Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 2 – Chương 26: Tân Phòng – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 2 - Chương 26: Tân Phòng

“Muội không quản, Vô Ưu ca ca, huynh bây giờ bồi tiếp muội nhé!” Thanh âm yêu kiều của Hàm Yên vang lên. Diệp Vô Ưu liền có chút cảm giác lo lắng, nha đầu này bắt đầu dùng mỵ thuật đối với hắn.

Rất may hiện tại đang là buổi tối, trong phòng không có đèn, cộng thêm tu vi tiên thuật của Diệp Vô Ưu quá thấp. Tối thì năng lực cơ hồ bằng không, nhìn không rõ nhân dạng của Hàm Yên. Hơn nữa, chỉ nghe mỗi thanh âm sung mãn mỵ hoặc của Hàm Yên, hắn còn miễn cưỡng có thế nhẫn nhịn.

“Hàm Yên muội muội, ngươi đừng làm loạn, nhanh trở về phòng ngủ, ngày mai ta lại bồi tiếp ngươi đi chơi!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, trong lòng thầm hận không thôi.

“Xú nha đầu, đợi ta học tốt tiên thuật, xem ta không ăn ngươi à!” Diệp Vô Ưu trong lòng phẫn hận nghĩ thầm. Hắn âm thầm phát thề, đợi sau khi tiên thuật tu luyện thành, chuyện đầu tiên phải làm là ăn Hàm Yên nha đầu này. Hơn nữa còn muốn để nàng ba ngày không rời giường được! Mặc dù, thật sự là lỗi của nàng vì nhiều năm đã câu dẫn hắn.

“Vô Ưu ca ca, người ta không muốn mà!” Ngữ khí của Hàm Yên càng phát ra càng kiều mị, nhưng vì như thế, Diệp Vô Ưu cảm giác một thân thể mêm mại như không có xương đang tiến vào lòng hắn.

Song thủ Hàm Yên ôm lấy cổ của Diệp Vô Ưu, dùng lực kéo, hai người liền lăn qua lại trên giường.

“Vô Ưu ca ca, tối nay người ta bồi tiếp huynh có được không?” Thân thể nhấp nhô của Hàm Yên cứ rung động một cách không an phận trong khi giọng nói thì ngập tràn vẻ dụ hoặc.

“Cái này, cái này…, Hàm Yên muội muội, ngươi còn nhỏ mà!” Diệp Vô Ưu cố kềm nén những rung động trong lòng. Mặc dù biết nha đầu này không thật sự bồi tiếp hắn nhưng sự tiếp xúc giữa thân thể với nhau mang đến cho hắn một loại cảm giác mỹ diệu. Những lời nói đầy mỵ hoặc thật sự câu dẫn được hỏa dục của hắn.

“Người ta không còn nhỏ nữa, dù sao cũng đã mười sáu rồi!” Hàm Yên nói bằng thanh âm ngọt ngào. Hai tiểu thủ mềm mại bắt đầu vuốt ve nguời của Diệp Vô Ưu.

“Không thể nào lại để tử nha đầu này hành hạ nữa!” Diệp Vô Ưu tuy cảm giác rất thoải mái nhưng trong lòng cuối cùng còn có một điểm lý trí. Không thể để lần này bị hành hạ đến dục hỏa thiêu thân. Lần trước còn có thể nhân cơ hội có được thân thể của Yến Băng Cơ nhưng lần này, chỉ sợ hắn phải một mình chịu đựng.

Suy nghĩ đến đây, Diệp Vô Ưu cắn chặt răng, thình lình sử dụng khí lực toàn thân, đẩy Hàm Yên tách ra.

Hàm Yên tựa hồ không hề nghĩ Diệp Vô Ưu sẽ đẩy nàng ra, do đó không có phòng bị, cả người liền bị đẩy bật ra. Lập tức, toàn thân nàng bay lên không trung, rơi ngay xuống đất.

“Vô Ưu ca ca, huynh khi phụ muội!” Ngữ khí Hàm Yên đầy ủy khuất.

“Hàm Yên muội muội, ngươi lúc này còn nhỏ. Ta lại nhẫn tâm khi phụ ngươi sao?” Diệp Vô Ưu tuy trong lòng chửi Hàm Yên, miệng thì thốt lên những lời mật ngọt với nàng. “huynh thật sự rất thích muội, tất nhiên là không bỏ. Nhưng vì lúc này muội còn nhỏ, sau này sẽ muốn muội!”

“Hừ, Vô Ưu ca ca, huynh thật xấu!” Hàm Yên yêu kiều hừ một tiếng, “Người ta đi, đợi Băng tỷ tỷ trở lại, muội nhất định tố cáo tỷ ấy, nói huynh khi phụ muội!”

“Tố cáo à, tùy muội muốn tố cáo gì cũng được!” Diệp Vô Ưu nói thầm trong. Chỉ cần bây giờ Hàm Yên ra khỏi đây, không nghi ngờ gì nữa đó chính là thành công lần thứ nhất của hắn.

Không biết Hàm Yên hôm nay tâm tình như thế nào, đột ngột nói đi là đi, chuyển thân ra khỏi gian phòng của Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng thở ra một hơi. Tuy Hàm Yên tiểu ni tử này thân thể làm hắn rất động tâm nhưng hắn thật sự không muốn có loại cảm giác có thể nhìn nhưng không thể ăn.

