Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 2 – Chương 23: Đàm Hôn Luận Giá – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 2 - Chương 23: Đàm Hôn Luận Giá

“Diệp công tử, đêm hôm đến thăm viếng, chắc phải có chuyện quan trọng đúng không?” Giọng điệu của Tạ Vân Đình rất khách khí. “Thỉnh Diệp công tử đi theo ta, chúng ta vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện.”

“Tốt lắm, cảm tạ đại tướng quân.” Diệp Vô Ưu rụt rè nói nho nhỏ. Hắn thật không tưởng nổi Tạ Vân Đình lại khách khí với hắn như thế. Đặc biệt nếu so với thái độ của nhi tử hắn, Tạ Trường Phong, thì Tạ Vân Đình thực sự quá khách khí.

Được Tạ Vân Đình dẫn đường, Diệp Vô Ưu đi theo vào trong khách phòng của tướng quân phủ. Dõi theo hắn là nhãn thần đầy phẫn hận của Tạ Trường Phong. Tạ Vân Đình cho tả hữu lui ra ngoài, cả Tạ Trường Phong cũng bị ngăn không được vào.

Một nha hoàn tiến tới hai người châm trà, sau đó, Tạ Vân Đình nói với nha hoàn đó: “Đi sang mời tiểu thư qua đây.”

“Vâng, lão gia!” Nha hoàn đó nhanh chóng thoái lui ra ngoài. Đến lúc này, trong phòng thật sự chỉ còn lại hai người là Tạ Vân Đình và Diệp Vô Ưu.

“Diệp công tử, lệnh tôn và lệnh đường hiện tại vẫn khỏe chứ?” Tạ Vân Đình mỉm cười hỏi.

“Bọn họ vẫn rất tốt, bây giờ còn tốt hơn!” Diệp Vô Ưu tùy tiện nói. Trong lòng hắn liền có chút minh bạch. Nguyên lai Tạ Vân Đình đối với hắn khách khí thế này là bởi vì cha và mẹ của hắn.

“A? Lời nói này là sao?” Tạ Vân Đình tựa hồ đối với chuyện gia đình Diệp Vô Ưu tỏ ra rất hứng thú.

“Lúc trước ta ở nhà, cha ta ngại ta vướng tay vướng chân. Bây giờ ta đã đi, ông ta tự nhiên có thể cùng mẹ ta sống trong thế giới riêng của hai người. Người nói bọn họ có tốt hơn không nào?” Diệp Vô Ưu lại chậm rãi nói.

Tạ Vân Đình trông như hơi đờ ra. Hắn thế nào cũng không tưởng nổi Diệp Vô Ưu tự nhiên lại đưa ra một lý do như thế. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cuối cùng mở miệng hỏi chính sự: “Diệp công tử, không biết tìm đến ta, có gì chỉ giáo không?”

Tạ Vân Đình có thể làm thượng đại tướng quân, không đơn thuần là năng lực của hắn xuất sắc, mà trên phương diện đối nhân xử thế hắn cũng mạnh hơn rất nhiều so với bảo bối nhi tử Tạ Trường Phong của hắn. Cũng chính bởi vì vậy, đối với Diệp Vô Ưu hắn luôn khách khí như thế này, không gì khác, là bởi vì hắn là nhi tử của Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Dao.

“Cái này, Tạ tướng quân, kỳ thật là…, ta đến đây cầu thân.” Diệp Vô Ưu nhãn châu xoay chuyển, nói.

“Này, Diệp công tử, Tạ mỗ tịnh không có nữ nhi, không biết Diệp công tử có phải nhìn trúng nha hoàn nào đó trong phủ ta không? Nếu như thật sự như thế, Diệp công tử đã mở miệng, Tạ mỗ nhất định đem nàng tặng cho công tử.” Tạ Vân Đình lập tức giả hồ đồ nói.

“Tạ tướng quân, ngươi còn giả bộ hồ đồ sao?” Diệp vô Ưu một điểm cũng không nể mặt Tạ Vân Đình, không thèm rào trước đón sau, nói huỵch toẹt ra: “Trừ muội muội của người, Phinh Đình tỷ tỷ của ta, ta sao lại nhìn trúng người nào khác nữa?”

“Đại ca, người tìm muội à?” Lúc này, ngoài cửa truyền vào một thanh âm nhu nhược. Tạ Phinh Đình từ từ đi đến, dáng đi chậm chạp có vẻ không tự nhiên.

“Phinh Đình tỷ tỷ!” Diệp Vô Ưu nhổm dậy hướng tới Tạ Phinh Đình bước lại, ôm ghì lấy nàng: “Ta vừa xin cầu thân với đại ca nàng, nàng sớm có thể gả cho ta rồi!”

“Ngươi, ngươi không được làm loạn!” Tạ Phinh Đình nghĩ muốn đẩy Diệp Vô Ưu ra, nhưng nàng có thể đẩy ở đâu đây?

“Ài!” Tạ Vân Đình ho một tiếng. “Diệp công tử, chuyện này chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

“Không cần thương lượng gì hết, tóm lại Phinh Đình tỷ tỷ đã là nguời của ta. Người đừng tính chuyện mang nàng gả cho hoàng đế lão đầu nữa. Người bây giờ tại đi đến gặp hoàng đế lão đầu xin thoái hôn đi.” Diệp Vô Ưu lại chậm rải nói. “Nếu không, sau này có thua thiệt thì chính là người đó!”

