Võ Động Càn Khôn – Chương 66: Thần Động Thiên – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 66: Thần Động Thiên

Khi Lâm Động ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy thôn trang xuất hiện trong tầm
mắt, hắn nhịn không được thở dài một hơi, con đường từ Thanh Dương trấn đến
Viêm Thành, đạo phỉ tuy rằng không tính là quá hung hăng ngang ngược, nhưng
cũng có không ít thế lực lớn nhỏ, thỉnh thoảng vẫn có tin một số thương đội bị
cướp bóc, nhưng mà lần này Lâm gia hưng sư động chúng (huy động nhân mã), với
đội hình như thế này thì không thế lực nào dám dây vào.

Đoàn xe thắng lợi trở về trong những tiến hoan hô của mọi người ở thôn trang,
Lâm Động từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười tủm tỉm nhìn một cái bóng màu đỏ
đang ở xa xa lao tới.

Cái bóng màu đỏ này đương nhiên là Tiểu Viêm, nó vô cùng thân thiết rúc đầu
vào lòng Lâm Động, gầm lên những tiếng ư ử.

Lâm Động cười xoa đầu Tiểu Viêm, sau đó nhìn Thanh Đàn đang đi tới, từ trong
lòng lấy ra một cái vòng tay bằng pha lê trong suốt, nói:

“Tặng cho muội.”

“Cảm ơn Lâm Động ca.”

Nhìn thấy mình có quà, thiếu nữ kêu lên một tiếng vui mừng, nhanh chóng tiếp
nhân, ngọt ngào cười nói.

“Ha hả, thời gian không còn sớm, tất cả về nghỉ ngơi trước đi. . .”

Lâm Chấn Thiên giải tán đoàn xe, sau đó vung tay lên, quay về phía mọi người
cười nói.

Lâm Động cười cười, sau đó xoay người trở về nhà, dọc đường đi hắn không ngừng
kể lại những gì mình chứng kiến được ở Viêm Thành cho thiếu nữ bên cạnh nghe,
thiếu nữ thỉnh thoảng lại than thở một tiếng.

. . .

Ánh đèn nhàn nhạt rọi sáng gian phòng ngăn nắp sạch sẽ, Lâm Động ở trên
giường, hai mắt nhắm nghiền, “Thanh Nguyên Công” trong cơ thể không ngừng lưu
chuyển, Nguyên Lực trong thiên địa cũng ba động từng đợt, một tia Nguyên Lực
thẩm thấu dọc theo những kinh mạch đã được đả thông, lưu chuyển vào trong cơ
thể.

Cứ tu luyện yên tĩnh như vậy trong khoảng 1 canh giờ, hai mắt Lâm Động đang
nhắm chặt của Lâm Động mới từ từ mở ra, sau đó từ trong Càn Khôn Đại lấy ra
một cái bình ngọc, trong bình ngọc có năm viên đan dược màu đỏ, chính là Dương
Nguyên Đan.

Lần này bán được hơn 300 viên Dương Nguyên Thạch, Lâm gia mua về 32 viên Dương
Nguyên Đan, 5 viên trong đó đã được ban cho Lâm Động, dù sao việc phát hiện mỏ
khoáng thạch đều là do công lao của Lâm Động, việc trọng thưởng như thế này
không có ai phản đối cả.

Những viên Dương Nguyên Đan còn lại được chia cho đám người Lâm Chấn Thiên,
Lâm Khiếu, Lâm Khẳng, Lâm Mãng, bọn họ đều là cao thủ bị vây khốn trong cảnh
giới Thiên Nguyên cảnh, loại Dương Nguyên Đan này đối với họ có hiệu quả vô
cùng, nếu như dùng có thể đề cao tốc độ tu luyện lên không ít.

Đương nhiên, một số tiểu bối của Lâm gia cũng được chia, ví như đám người Lâm
Hà, Lâm Hoành mỗi người cũng được một viên Dương Nguyên Đan, do có mỏ Dương
Nguyên Thạch, cho nên căn cơ của Lâm gia cũng được củng cố vững chắc hơn, nếu
như trước kia thì đám tiểu bối không bao giờ có khả năng được dùng Dương
Nguyên Đan.

“Phẩm chất loại Dương Nguyên Đan này dường như kém hơn so với Dương Nguyên Đan
do Thạch Phù tinh luyện. . .”

Lâm Động kiểm ra một viên Dương Nguyên Đan, hai hàng lông mày của hắn nhăn
lại, sau đó lấy một viên Dương Nguyên Đan do Thạch Phù tinh luyện, so sánh hai
viên với nhau, nhìn vào tỷ lệ độ sáng bóng là có thể nhận ra sự khác biệt.

“Có người nói muốn tinh luyện Dương Nguyên Thạch thành Dương Nguyên Đan, cần
phải có thực lực ở Nguyên Đan cảnh, nhưng mà một số thế lực lớn có thể sử dụng
phù trận, giảm yêu cầu này xuống một chút, nhưng mà cho dù như vậy thì phẩm
chất Dương Nguyên Đan cũng giảm xuống, chắc là viên Dương Nguyên Đan này được
làm như vậy rồi. . .”

