Vô Lại Quần Phương Phổ – Quyển 2 – Chương 22: Thải Trích Tiếu Giai Nhân – Botruyen

Vô Lại Quần Phương Phổ - Quyển 2 - Chương 22: Thải Trích Tiếu Giai Nhân

Diệp Vô Ưu có thể chân chính cởi bỏ y phục trong lúc Tạ Phinh Đình bất tri bất giác để hắn cởi bỏ toàn bộ y phục. Với loại bổn sự này, hắn còn phải cảm tạ Hàm Yên đã nhiều năm huấn luyện cho. Hắn đã không biết bao nhiêu lần cởi bỏ y phục của Hàm Yên chỉ là mỗi lần đến lúc tối hậu đều để Hàm Yên đào thoát.

Đương nhiên, Tạ Phinh Đình không phải là Hàm Yên, nàng không có nhất thân kỹ năng cao siêu như Hàm Yên, cũng không có xảo trá cổ quái như Hàm Yên. Do vậy, nàng cũng không có biện pháp giống như Hàm Yên, lúc tối hậu tới gần quay đầu thoát thân.

“Phinh Đình tỷ tỷ, ta sẽ làm nàng rất khoái lạc.” Diệp Vô Ưu nói xong liền hôn lên môi Tạ Phinh Đình, không để nàng đáp lại. Bất quá, hắn cũng không lo lắng khi chiếm hữu thân thể của Tạ Phinh Đình.

Nhẹ nhàng vuốt ve toàn thân da thịt của Tạ Phinh Đình, từ từ tham quan các bộ vị mẫn cảm trên thân thể của nàng, rất nhanh Diệp Vô Ưu liền phát hiện, tòa ngọc nhũ to lớn của nàng là nơi tối mẫn cảm trên thân thể nàng. Sau khi phát hiện được, hắn tự nhiên không bỏ qua bộ vị này trên thân thể của Tạ Phinh Đình, hai bàn tay liền trèo lên song phong của nàng, mỗi tay một cái, để mỗi tòa ngọc nhũ cao vút nắm trong bàn tay, rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Tòa ngọc nhũ của Tạ Phinh Đình trong tay của Diệp Vô Ưu biến thành một vài hình dạng mơ hồ không giống nhau, nhưng da thịt trắng phau của Tạ Phinh Đình từ từ biến thành phấn hồng. Nàng rung động thân thể một cách khó chịu, chân ngọc dài cũng cũng nâng lên, bắt đầu đạp loạn trong không trung, đến tối hậu, thật sự kẹp chặt lấy eo của Diệp Vô Ưu.

“Phinh Đình tỷ tỷ, có muốn không?” Diệp Vô Ưu thả đôi môi Tạ Phinh Đình ra, cười hi hi hỏi, Tạ Phinh Đình đã động tình, nàng tự nhiên có thể cảm giác thấy được.

“Tiểu dâm tặc, không, không muốn, muốn a…” Tạ Phinh Đình lẩm bẩm rên rĩ thành tiếng. Vào lúc này, Diệp Vô Ưu còn trêu chọc thân thể vốn đã sớm thành thục của Tạ Phinh Đình, trong lòng không cầm được trào dâng một loại khát vọng chưa bao giờ có. Nhưng đúng lúc tối hậu, trong lòng có sự kiềm chế, lập tức cho nàng biết, nàng phải cự tuyệt hành động của tiểu dâm tặc này trên thân thể nàng.

Diệp Vô Ưu cúi đầu xuống, lần này không phải là đôi môi của nàng, nhưng là cúi xuống giữa hai song phong của nàng.

“Mmm …” Diệp Vô Ưu liếm lên trên ngọc phong của Tạ Phinh Đình, tạo cho Tạ Phinh Đình một luồng kích thích to lớn, Tạ Phinh Đình không nhẫn nhịn được phát ra một tiếng rên rĩ nho nhỏ.