“Tiểu yêu tinh này cuối cùng cũng đi!” Diệp Vô Ưu bước xuống giường, tuy biết đóng cửa không có tác dụng gì, nhưng cũng phải đóng cửa lại. Sau đó lướt thân lên giường, huýt sáo đi ngủ.

Diệp Vô Ưu lần này ngủ rất thoải mái, cho đến hết buổi sáng hắn mới bị Thất Thất gọi tỉnh dậy. Sau đó hắn mới biết, người của Tạ gia tới.

Tạ Vân Đình đã phái người an bài mọi chuyện ở trạch tử trên đại nhai, còn phái hai nha hoàn và một bà già qua đó. Hiện tại một trong số hai nha hoàn đó vừa để thỉnh Tạ Phinh Đình và Diệp Vô Ưu ghé qua.

Diệp Vô Ưu tự nhiên không khách khí, liền bỏ lại gian phòng khách điếm, mang mọi người lũ lượt theo hướng đông đại nhai mà đi. Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu hai người rất cao hứng, nói gì đi nữa, ở khách điếm lâu dài cũng không phải là chuyện tốt.

Tạ Phinh Đình trông có hơi tiều tuỵ, tối qua tựa hồ như ngủ không được. Lúc này đi trên đường, nàng tựa hồ có chút mệt mỏi, phải có Thất Thất dìu nàng đi.

Không lâu sau, mọi người đã đến đông đại nhai. Tại đó có một nha hoàn chỉ dẫn bọn họ đến đại trạch tử. Đứng trước cửa lớn thấy có một tấm biển mới, trên đó có hai chữ lớn “Diệp Phủ”.

“Diệp ca ca, ở đây thật là tốt!” Tiến vào trạch tử, Lam Tiểu Phong không nhịn được tán thưởng nói.

“Nói thừa!” Diệp Vô Ưu không khách khí nói, nghĩ rằng dù sao cũng là do Tạ gia tặng, có thể chửi à?

“Tiểu Tiểu, chúng ta đi lấy phòng đi!” Hàm Yên kéo Mộ Dung Tiểu Tiểu lao nhanh vào bên trong.

“Đúng là sai lầm, nhà thì lớn, phòng lại nhiều, vậy mà còn phải giành giật nữa à?” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm một tiếng.

“Cô gia, tiểu thư, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tân phong rồi.” Nha hoàn dẫn bọn họ đến trước cửa nói. Nha hoàn này trông cũng được, thật sự là một người xinh đẹp.

“Tiểu Mẫn, dẫn chúng ta vào.” Tạ Phinh Đình cuối cùng cũng mở miệng. Chuyện đã như vậy, nàng đã bắt đầu tính toán an bài tương lai cho mình.

Nha hoàn tên gọi Tiểu Mẫn lĩnh mệnh đưa Diệp Vô Ưu và Tạ Phinh Đình tiến tới tân phòng của họ, lập tức phát hiện Hàm Yên và Mộ Dung Tiểu Tiểu chính cũng đang ở ngoài tân phòng, khuôn mặt không được vui vẻ.

“Vô Ưu ca ca, huynh thật xấu xa. Người còn chưa tới đã chiếm được căn phòng tốt nhất.” Hàm Yên cong miệng bất mãn nói.

“Hàm Yên tiểu thư, tân phòng của công tử và phu nhân, tự nhiên là phải tốt nhất rồi.” Thất Thất cười nhè nhẹ, yêu kiều nói.

“Hừ, tóm lại, Tiểu Tiểu, chúng ta đi tìm cái khác!” Hàm Yên tuy không cao hứng, cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể kéo Tiểu Tiểu tiếp tục ghé qua các gian phong khác.

Trong tân phòng, giường chiếu đều mới tinh, trên tường còn có dán một chữ ‘hỷ’, trang hoàng cũng giống như phòng hôn nhân.

Sau khi đưa Diệp Vô Ưu và Tạ Phinh Đình vào gian phòng, Tiểu Mẫn và Thất Thất rất tự giác lui buớc đi ra.

“Phinh Đình tỷ tỷ, đây là tân phòng của chúng ta!” Diệp Vô Ưu ôm lấy eo của Tạ Phinh Đình, có chút hưng phấn nói, hắn thật sự mãn ý với chỗ này.

“Đúng vậy, đây là tân phòng của chúng ta.” Tạ Phinh Đình nói nho nhỏ. Nàng ngẩn ngơ nhìn chữ ‘hỷ’ trên tường, trong lòng có một cảm giác khác thường. Trong hai ngày ngắn ngủi, sinh hoạt của nàng đã phát sinh thay đổi phiên thiên phúc địa mà đến lúc này nàng vẫn còn chưa thể chấp nhận được.

Nhưng nàng biết, nàng phải chấp nhận. Cái người đúng ra nên gọi là một nam hài đang ở bên cạnh nàng, giờ thật sự là nam nhân của nàng, trượng phu của nàng. Sau này, hắn sẽ cùng nàng sinh sống với nhau.

Nhưng nàng thật sự phát hiện, mình đối với hắn không biết gì hết. Ngoại trừ biết hắn gọi là Diệp Vô Ưu, những chuyện khác của hắn, nàng tựa hồ hoàn toàn không biết gì.

“Công tử, bên ngoài có kẻ muốn tìm người!” Ngay lúc này, thanh âm Thất Thất từ bên ngoài truyền vào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.