Lâm Động mân mê viên Dương Nguyên Đan, thì thào nói.

Nhắc tới phù trận, Lâm Động mới chợt nhớ ra một điều, hình như hôm nay vị lão
nhân áo xám cũng đưa cho hắn một cuốn sách.

“Thần Động Thiên.”

Nghe tên sách thôi mà cũng có khí thế, sau khi Lâm Động nhìn qua một lượt, hắn
mới phát hiện cuốn sách này dùng để tu luyện tinh thần lực, trong cuốn sách
này cũng chỉ có khẩu quyết tu luyện 3 tầng đầu. Nhưng mà giá trị của cuốn sách
này cũng không thấp, không nghĩ tới vị lão nhân gia kia lại có thể đưa cho hắn
vật quý trọng như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên.

Phù sư xét tới cùng vẫn là một phương pháp thi triển Nguyên Lực, nhưng sự khác
nhau duy nhất đó là, phương pháp này lấy tinh thần lực để điều khiển.

Mà hiển nhiên, cuốn sách “Thần Động Thiên” này chính là cuốn sách làm giảng
dạy làm thế nào có thể sử dụng tinh thần lực.

Lâm Động tỉ mỉ nghiên cứu cuốn “Thần Động Thiên” này, sau một hồi hắn khẽ gật
đầu, trong bí tịch này có một đoạn khẩu quyết cực kỳ tối nghĩa, chẳng biết tại
sao Lâm Động lại hiểu nó rất nhanh, cái cảm giác này giống như hắn có một loại
thiên phú đặc thù nào đó.

Loại phát hiện này làm cho Lâm Động có chút kinh ngạc, hắn có thể nhận ra,
loại thiên phú này hoàn toàn là do bản thân tự có, không phải do bất cứ ngoại
vật nào mang tới cả.

Một thiên phú thuộc về bản thân của hắn, trải qua nghiên cứu cuối cùng cũng
được phát hiện.

Hắn nghiên cứu thật cẩn thận cuốn “Thần Động Thiên”, sau đó đút nó vào trong
Càn Khôn Đại, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó chậm rãi nhắm mắt, ngũ tâm
(1) hướng lên trời, mắt quan sát mũi, mũi quan sát tâm.

“Thần phân âm dương, thần chi động, mệnh chi thủy. . .”

(Thần chia âm dương, thần lưu động, mệnh như nước)

Khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu, chậm rãi hiện lên trong lòng Lâm Động, mà tinh
thần hắn lúc này tập trung vô cùng, thân hình hắn như một pho tượng không nhúc
nhích trong vòng nửa canh giờ, sau đó tinh thần hắn đột nhiên có rung động,
một tia tinh thần lực từ từ tràn ra ngoài, bao phủ cả một vùng.

Khi tinh thần lực đang lan tỏa, Lâm Động vốn đang nhắm mắt cũng có thể “nhìn
thấy” quang cảnh trong phòng, sau đó tầm nhìn hắn cũng tiếp tục được mở rộng,
phiêu đãng ở bên ngoài, toàn bộ hành động của một nửa trang viên hắn đều có
thể nắm bắt được.

Tinh thần lực tỏa ra không gì có thể ngăn cản được, xuyên qua tường nhà, một
số người không hề hay biết, hành động của họ đang bị người khác nhìn trộm.

Cảnh tượng kỳ lạ này làm cho Lâm Động cảm thấy vô cùng mới mẻ, tinh thần lực
dường như có vẻ càng thêm huyền ảo, nhưng nó thực sự tồn tại.

Trong một gian phòng của trang viên, Lâm Chấn Thiên yên lặng ngồi xếp bằng,
Nguyên Lực trong thiên địa không ngừng được hấp thu vào trong cơ thể, nhưng mà
việc tu luyện của hắn kéo dài không lâu thì hắn mở mắt, nhìn phiến hư không
trước mắt, lớn tiếng quát lớn: “Không biết là cao nhân phương nào, vì sao lại
vô cớ thăm dò Lâm gia ta!”

Lâm Chấn Thiên quát xong, Nguyên Lực hùng hậu tuôn ra đánh thẳng vào phiền hư
không trước mặt.

“Bình!”

Va chạm vô hình chỉ phát ra một thanh âm cực nhỏ, sau đó biến mất, sắc mặt Lâm
Chấn Thiên trở nên vô cùng nghiêm túc, đây chính là lực lượng của tinh thần
lực do Phù sư phát ra, nhưng mà. . . Lâm gia đâu có trêu chọc vào vị Phù sư
nào đâu? Chẳng lẽ là do Lôi gia mời tới?

Trong khi sắc mặt Lâm Chấn Thiên nghiêm túc, thì ở một gian phòng cách đó xa
xa, Lâm Động cũng đột nhiên mở hai mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt
của hắn lại chứa đựng sự hưng phấn và vui mừng.

Chú thích:

(1): Ngũ tâm: Gồm lòng bàn tay, lòng bàn chân và đỉnh đầu. Ngũ tâm hướng thiên
là chỉ tư thế ngồi kiết già (đặt ngửa hai lòng bàn chân trên đùi) và ngửa hai
lòng bàn tay. Đây là tư thế thông thường để ngồi thiền

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.