Võ Động Càn Khôn – Chương 97: Giết! – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 97: Giết!

Lâm Động đã hạ thủ thì không chút nào do dự, thậm chí ngay cả Cổ Ảnh cũng nghĩ
không ra, một khắc trước thiếu niên trước mặt còn nho nhã, bây giờ đã trở nên
độc ác, không có chút nhân từ nào.

Cảm giác đau nhức từ yết hầu truyền tới làm cho thanh âm trong miệng Cổ Ảnh
không cách nào phát ra được, bọt máu từ trong miệng hắn không ngừng phun ra,
ánh mắt của hắn vẫn mang theo sự kinh hãi nhìn vào thiếu niên trước mặt.

Cho dù như thế nào, hắn cũng là Phó môn chủ của Huyết Y Môn, hắn nghĩ, với cái
thân phận này thôi, cho dù có điều gì ngoài ý muốn thì cũng không ai dám hạ
thủ với hắn, vậy mà tình cảnh lúc này làm cho hắn hiểu rõ, hắn đã sai lầm một
điểm trí mạng. . .

Nếu chuyến này đi chỉ cần mang theo một ít cao thủ, vậy thì tình cảnh này sao
có thể xảy ra?

Tầm nhìn trước mắt nhanh chóng trở nên tối đen, hai tay của hắn tóm chặt lấy
tay của Lâm Động, máu tươi không ngừng phun ra, hai mắt hắn lộ rõ sự u oán
không nói thành lời, hắn truyền âm nói vào trong tai Lâm Động trong tai:

“Huyết Y Môn sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Sắc mặt của Lâm Động không thay đổi chút này, hắn hiểu rất rõ tính cách có thù
tất báo của Cổ Ảnh, nếu như lần này hắn chạy thoát thì hậu hoạn sẽ cực lớn,
hắn coi trọng mỏ Dương Nguyên Thạch của Lâm gia, sau khi trở lại sẽ mang theo
toàn bộ cao thủ của Huyết Y Môn, vậy thì. . .

Loại chuyện thả hổ về rừng này, Lâm Động tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã hiểu thấu
làm như vậy sẽ phải trả một cái giá như thế nào, đám nhân vật như Cổ Ảnh có
thể giải quyết thì nên giải quyết, chứ nếu như cho chúng chuẩn bị đầy đủ trở
lại, thì Lâm gia sẽ gặp phải khó khăn hơn ngày hôm nay rất nhiều.

Rút Toái Nguyên Toa đang cắm ở yết hầu Cổ Ảnh ra, hai bàn tay hắn cũng nhanh
như chớp thò vào trong người của hắn, sau một khắc, Lâm Động rút ra một cái
Càn Khôn Đại, sau đó không chút khách khí thu vào trong tay áo, thân hình Cổ
Ảnh lúc này mới chậm rãi đổ xuống.

“Rì rầm!”

Tiếng thi thể đổ xuống đất không lớn, nhưng mà lại khiến cho không ít người
rung động, vô số ánh mắt đều tập trung về phía này.

Khi họ nhìn thấy thi thể kia là Cổ Ảnh, thì ánh mắt của họ hiện lên sự hoảng
sợ, mặt mũi cứng ngắc, thậm chí những tiếng chém giết bên ngoài đều trở nên im
bặt. . .

“Cổ Ảnh đã chết?”

Nhìn Cổ Ảnh hai mắt mở to như chết không nhắm mắt, trong lòng mọi người đểu
nổi lên sóng biển ngập trời, bọn họ hiển nhiên không thể liên hệ nổi, thi thể
này với một vị Nhị ấn Phù Sư đầy phong quang trước đây.

Những ánh mắt này dừng ở trên thi thể Cổ Ảnh một hồi, sau đó chuyển sang thiếu
niên đứng bên cạnh, khi bọn họ nhìn thấy Toái Nguyên Toa còn đang nhuốm máu
trong bàn tay thiếu niên kia, thì một cỗ hàn khí đột nhiên chạy từ chân lên
tới đỉnh đầu.

Những người có thực lực của Nhị ấn Phù sư cho dù đứng ở Viêm Thành cũng có một
vị trí tương đối, vậy mà bây giờ, một đại nhân vật như Cổ Ảnh lại bị một thiếu
niên 16, 17 tuổi hoàn toàn giải quyết.

Cảnh tượng này quá mức chấn động, chấn động tới mức làm cho người khác không
thể nào tin nổi.

“Lâm gia sắp vùng lên rồi. . .”

Khi tỉnh táo lại, ý niệm này đồng loạt hiện lên trong đầu mọi người, Lâm gia
đã thể hiện một thực lực vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ, thực lực bực này
cho dù là hai nhà Lôi Tạ liên thủ, cũng không cách nào địch nổi.

