Lần đầu tiên buôn bán Dương Nguyên Đan rất thuận lợi đã mang tới cho Lâm gia
một miếng mồi ngon, lợi nhuận phong phú như vậy đủ khiến cho rất nhiều người
đỏ mắt. Dù sao, bọn họ bán rất nhiều Thiết Mộc, mới chỉ đủ để mua 20 viên
Dương Nguyên Thạch mà thôi, nhưng mà lợi nhuận của mỏ Dương Nguyên Thạch trong
vòng 2 tháng đã vượt qua Thiết Mộc rất nhiều rồi.
Hai thứ này đúng là không cách nào so sánh với nhau được.
Cũng chính vì như vậy, sau lần buôn bán Dương Nguyên Thạch đầu tiên, Lâm Chấn
Thiên cơ hồ đã điều động tới 7, 8/10 nhân thủ của Lâm gia tới Thiết Mộc Trang,
tình hình này đã chứng minh hắn muốn biến Thiết Mộc Trang thành một đại bản
doanh để buôn bán.
Hành động quái dị này của Lâm gia đã khiến cho không ít thế lực cảm thấy kỳ
quái, Thiết Mộc Trang tuy rằng có nhiều Thiết Mộc, nhưng trải qua nó cũng đã
khai thác được một thời gian dưới thời Lôi gia, người ta đã biết được lợi ích
nó mang lại là bao nhiêu. Với lại trải qua hành động hủy trang vừa rồi, sản
lượng của Thiết Mộc giảm xuống rất thấp, vậy mà Lâm gia lại hành động kiểu này
đúng là khiến cho không ít người khó hiểu.
Nhưng mà, đối với những lời đoán già đoán non của bên ngoài, Lâm gia vẫn bảo
trì im lặng, chẳng giải thích cũng như tuyên bố gì với bên ngoài, hơn nữa,
công việc khai thác lại càng được giữ bí mật, người ngoài đừng hòng dò xét
được gì. . .
Đương nhiên, việc này cũng có ngoại lệ. . .
. . .
Thanh Dương trấn, Lôi gia.
Trong một gian đại sảnh của Lôi gia, có hơn 10 thành viên hạch tâm của Lôi gia
ngồi đó, ở vị trí đầu não, chính là gia chủ của Lôi gia – Lôi Báo, nhưng mà
lúc này sắc mặt hắn âm trầm như bão tố sắp nổi lên, làm cho những người ở phía
dưới đều cẩn thận từng tí một, không dám có hành động nào chọc giận hắn.
“Phụ thân, con đã có được một tin tức, tuyệt đối chuẩn xác, Lâm gia lần này
tới Viêm Thành, bề ngoài là bán Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự của họ chính
là bán mấy trăm viên Dương Nguyên Thạch, Lâm gia mấy năm nay mặc dù phát
triển, nhưng mà số lượng Dương Nguyên Thạch lớn như vậy ngay cả Lôi gia chúng
ta cũng khó làm có được, một cái Lâm gia căn cơ mỏng như vậy thì lấy ở đâu
ra?”
Ở bên trái của Lôi Báo, Lôi Phích nói với giọng căm tức.
“Ngươi muốn nói điều gì?”
Khi nghe thấy mấy trăm viên Dương Nguyên Thạch, hai mắt Lôi Báo nhíu lại, chợt
nói.
“Hành động lần này của Lâm gia đã chứng minh được giá trị của Thiết Mộc Trang,
trong khi chúng ta đều biết, cái Thiết Mộc Trang này đã bị hủy đi phân nửa,
nếu như Lâm Chấn Thiên vì Thiết Mộc mà có những hành động như vậy thì đúng là
một lão hồ đồ. . .”
Ánh mắt Lôi Phích đảo qua một lượt nhìn những người trong đại sảnh, trầm giọng
nói.
Thấy hắn nói như vậy, những người trong phòng cũng khẽ gật đầu, Lâm Chấn Thiên
từ trước tới giờ đều đơn độc phát triển, nói hắn là Lão Hồ Ly cũng không quá
đáng, bọn họ không tin lão hồ ly này lại làm những chuyện ngu xuẩn tới vậy.
Nếu không phải chuyện vô nghĩa, đương nhiên phải có mục đích, họ liên tưởng
tới chuyện Lâm gia tiêu thụ một lượng lớn Dương Nguyên Thạch, sắc mặt người
nào đấy đều biến đổi, có chút giật mình.
“Nếu như con đoán không sai, Lâm gia chắc chắn đã phát hiện một loại tài
nguyên khác ngoài Thiết Mộc ở Thiết Mộc Trang, hơn nữa, loại tài nguyên này
rất có thể sẽ là mỏ Dương Nguyên Thạch.”
Câu nói của Lôi Phích không khác gì một đạo sấm sét trời long đất lở đánh
xuống, làm cho đại sảnh im phăng phắc, trải qua một lúc lâu mới có người không
dám tin tưởng kêu lên:
“Làm sao có thể? Thiết Mộc Trang chúng ta kinh doanh nhiều năm như vậy, nhưng
chưa từng nghe nói tới chuyện nó có mỏ Dương Nguyên Thạch!”
“Nhưng chúng ta chưa bao giờ tra xét một cách kỹ càng cả.”
Da mặt của Lôi Phích co rút lại như bị lột, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lôi
Báo, hít sâu một hơi, nói:
“Phụ thân, chúng ta dường như đã đem một cái thôn trang có giá trị không thể
hình dung được cho Lâm gia rồi.”
“Bốp!”