Sắc mặt Tạ Vân Đình thay đổi nhè nhẹ. Hắn vừa nhìn đến bộ dạng đi đứng của Tạ Phinh Đình có chút gì không đúng, bây giờ nghe Diệp Vô Ưu nói thế, trong lòng liền trầm xuống.

“Phinh Đình, hãy nói thật cho đại ca biết, lời Diệp công tử nói, có thể là sự thật không?” Tạ Vân Đình trầm giọng hỏi.

“Đại ca, ta…, hắn, ta…” Tạ Phinh Đình lắp bắp, khuôn mặt trắng tinh lập tức đã chuyển sang hồng, nói đến nửa ngày, một câu cũng không thể nói ra.

“Phinh Đình, cứ nói thật đi, đại ca sẽ không trách gì ngươi.” Sắc mặt Tạ Vân Đình hòa hoãn trở lại, ngữ khí cũng thay đổi có chút nhu hòa.

“Đại ca, xin lỗi, là…, là ta không tốt, ta…, ta đã là người của hắn.” Tạ Phinh Đình cắn môi cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nói, nói vừa xong câu đó cả người người nàng tựa hồ đột nhiên nhẹ bổng đi nhiều.

Tạ Vân Đình bổn lai đang cầm chén trà, nghe xong câu đó, tay run rẩy nhè nhẹ, chỉ còn nửa chén trà, gần như đổ cả ra ngoài.

“Diệp công tử, ngươi chắc cũng đã biết, Phinh Đình là hoàng phi tương lai, chuyện này tuy không được công bố chính thức nhưng vẫn xem như một bí mật đã được công khai.” Tạ Vân Đình trầm trọng than nói một hơi. “Ngươi dù biết hay không biết, ngươi đã làm thế này, bất luận là ngươi hay là Tạ gia chúng ta đều gặp phải đại phiền phức!”

“Tạ tướng quân, hiện tại nói lời này không có tác dụng gì. Người chắc phải nghĩ ra cách nào giải quyết chuyện phiền phức này.” Diệp Vô Ưu lại chậm rãi nói. Hắn ôm Tạ Phinh Đình lại ngồi đối diện Tạ Vân Đình, khuôn mặt không có gì lo lắng, tựa hồ chuyện này với hắn không có chút quan hệ nào, mặc dù trên thực tế, chuyện phiền phức này hoàn toàn do hắn gây ra.

Đáng tiếc, trong lòng Tạ Phinh Đình không thoải mái, có điều chẳng cách nào tránh không bị Diệp Vô Ưu ôm vào lòng, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn Tạ Vân Đình.

Đầu óc của Tạ Vân Đình nhanh chóng chuyển động, ván đã đóng thuyền rồi, Tạ Phinh Đình đã thất thân với Diệp Vô Ưu, giờ còn muốn Tạ Phinh Đình gả cho hoàng thượng hiển nhiên là không có khả năng. Đương nhiên Tạ Phinh Đình ở bên hoàng thượng cũng không có giá trị, chỉ còn cách để nàng gả cho Diệp Vô Ưu, tuy Diệp Vô Ưu mới nhìn không có triển vọng, nhưng thế lực sau lưng hắn, không ai dám coi là nhỏ.

Hiện tại hắn chỉ có thể làm một chuyện, chỉ có thể tận lực làm chuyện này ảnh hưởng ít nhất đến hoàng thượng, đồng thời chỉ có thể tận lực cùng Diệp Vô Ưu chuyện này mới có nhiều thuận lợi.

Nghĩ đến đây, Tạ Vân Đình liền khai khẩu: “Diệp Công tử, ngươi thật tâm muốn cưới Phinh Đình à?”

“Đương nhiên là thật tâm.” Diệp Vô Ưu cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện nói.

“Diệp công tử, có thể để lệnh tôn và lệnh đường đến đây một lần, chúng ta có thể thương lượng với nhau không? Hoặc giả, ta đi bái phỏng bọn họ cũng được.” Tạ Vân Đình trầm ngâm một chút rồi nói.

“Cái này…” Diệp Vô Ưu ngắt ngứ một chút. Hắn không thể nghĩ cưới Tạ Phinh Đình phải khó khăn như vậy. Hơn nữa hắn tin phụ mẫu hắn cũng không nguyện ý làm chuyện này. Bởi vì Yến Băng Cơ là hôn thê danh chánh ngôn thuận của hắn, nên rất hiển nhiên, nếu Diệp Vô Ưu thật sự muốn thành thân thì đầu tiên cũng phải thành thân với Yến Băng Cơ.

Chỉ là, Diệp Vô Ưu cũng biết, nếu như hắn trực tiếp nói ra ý hắn, không những Tạ Vân Đình tức giận, chỉ sợ Tạ Phinh Đình cũng rất phẫn hận. Tuy hắn đối với Tạ Vân Đình xem ra rất không vừa ý, nhưng hắn không thể so với Tạ Phinh Đình, sau tất cả, hắn cũng muốn mang nàng đi!

“Diệp công tử, thật không có vấn đề gì chứ?” Tạ Vân Đình nhíu nhíu chân mày.

“Cái này, Tạ Tướng quân, người đã cân nhắc đến hoàng thượng chưa?” Diệp Vô Ưu sớm nghĩ ngay ra đối sách, liền hỏi ngược lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.