“Ầm!”

Giữa đại sảnh, hai đạo thân ảnh giống như gió xoáy lao qua, mọi người nhanh
chóng né tránh, không một ai dám cản đường hai vị Tiểu Nguyên Đan Cảnh đang
giao thủ.

Lâm Chấn Thiên và Lôi Báo khổ chiến đã lâu, nhưng mà do họ đều có thực lực
Tiểu Nguyên Đan Cảnh, cho nên trong thời gian ngắn không có cách nào phân định
thắng bại.

Trải qua khổ chiến lâu như vậy, trên thân thể hai người đã xuất hiện không ít
vết thương, khí thế đã không còn hung mãnh như trước.

“Cổ Ảnh đã chết!”

Khi nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi trong đại sảnh vang lên, thân hình của hai
người vốn đang đứng vững cũng lảo đảo, ngay sau đó, họ đồng thời đưa mắt về
phía thi thể đang nằm trên mặt đất.

“Ực. . .”

Khi hai người nhìn thấy cỗ thi thể này, không hẹn mà đồng thời nuốt nước miếng
một cái, sắc mặt Lôi Báo trắng bệch, hắn không thể nào ngờ được, Cổ Ảnh không
đánh chết được Lâm Động mà còn chết trong tay đối phương.

Đương nhiên, không chỉ Lôi Báo cảm thấy bất ngờ, mà ngay cả Lâm Chấn Thiên
cũng phải hít tới hai hơi, mới có thể tiếp nhận sự thực như mộng như ảo này.

Hắn chỉ hi vọng Lâm Động có thể cầm cự được Cổ Ảnh trong một thời gian mà
thôi, nhưng mà. . . hắn không ngờ Lâm Động lại trực tiếp giải quyết đối phương
một cách đơn giản như vậy.

“Lôi Báo, giờ chỉ còn một mình ngươi thì đã không làm gì được rồi!”

Lâm Chấn Thiên chậm rãi nói.

Sắc mặt Lôi Báo âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên, đột nhiên cười
một cách cổ quái, nói:

“Lâm lão quỷ, ta nghĩ ngươi cao hứng như vậy không được bao lâu nữa đâu, Cổ
Ảnh là Phó môn chủ của Huyết Y Môn, hắn lại chết trong tay Lâm Động, hắc hắc,
Huyết Y Môn tất sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, Lâm gia các ngươi, sẽ bị giết tới
mức chó gà không tha!”

“Lão phu sớm đã nói, Lâm gia chúng ta là một mẩu xương cứng, ai muốn nhai tất
phải chuẩn bị tâm lý gãy răng, Lôi gia ngươi cũng vậy, mà Huyết Y Môn cũng sẽ
như vậy!”

Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói, chuyện này đã xảy ra thì có sợ cũng chẳng giải
quyết được gì, hơn nữa, cho dù Cổ Ảnh không chết thì khi trở về hắn cũng không
bỏ qua đơn giản như vậy, vậy thì tốt hơn hết là làm thịt hắn cho xong.

“Chỉ cần giết một lão già xương cứng như ngươi đi, thì Lâm gia đương nhiên sẽ
tan vỡ!”

Lôi Báo cười lạnh nói, Lâm gia dù sao căn cơ cũng rất mỏng, nhân vật trọng yếu
nhất chính là Lâm Chấn Thiên, chỉ cần lão ngã xuống, Lâm gia sẽ không còn ý
nghĩa mà tồn tại.

“Muốn gặm xương của lão phu, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó!”

Lâm Chấn Thiên ngạo nghễ cười nói.

“Vậy thì thử xem!”

Lôi Báo cười lạnh một tiếng, Thuần Nguyên Cương Khí nhanh chóng hội tụ ở hai
bàn tay, hai bàn tay sáng bóng, trong đó có những thanh âm ì ùng như sấm
truyền ra, đây chính là tứ phẩm võ học của Lôi gia, Bôn Lôi Quang. Khi tứ phẩm
võ học này được Lôi Báo thi triển, quả thực giống như là vạn đạo sấm sét cùng
dâng, khí thế vô cùng.

“Rì rầm!”

Hai chân của Lôi Báo điểm lên mặt đất một cái, thân hình giống như một đạo ánh
sáng bất định, nhanh như tia chớp lao về phía Lâm Chấn Thiên, những chiếc bàn
ghế trên đường lập tức bị vỡ tung thành những mảnh nhỏ.

Thấy Lôi Báo này dùng một chiêu dồn tòan bộ công lực để công kích, Lâm Chấn
Thiên cũng không có dự tính là tạm lánh mũi nhọn, mà hai tay của hắn bắt đầu
kết những ấn pháp thần bí.