Chén trà trong tay Lôi Báo đã bị hắn bóp vỡ thành bột phấn, nước trà theo kẽ
tay chảy xuống, khuôn mặt già nua của hắn vào lúc này có vẻ vô cùng dữ tợn.
Mỏ Dương Nguyên Thạch, chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng lại làm cho trái tim Lôi
Báo đập thình thịch, đối với giá trị của mỏ khoáng thạch này, hắn biết rất rõ.
Nếu như ở Thiết Mộc Trang thực sự có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch, thì cái mỏ
này chắc chắn không lớn, nhưng không lớn cũng sẽ là một nguồn tài phú khổng
lồ!
Mà hiện giờ, mỏ khoáng thạch có giá trị cực cao này đã bị bọn họ chắp tay tặng
cho Lâm gia, trước đó bọn họ đã từng hả hê vì đã hủy một nửa Thiết Mộc Trang,
nhưng bây giờ cái hả hê này đúng là buồn cười.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lôi Báo, tất cả mọi người đều im lặng, không dám mở
miệng nói.
“Trong khoảng thời gian này, phải tung toàn bộ tai mắt, tận lực thăm dò tình
hình của Thiết Mộc Trang, xác định xem nơi đó thực sự có mỏ Dương Nguyên Thạch
hay không!”
Hít sâu một hơi, sự dữ tợn trên khuôn mặt Lôi Báo đã giảm đi, nhưng thanh âm
của hắn vẫn như gió bắc tháng chạp, lạnh thấu xương.
“Mặt khác, phải chú ý tới từng hành động dù là nhỏ nhất của Lâm gia, nếu như
bọn họ chuẩn bị tới Viêm Thành phải báo cho ta biết!”
“Dạ!”
Nghe vậy, những thành viên hạch tâm của Lôi gia lập tức cung kính đáp ứng,
chợt liếc mắt nhìn nhau, không nhiều lời lui ra khỏi đại sảnh.
Khi mọi người ra ngoài hết, gian phòng trở nên im lặng lạ thường, sắc mặt Lôi
Báo âm lãnh ngồi ở trên ghế, sau một lúc lâu, mới có thanh âm độc ác thì thào
vang lên.
“Lâm Chấn Thiên, Lâm gia ngươi đã cố tình muốn chết, vậy thì đừng trách Lôi
gia ta độc ác!”
. . .
Sau lần buôn bán thuận lợi, trọng tâm của Lâm gia lúc này đều được đặt trên mỏ
Dương Nguyên Thạch, công việc khai thác này Lâm Động chẳng giúp được cái gì,
cho nên phần lớn thời gian hắn đều đắm chìm vào tu luyện.
Việc tu luyện của hắn hiện giờ chủ yếu được chia làm 3 loại, Nguyên Lực, Võ
học và Tinh thần lực.
Thực lực của Lâm Động hiện giờ đã đạt tới Địa Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong,
chỉ cần tinh tiến một bước là có thể đặt chân vào Thiên Nguyên cảnh, nhưng mà
một bước đó lại có sự chênh lệch vô cùng lớn. Trong vòng 1 tháng kể từ sau khi
Lâm Động từ Viêm Thành trở về, hắn tu luyện cực kỳ chăm chỉ, hơn nữa còn có
Dương Nguyên Đan trợ giúp, nhưng cái cảm giác đột phá vẫn rất xa vời, một bước
nhỏ phảng phất như một khoảng cách giữa trời và đất, ngăn cản bước tiến của
con người.
Đối với loại tiến triển này, Lâm Động tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không
lo lắng, Thiên Nguyên cảnh nếu tiến vào dễ như vậy thì đâu có chuyện không ít
người phải dừng bước ở ngưỡng này rất nhiều năm, hắn muốn trong vòng 1 tháng
có thành quả, đúng là một ý nghĩ kỳ lạ.
Về phần những võ học đã có, hắn đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, còn Kỳ
Môn Ấn tàn quyển hắn đã có thể thi triển ra tầng thứ 2, thậm chí cả tầng thứ 3
cũng đã có thể miễn cưỡng, với thực lực Địa Nguyên cảnh hậu kỳ của hắn, chỉ đủ
cung cấp Nguyên Lực cho việc thi triển tầng 3 Kỳ Môn Ấn một lần mà thôi.
Việc tu luyện Nguyên Lực và võ học đều tiến triển theo một lộ trình tương đối,
nhưng tu luyện Tinh thần lực lại khác biệt, trong vòng 1 tháng ngắn ngủi, Lâm
Động đã có thể cảm giác được những Tinh thần lực vô hình trong đầu rung động
càng lúc càng mạnh, “Thần Động Thiên” tầng thứ nhất đã được hắn tu luyện thành
công, hơn nữa tốc độ tu luyện của hắn chẳng có thứ gì trợ giúp cả, cứ như nước
chảy mây trôi vậy.
Đối với sự dị thường khi tu luyện Tinh thần lực, Lâm Động tin tưởng hắn có một
thiên phú không giống người thường.
Lâm Động yên tĩnh tu luyện, thời gian như gió thu đảo qua, trong chớp mắt hai
tháng đã bay vèo.
Tới tháng thứ 3, Thiết Mộc Trang lại tập trung một đoàn xe có quy mô còn lớn
hơn cả lần trước. . .
Khi Thiết Mộc Trang có những hành động rục rịch, thì một con phong điểu mang
theo những tin tức đã được thu thập bay về, đậu trên vai của Lôi Báo.
Tiếp nhận mẩu giấy nhỏ trong một ống trúc dưới chân của Phong Điểu, ánh mắt
Lôi Báo đảo qua một lượt, trên môi nở một nụ cười độc ác.