Võ Động Càn Khôn – Chương 82: Một chết một bị thương – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 82: Một chết một bị thương

Lôi Phích đưa mắt nhìn mảnh “Toái Nguyên Toa” sáng bóng sắc bén trong lòng bàn
tay của Lâm Động, chẳng biết tại sao làn da của hắn lúc này lại có cảm giác
như đang co lại.

Hắn không ngờ rằng, Lâm Động vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt mà xuất thủ lại
tàn nhẫn tới mức này, đối mặt với hai cao thủ vây giết hắn không hoảng loạn,
mà ngược lại còn có thể giết chết một người, với thủ đoạn bực này, cho dù là
Lôi Phích cũng phải rét run.

“Lần này đã khinh địch rồi …”

Khi Lôi Phích nghĩ tới điều này thì trong lòng hắn cũng cảm thấy chua xót,
thực ra không phải hắn khinh địch, mà là do thực lực của Lâm Động quá mạnh mẽ,
không ai có thể ngờ rằng, thiếu niên này một năm trước phải miễn cưỡng lắm mới
có thể thắng Lôi Lực, vậy mà một năm sau đã khủng bố tới mức này.

“Động nhi!”

Ngay khi ánh mắt Lôi Phích lóe lên, thì ở phía xa xa truyền tới tiếng gọi gấp
gáp của Lâm Khiếu, ngay sau đó là rất nhiều tiếng bước chân rầm rập chạy tới
bên này.

Lôi gia mặc dù căn cơ thâm hậu, nhưng Lâm gia ở Thanh Dương Trấn cũng có một
chút địa vị, tai mắt cũng có không ít, cho nên động tĩnh nơi này nhanh chóng
được thông báo cho Lâm Khiếu.

“Chết tiệt!”

Nhìn thấy đám người Lâm Khiếu lao tới, sắc mặt Lôi Phích trầm xuống, lại nhìn
thoáng qua “Toái Nguyên Toa” trong lòng bàn tay Lâm Động, rốt cục hắn cũng
hiểu được, lần hành động này không chỉ hoàn toàn thất bại, mà còn làm cho Lôi
gia tổn thất một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, tổn thất này có thể nói là vô
cùng thảm trọng.

“Tiểu súc sinh, chuyện này vẫn chưa xong đâu, chờ xem!”

Lôi Phích ôm lấy thi thể Lôi Hình, dùng ánh mắt oán độc và dữ tợn nhìn Lâm
Động, sau khi bỏ lại một câu độc địa, thân hình hắn lao vút lên một tòa nhà,
định bỏ chạy.

“Muốn chạy ư?”

Nhìn thấy Lôi Phích muốn chạy trốn, Lâm Động liền cười lạnh một tiếng, nếu như
đã hoàn toàn trở mặt với nhau, vậy thì hắn cũng chẳng cần lưu tình, cao thủ
Thiên Nguyên Cảnh là tài phú quan trọng nhất với Lâm gia, mất đi một người
cũng chính là đâm một đao thẳng vào xương của bọn họ.

“Vèo!”

Cánh tay Lâm Động đột ngột vung lên, “Toái Nguyên Toa” trong tay liền hóa
thành một đạo hắc mang, nhanh như tia chớp bắn tới Lôi Phích.

Đương nhiên Lôi Phích đã sớm cảnh giác với hành động của Lâm Động, vì vậy vừa
thấy hắn xuất thủ, Nguyên Lực hùng hậu lập tức bao phủ thân thể, thân hình hắn
hơi nghiêng đi, né tránh đạo hắc mang kia.

“Hừ”

Vừa tránh được công kích của Lâm Động, Lôi Phích đang muốn cười lạnh một
tiếng, thì ở phía sau lưng đã truyền đến một tiếng xé gió, hắn giật mình, hai
mắt đảo lại, đã thấy đạo hắc mang kia quay ngược đầu, một lần nữa bắn tới đầu
của hắn.

“Làm sao có thể? !”

Lôi Phích bị cảnh tượng này làm cho hồn vía lên mây, chuyện hắn có thể làm duy
nhất lúc này là đưa tay che lấy gáy.

“Phập!”

Hắc mang cắm thẳn vào bàn tay của Lôi Phích, nó xuyên thấu cả tầng Nguyên Lực
phòng ngự dày đặc, đoản toa sắc bén cắm nút vào trong bàn tay của hắn, máu
tươi chảy ra đầm đìa.

Một kích đánh trúng địch, trong Nê Hoàn Cung lại lần nữa truyền ra một cỗ ba
động, muốn rút “Toái Nguyên Toa” ra, nhưng mà lúc này Lôi Phích đã biết Lâm
Động có thể khống chế đoản toa này, cho nên hắn khẽ nghiến răng, nắm chặt bàn
tay lại, giữ cho nó ở trong lòng bàn tay, thân hình của hắn nhoáng lên một
cái, chật vật chạy trốn.