“Đừng, đừng như vậy…” Tạ Phinh Đình hoàn toàn vô ý thức lẩm bẩm.

Diệp Vô Ưu tự nhiên không thể bỏ qua áp lên cái miệng này. Nhưng dục hỏa trong tim hắn cũng đã bừng bừng cháy. Cảm giác của hắn thì cũng không sai biệt mấy, liền không chờ đợi được nữa, song thủ ôm chặt phong đồn của Tạ Phinh Đình, đĩnh thân tiến nhập vào thân thể nàng.

“Ô, đau…” Liền theo sự kích phá các chướng ngại trên đường của Diệp Vô Ưu là thần sắc thống khổ xuất hiện trên gương mặt của Tạ Phinh Đình.

“Hảo tỷ tỷ, nàng ngay lập tức sẽ không đau nữa.” Diệp Vô Ưu thở hổn hển nhè nhẹ, bắt đầu dùng lực tiến hành chinh phạt đối với thân hạ kiều mĩ của ngọc thể.

Tiếng rên rĩ từ miệng Tạ Phinh Đình phát ra lúc ngừng lúc liên tục. Nội tâm Tạ Phinh Đình xấu hổ muốn chết. Nàng, nàng thế nào lại phát ra thanh âm xấu hổ này được? Nhưng nàng tuy rất muốn nghiến răng nhẫn nhịn nhưng mỗi lần Diệp Vô Ưu trùng kích mạnh mẽ đều làm nàng nguyên lai muốn ngậm miệng lại, vẫn không khỏi tự chủ mở ra phát ra tiếng rên rĩ nho nhỏ.

Nỗi đau tựa hồ như đã biến mất, giờ mang lại cho nàng một cảm giác sống động dị dạng chưa từng thấy, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã hạ ý thức nghênh tiếp kết hợp với sự chiếm hữu của Diệp Vô Ưu.

Mây thu mưa tạnh, Diệp Vô Ưu mãn túc nương tựa vào ngọc thể kiều mỹ của Tạ Phinh Đình. Tiếng khóc thúc thít từ miệng của Tạ Phinh Đình truyền phát ra.

“Phinh Đình tỷ tỷ, nàng làm sao mà khóc?” Diệp Vô Ưu có chút hốt hoảng. Không biết vì nguyên nhân gì, hắn thiên sinh rất sợ nhìn thấy nữ hài tử khóc. Nữ hài tử mà khóc, tim của hắn như mềm đi, sau đó nhỏ dần. Hàm Yên đã dùng qua chiêu này đối với hắn, đó là lúc hai người đều còn nhỏ, vì vậy Hàm Yên tự nhiên cũng không dùng mỵ thuật.

“Ngươi…, ngươi tiểu dâm tặc này, ta, thanh bạch của ta, tất cả đều do ngươi hủy mất!” Tạ Phinh Đình nức nở nói. “Ta…, ta hận ngươi tới chết!”

“Phinh Đình tỷ tỷ, đừng khóc mà, ta sẽ cưới nàng.” Diệp Vô Ưu ôm lấy Tạ Phinh Đình, bắt đầu gầm gừ với nàng.

“Ta…, ta không gả cho tiểu dâm tặc ngươi đâu!” Tạ Phinh Đình khuôn mặt lệ hoa như mưa. Sau khi qua cơn kích tình, giữa hai chân mày của nàng có thêm vài phần phong tình của thiếu phụ, lúc này dường như còn động nhân thêm nhiều.

“Phinh Đình tỷ tỷ, ta nhất định sẽ đối với nàng rất tốt, không để người khác khi phụ nàng. Nàng gả cho ta, có được không?” Diệp Vô Ưu bắt đầu lời ngon tiếng ngọt.

“Ngươi toàn bộ lại tiếp tục khi phụ ta!” Tạ Phinh Đình lại khóc, nghĩ đến sự thất thân của mình với nam nhân chỉ mới biết đến không quá hai ngày, trong lòng cảm thấy ủy khuất.

