏi mãi chuyện này được không? Chuyện này chả có gì to tát cả!”

“Còn không có gì to tát à? Đầu của ngươi có vấn đề hả?” Hoa Nguyệt Lan không khách khí nói. “Ngươi đừng quên thân phận của ngươi. Sư tỷ là thánh nữ Vô Song cung. Ngươi là vị hôn phu của sư tỷ. Mẫu thân ngươi cũng xuất thân từ Vô Song cung. Bây giờ tự nhiên ngươi lại bái Ma tông tông chủ làm sư phụ. Người khác sẽ nghĩ gì hả?”

“Nghĩ gì thì tùy bọn họ!” Diệp Vô Ưu đáp không e ngại.

“Người khác sẽ nghĩ chúng ta, Vô Song cung, cấu kết với Ma tông!” Hoa Nguyệt Lan nổi nóng. “Sau này sẽ có hậu quả gì, cũng chẳng ai biết được!”

“Đừng cho người khác biết quan hệ giữa ta và Băng tỷ tỷ. Mẹ ta đã từ lâu không còn là người của Vô Song cung. Bọn họ chỉ cần mở miệng phủ nhận, bảo chuyện này không có quan hệ với bọn họ. Như thế không được hay sao?” Diệp Vô Ưu suy nghĩ tiếp nói. “Người khác nói rất nhiều chuyện, nhưng có làm gì được Vô Song cung đâu!”

“Ta thật không hiểu nổi. Sao ngươi có thể bái Lãnh Tâm Âm làm sư phụ được? Ngươi nếu muốn học tiên thuật, phụ mẫu ngươi không thể dạy cho ngươi sao?” Hoa Nguyệt Lan phẫn hận nhìn Diệp Vô Ưu, khuôn mặt rất tức giận.

Diệp Vô Ưu lập tức nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Hoa Nguyệt Lan, cười hi hi nói: “Công chúa lão bà, nàng tức giận trông càng hấp dẫn nha!”

“Ta không phải lão bà của ngươi!” Hoa Nguyệt Lan mắt trừng trừng nhìn Diệp Vô Ưu. “Tiểu vô lại, ta cho ngươi biết, không cho phép ngươi bái Lãnh Tâm Âm làm sư phụ. Hơn nữa, ta sẽ cho sư tỷ biết, để tỷ ấy đến xử lý!”

“Muốn ta không bái Lãnh tỷ tỷ làm sư phụ cũng được. Chỉ cần công chúa lão bà làm cho ta một chuyện tốt.” Nhãn châu của Diệp Vô Ưu xoay tròn, cười hi hi nói.

“Ngươi muốn chuyện tốt gì?” Hoa Nguyệt Lan hỏi lại với vẻ không hào hứng.

“Rất đơn giản, chỉ cần công chúa lão bà nàng gả cho ta thôi.” Diệp Vô Ưu dùng nhãn thần không khách khí nhìn Hoa Nguyệt Lan.

“Ngươi nằm mơ đi nha!” Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng, “Bổn công chúa tới chết cũng không lấy chồng. Ngươi đừng có mà vọng tưởng!”

“A? Không phải chứ! Công chúa lão bà, khó tưởng nổi nàng lại muốn đi làm ni cô à?” Diệp Vô Ưu ngớ ngẩn nói.

“Ngươi mới đi làm hòa thượng đó!” Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu.

“Vậy cũng tốt a! Nàng là ni cô, ta là hòa thượng, chúng ta rất xứng đôi.” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.

“Ngươi chết đi cho ta!” Hoa Nguyệt Lan gần như bị Diệp Vô chọc cho tức chết.

“Công chúa lão bà, ta mà chết nàng có thể phải trở thành quả phụ đó.” Diệp Vô Ưu vừa nói vừa làm như vô tình tiến gần Hoa Nguyệt Lan thêm một chút. “Vì vậy nàng rủa ta cũng chính là rủa chính mình đó!”

“Ta không thèm nói dông dài với ngươi. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nhất định phải làm đồ đệ của Lãnh Tâm Âm không?” Hoa Nguyệt Lan phẫn hận hỏi.

“Cái này, cũng không nhất định. Con người của ta chỉ nhận chuyện tốt. Ai làm nhiều chuyện tốt cho ta, ta sẽ nghe người đó.” Diệp Vô Ưu chậm rãi nói, “Bất quá, hiện tại Lãnh tỷ tỷ làm rất nhiều chuyện tốt cho ta. Nếu công chúa lão bà khẳng định giúp cho ta một điểm hảo sự, ta có lẽ sẽ nghe nàng!”