“Tiểu súc sinh, sau này ta sẽ đem xương cốt ngươi nghiền thành tro bụi!”

Thân hình Lôi Phích nhanh chóng biến mất, tiếng gầm rú độc địa kia theo gió
lan tới.

“Thật đáng tiếc …”

Nhìn thấy thân ảnh Lôi Phích biến mất, Lâm Động có chút tiếc hận lắc đầu, hắn
giơ tay lên, mấy đạo Toái Nguyên Toa vốn đã hóa thành hắc mang bắn ra ngoài
nay bay trở lại tay áo của hắn, nếu Lôi Phích chậm một chút, hắn sẽ khống chế
những Toái Nguyên Toa này hình thành một thế trận dày đặc, đánh chết Lôi
Phích.

“Động nhi!”

Khi Lâm Động vừa cất xong Toái Nguyên Toa, thì ở trên con đường xuất hiện hơn
10 nhân ảnh, người lao tới đầu tiên chính là Lâm Khiếu.

“Phụ thân”

Nhìn thấy Lâm Khiếu, Lâm Động cười nói.

Lâm Khiếu lao tới như điên, hắn đảo mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, sắc
mặt lập tức kịch biến, thân hình nhoáng lên một cái đã chắn trước mặt Lâm
Động, những hộ vệ của Lâm gia cũng lập tức tuốt đao rút kiếm, tạo thành một
vòng tròn bảo vệ hai người ở trong.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy Lâm Khiếu trầm giọng hỏi, Lâm Động gãi gãi, cười nói:

“Người của Lôi gia, Lôi Phích và Lôi Hình cùng nhau xuất thủ, muốn giết con”

“Lôi Phích, Lôi Hình?”

Nghe được hai cái tên này, không chỉ có khuôn mặt Lâm Khiếu giật giật, mà đám
hộ vệ xung quanh cũng biến sắc, ai mà chẳng biết đây là hai phần tử hạch tâm
của Lôi gia, hơn nữa hai người đều có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ,
tương đối nổi danh ở Thanh Dương trấn.

“Lại bọn tạp chủng Lôi gia.”

Lâm Khiếu nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, không nghĩ tới vì muốn đối phó
với một tiểu bối như Lâm Động mà Lôi gia lại phái hai cao thủ hạch tâm, nghĩ
tới điều này trong lòng hắn lại hoảng sợ, thiên phú của Lâm Động đã khiến cho
Lôi gia động sát ý, xem ra sau này phải phái nhiều người bảo vệ nó mới được.

“Con không sao chứ?” Mà bọn họ đâu rồi?”

“Con không sao.”

Lâm Động cười cười, nói:

“Lôi Hình kia chắc là đã chết, Lôi Phích thì coi như bị phế một tay, trong
khoảng thời gian ngắn không thể nào xuất thủ được.”

Suy nghĩ của Lâm Khiếu vào thời khắc này phảng phất như ngừng lại, sau đó hắn
mạnh mẽ quay đầu, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Lâm Động:

“Lôi Hình đã chết? Lôi Phích bị phế một tay? Do con làm?”

”Loảng xoảng!”

Cả đám hộ vệ Lâm gia ở xung quanh cũng trợn mắt há mồm, nhìn thiếu niên được
bọn họ bảo vệ ở giữa, da đều tê dại, vũ khí rơi loảng xoảng, Lôi Phích và Lôi
Hình đều là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, vậy mà hôm nay hai người mang
theo một đám nhân mã liên thủ, chẳng những không đạt được kết quả, mà một chết
một bị thương?

“May mắn, may mắn mà thôi…”

Nhìn những ánh mắt ở xung quanh, Lâm Động có chút lúng túng, nếu như không
phải chuyện này không thể nào giấu được thì hắn cũng chẳng nói.

“Con mẹ nó, may mắn giết được một cao thủ Thiên Nguyên cảnh?”

Đám hộ vệ Lâm gia liếc mắt nhìn nhau một cái, lẩm bẩm nói.

Miệng của Lâm Khiếu cũng giật giật vài cái, nhưng hắn chẳng nói được câu gì,
trong lòng hắn lúc này cũng dậy sóng, đối mặt với sự liên thủ của Lôi Phích và
Lôi Hình, cho dù là hắn cũng không thể nào làm được như vậy.

“Hảo tiểu tử.”

Nặng nề vỗ vai Lâm Động, Lâm Khiếu chỉ thốt ra được ba chữ đầy tự hào và vui
mừng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.