“Phinh Đình tỷ tỷ, ta cũng vì nàng mà. Ta làm việc này cũng là để nàng không thể gả vào trong cung. Nàng đừng khóc có được không?” Diệp Vô Ưu nhỏ giọng hạ tiếng nói.

“Lừa, lừa người. Ta không tin ngươi đâu!” Tiếng khóc của Tạ Phinh Đình nhỏ xuống một chút.

“Này, Phinh Đình tỷ tỷ. Nàng nếu không tin ta, bây giờ theo ta đi gặp ca ca nàng được không?” Diệp Vô Ưu suy nghĩ nói.

“Ta, ta không đi! Ngươi, ngươi nhanh đi đi!” Ngữ khí Tạ Phinh Đình mang chút nóng giận.

“Tốt lắm, ta đi.” Diệp Vô Ưu có chút bất lực, có chút không muốn xa rời Tạ Phinh Đình, nhổm dậy mặc xong y phục, xuống giường. “Phinh Đình tỷ tỷ, nàng nghĩ ngơi cho tốt. Bây giờ ta tự đi tìm Tạ Vân Đình!”

“Không cần…” Thanh âm của Tạ Phinh Đình từ sau lưng truyền lại, bất quá, Diệp Vô Ưu đã bay ra khỏi các lâu.

“Tạ Vân Đình, ngươi ra đây!” Diệp Vô Ưu không biết Tạ Vân Đình ở đâu, cũng không muốn tìm, cứ thế hét lớn một tiếng. Lúc này, trên dưới tướng quân phủ đều bị kinh động.

Nhưng người đến trước mặt Diệp Vô Ưu đầu tiên lại lão thục nhân của hắn, Tạ Trường Phong.

“Diệp Vô Ưu, ngươi làm sao lại ở đây?” Tạ Trường Phong rất nhẫn nhịn trùng động muốn bạt kiếm giết người, tức giận hét, đồng thời trong lòng hắn, cũng nổi lên một cảm giác bất an. Bởi vì chỗ này cách chỗ cô cô Tạ Phinh Đình thật sự quá gần, làm hắn không thể không hoài nghi Diệp Vô Ưu vừa tìm đến Tạ Phinh Đình.

“Ta đương nhiên là đến gặp lão bà tương lai của ta!” Diệp Vô Ưu lại chậm rãi nói. “Tiểu bạch diện, ta có việc cùng lão gia của ngươi thương lượng, lão đâu rồi?”

“Diệp Vô Ưu, phụ thân ta không có gì để thương lượng với ngươi. Ngươi bây giờ để cho mau cút đi. Tướng quân phủ không hoan nghênh ngươi!” Tạ Truờng Phong lạnh lùng nói.

“Chủ nhân Tuớng quân phủ là lão gia ngươi, không phải là ngươi, tiểu bạch diện. Lão gia ngươi không để ta đi đâu!” Diệp Vô ưu có chút khinh bỉ nói. “Ta nói cháu trai tương lai này, ta sẽ sớm trở thành trưởng bối của ngươi, ngươi có lẽ nên tôn kính ta một chút!”

“Ngươi là Diệp Vô Ưu à?” Đột nhiên một thanh âm thấp trầm truyền lại. Theo thanh âm vọng đến, lập tức xuất hiện một trung niên nam tử cao đại uy mãnh, đang đi về phía này. Nhìn tướng mạo rất giống Tạ Trường Phong, hiển nhiên là phụ thân của hắn, Tạ Vân Đình.

“Hi hi, không phải là ta sao, ta chính là Diệp Vô Ưu, muội phu tuơng lai của ngươi.” Diệp Vô Ưu có chút đắc ý cười cười. “Nhìn xem, ngươi là Tạ đại tướng quân hả?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.