“Ngươi tìm sư tỷ mà muốn hảo sự đi nha!” Hoa Nguyệt Lan yêu kiều hừ một tiếng, cứng rắn đáp. Ngay lập tức liền có cảm giác hơi bất thường, bờ eo như bị bó lại. Diệp Vô Ưu không biết từ khi nào đã đến sát bên người nàng, lựa lúc nàng không chú ý liền ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng.

“Thả tay ra!” Hoa Nguyệt Lan yêu kiều hét.

“Công chúa lão bà, đừng như thế chứ. Chẳng phải chúng ta cũng không phải là lần đầu mà!” Diệp Vô Ưu không chỉ không thả tay ra mà còn ôm chặt hơn. Hắn nhè nhẹ cúi đầu, áp sát bên tai nàng, cất giọng nhẹ nhàng nói.

“Ngươi còn nói vậy à!” Trong lòng Hoa Nguyệt Lan có chút xấu hổ. Nghĩ tới quang cảnh lúc lần đầu họ gặp nhau, khuôn mặt nàng không cầm được nóng bừng lên. Lúc đó, mọi nơi trên thân thể nàng đều bị Diệp Vô Ưu nhìn thấy hết. Không chỉ như vậy, ngọc nữ phong thánh khiết đó của nàng cũng bị hắn dày vò.

“Công chúa lão bà, nàng đừng lo lắng. Ta không gây phiền hà cho Vô Song cung. Chuyện của ta, ta sẽ tự mình giải quyết.” Diệp Vô Ưu bên tai của Hoa Nguyệt Lan nói, nói xong, lè lưỡi ra, liếm nhè nhẹ một cái lên vành tai của Hoa Nguyệt Lan.

Toàn thân Hoa Nguyệt Lan run rẩy. Một cổ cảm giác dị dạng truyền lan khắp toàn thân.

“Tử sắc lang, đừng chạm vào ta!” Hoa Nguyệt Lan nổi giận nói. Chỉ là, nàng thật sự không hề vùng vẫy. Bổn lai với tu vi của nàng, muốn thoát khỏi lòng Diệp Vô Ưu là chuyệt hết sức dễ dàng, nhưng không biết vì sao, lúc này nàng đột nhiên không có ý nghĩ vùng vẫy.

“Công chúa lão bà, chẳng phải nàng không còn phải gả cho tên tiểu bạch diện Tạ Trường Phong đó nữa hay sao, gả cho ta đi mà!” Diệp Vô Ưu cũng không dám loạn động trên người Hoa Nguyệt Lan, chỉ là ôm lấy eo nàng. Hắn cũng biết rất rõ, Hoa Nguyệt Lan thật sự muốn vùng vẫy, hắn chắc là nửa điểm tiện nghi cũng không chiếm được.

“Gả cho ngươi còn không như gả cho Tạ Trường Phong à!” Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng, “Ngươi vừa háo sắc vừa vô lại. Trên ngươi không thấy một chút ưu điểm. Nhìn ngươi thế nào cũng chẳng hơn được Tạ Trường Phong.”

“Ai nói, vô lại cũng là ưu điểm đó!” Diệp Vô Ưu vội biện bạch với chút không phục.

“Ai nói vô lại là ưu điểm hả?” Hoa Nguyệt Lan yêu kiều hừ một tiếng, bất mãn nói.

“Cha ta nói!” Diệp Vô Ưu khéo léo đối đáp lại.

“Cha ngươi cũng…” Hoa Nguyệt Lan bổn lai muốn nói cha của hắn nói bậy, nhưng lập tức nhớ đến Diệp Phi Phàm là trưởng bối của nàng. Ở sau lưng ông ta nói ông ta nói bậy có chút thái quá. Do đó sau khi nói được một nửa liền thu hồi lại, tiếp tục phẫn hận nói: “Tóm lại không có ưu điểm!”

“Công chúa lão bà, ta không có ưu điểm thật ư? Nàng thích ta đi mà!” Diệp Vô Ưu cuời hi hi nói.

“Tự tác đa tình, ta không thể thích ngươi được!” Hoa Nguyệt Lan hừ một tiếng nói.

“Công chúa lão bà, người của nàng rất thơm nha!” Diệp Vô Ưu lập tức phát ra một tiếng cảm thán, phía sau còn có nửa câu không nói ra: “So với Kiếm Lan tỷ tỷ còn thơm hơn nhiều.”

Hoa Nguyệt Lan có vẻ như không chịu nổi cách nói chuyện bởn cợt này của Diệp Vô Ưu, chính đang muốn nói gì đó thì ngoài cửa tẩm cung liền truyền lại một thanh âm rất quen thuộc: “Ti chức Tạ Trường Phong có việc cầu kiến công chúa điện hạ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.