Hai ấn pháp này có chút quen thuộc, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra, đây
chính là Kỳ Môn Ấn của Lâm gia, nhưng mà, khi ấn pháp của Lâm Chấn Thiên biến
ảo tới mức tận cùng của tàn quyền, hai bàn tay vẫn không dừng lại, mà tiếp tục
thi triển, hóa ra, Lâm Động đã giao toàn bộ ba tầng đầu của Kỳ Môn Ấn cho Lâm
Chấn Thiên, bởi vậy, hiện giờ Kỳ Môn Ấn không còn là tàn quyển nữa!

Thuần Nguyên Cương khí hùng hậu nhanh chóng ngưng tụ ở trong hai bàn tay của
Lâm Chấn Thiên, khi kết ấn tầng thứ 3 thành công, hắn bắt đầu xuất chiêu!

Khi quang ấn ngưng tụ, Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu, nhìn vào quang ảnh đang tới
gần, hắn không chút nào do dự, một quyền tung ra, quang ấn thần bí vang lên
những âm thanh ì ùng, đập thẳng vào vòng sáng đang lao tới!

“Ầm!”

Một dòng khí mạnh mẽ nhanh chóng lan tỏa khắp đại sảnh, toàn bộ cánh cửa bàn
ghế đều nổ tung thành bụi phấn, kình phong hùng hậu tới mức, ngay cả những cao
thủ Thiên Nguyên cảnh cao thủ đều bị thổi bay ra ngoài đại sảnh, chật vật hạ
xuống phía bên ngoài.

“Ầm!”

Sau khi mọi người bị quét bay ra khỏi phòng khách, cột đại sảnh cũng đổ xuống,
sau một lát nữa, gian đại sảnh to lớn kia đã biến thành một đống phế tích,

Ở khu đất trống ngoài đại sảnh lúc này vô cùng hỗn loạn, nhân mã đôi bên sau
khi rơi xuống đất đều lập tức ngẩng đầu nhìn về đống phế tích, ai cũng hiểu
thắng bại được quyết định bởi kết quả trận đấu vừa xảy ra.

“Rì rầm!”

Trong lúc mọi người đang trông ngóng, một đạo thân ảnh chật vật đứng dậy trong
đám phé tích, sau đó lảo đảo ngã xuống đất, cả người đầy máu tươi.

“Phụ thân!”

Nhìn thấy thân ảnh kia, đám người Lâm Khiếu nhất thời đại hỉ.

Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp vui mừng thì ở bên cạnh cũng có một thân ảnh
đứng dậy, thanh chủy thủ sắc bén trong tay vung lên, định đâm thẳng vào thân
hình lung lay sắp đổ của Lâm Chấn Thiên.

“Tạ Khiêm!”

Biến cố đột nhiên phát sinh làm cho sắc mặt đám người Lâm Khiếu kịch biến,
nhưng vào lúc này cũng có một tiếng quát chói tai vang lên.

Đối với tiếng quát này, Tạ Khiêm không thèm để ý, hắn vô cùng hiểu rõ tầm quan
trọng của Lâm Chấn Thiên, chỉ cần đoạt được tính mạng của hắn, Lâm gia tất sẽ
sụp đổ!

Cục diện hiện giờ, hai nhà Lôi Tạ bọn họ đang rơi vào thế hạ phong, nếu như
Lâm Chấn Thiên còn sống, bọn họ sẽ vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy!

“Chết đi, lão quỷ!”

Tốc độ của Tạ Khiêm lúc này nhanh kinh người, chỉ lóe lên một cái đã xuất hiện
trước mặt Lâm Chấn Thiên vốn đang suy yếu, chủy thủ trong tay lia ngang một
cái, muốn cắt đứt cổ lão.

“Xuy!”

Đột nhiên có một thanh âm trầm thấp vang lên, máu tươi phun ra tung tóe, cánh
tay vốn đang giương lên của Tạ Khiêm lúc này đột nhiên ngừng lại, hắn chậm rãi
cúi đầu, ở ngực của hắn không biết từ lúc nào có một lỗ hổng, máu tươi đang
theo đó không ngừng trào ra.

Khi hắn ngã xuống đất, hắn mời nhìn thấy thân ảnh của một thiếu niên hiện ra
từ trong đống phế tích, người này tiện tay vứt luôn hai cái thi thể xuống bên
cạnh hắn.

Cổ Ảnh, Lôi Báo.

Toàn bộ không gian lúc này trở nên im lặng, nhìn hai cỗ thi thể nằm ở đó, tất
cả mọi người đều biết. . .

Lôi gia đã xong rồi. . .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.