Hôm sau, trước đại môn của Thiết Mộc Trang, hai hàng xe ngựa chỉnh tề đứng đó,
trên xe ngựa toàn là những cây gỗ lớn màu đen.
Lần này tới Viêm Thành, bề ngoài thì là bán Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự
lại là Dương Nguyên Thạch, nhưng cái mục đích này không thể nào nói ra được,
nếu không thì sẽ mang tới phiền phức không đáng có.
Đối với lần đầu tiên buôn bán này, Lâm Chấn Thiên vô cùng coi trọng, hắn không
những muốn tự thân xuất mã mà còn mang theo cả Lâm Khiếu, Lâm Mãng cùng với
gần trăm hộ vệ, đội hình như thế này đúng là không kém, những đại phỉ tầm
thường không dám dòm ngó tới.
Lâm Chấn Thiên cưỡi tuấn mã, ánh mắt sắc bén, thân thể cường tráng làm cho
người khác không dám coi thường vĩ lão nhân tóc bạc trắng dựng nghiệp bằng hai
bàn tay trắng ở Thanh Dương trấn này.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Lâm Chấn Thiên đưa mắt nhìn đám người một lần sau đó hỏi Lâm Khiếu.
Ở bên cạnh Lâm Khiếu, Lâm Động cũng… cưỡi tuấn mã, lần này tới Tiểu Viêm vì
tránh những chuyện phức tạp không đáng có cho nên Tiểu Viêm bị để lại ở Thiết
Mộc Trang.
Thấy Lâm Chấn Thiên hỏi, Lâm Khiếu gật đầu, trầm giọng nói:
“Tất cả đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát!”
“Ừ.”
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên thoả mãn gật đầu, không nói nhiều nữa vung tay lên,
ra roi thúc ngựa lao lên phía trước.
Khi Lâm Chấn Thiên xuất phát, đoàn xe ngựa cũng lập tức xuất phát, những thanh
âm hò hét vang lên, nhanh chóng rời xa Thiết Mộc Trang.
Lâm Động thúc ngựa, xoay người vẫy tay với Thanh Đàn sau đó lao theo đám người
đi trước.
. . .
Viêm Thành là tòa thành gần Thanh Dương trấn nhất, nói là gần cũng chỉ tương
đối bởi vì đoàn xe của Lâm Chấn Thiên muốn tới Viêm Thành cũng phải mất một
buổi sáng.
Trên con đường tới Viêm Thành, tiếng người ồn ã làm cho Lâm Động kinh ngạc,
bây giờ còn chưa tới Viêm Thành vậy mà cuộc sống đã tấp nập như vậy, thật
không biết bên trong Viêm Thành sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Động nhi, vào trong thành rồi thì đừng có gây chuyện, Viêm Thành này long xà
hỗn tạp (rồng rắn lẫn lộn), tàng long ngọa hổ (nhân tài ẩn dật) nhiều không
đếm xuể, có một số người chúng ta không chọc tới họ được.”
Nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Lâm Động, Lâm Khiếu ở bên cạnh mở miệng nhắc nhở.
Lâm Động cười cười, đột nhiên nói: “Phụ thân, Viêm Thành này lớn hơn nhiều so
với Thanh Dương trấn, chắc là các thế lực tranh đấu với nhau ác liệt lắm nhỉ?”
” Cứ trung bình 1 tháng ở trong Viêm Thành lại có một thế lực bị diệt vong,
đồng thời lại có mấy thế lực mới nổi, con nói xem nó có ác liệt hay không?”
Lâm Khiếu cười nói.
“Nhưng mà trong Viêm Thành có ba thế lực lớn, tiếu ngạo quần hùng, không ai so
sánh được với địa vị của họ. . .”
“A? là ba thế lực nào?”
Lâm Động hiếu kỳ nói.
“Phủ thành chủ Viêm Thành, Vạn Kim Thương Hội cùng với Huyết Lang Bang.”
Lâm Khiếu nói, nóm thế lực lớn này có vượt xa so với Lâm gia.
“Trong ba thế lực này cao thủ vô số, có cả cường giả Nguyên Đan cảnh tọa trấn,
trong ngoài Viêm Thành tuy rằng có rất nhiều thế lực nhưng mà đại đa số họ đều
bám vào ba thế lực này mà sống.”
Lâm Động yên lặng thì thầm một tiếng, sau đó khẽ gật đầu, ở địa phương như thế
này, chỉ có cường giả Nguyên Đan cảnh mới có được quyền lợi.
“Ha hả, không cần nản lòng, chờ Lâm gia chúng ta nhờ vào mỏ khoáng thạch kia
từng bước phát triển, đản sinh một vị cường giả Nguyên Đan cảnh, tới lúc đó
Lâm gia chúng ta ở Viêm Thành cũng được coi là một thế lực nhỏ.”
Nhìn thấy Lâm Động trầm mặc, Lâm Khiếu còn tưởng rằng hắn bị đả kích, lập tức
tới đi tới gần, thấp giọng cười nói.
Nghe vậy, Lâm Động cũng cười, Nguyên Đan cảnh sao. . . Đối với những cường giả
chân chính này hắn vô cùng hiếu kỳ.
. . .
Đoàn xe di chuyển với tốc độ không nhanh không chậm cuối cùng cũng tới được
bên ngoài Viêm Thành, nhìn bức tường thành hùng vĩ cao hơn trăm trượng, Lâm
Động lại một lần nữa tặc lưỡi, nếu đem Thanh Dương trấn so với nó thì quả thực
quá nhỏ bé không đáng kể.
Sau khi nộp lệ phí ở cửa thành, đoàn xe thuận lợi tiến vào trong thành.
Đi qua cổng thành hơi tối, những tiếng ồn ào như thủy triều ập tới làm cho Lâm
Động vốn chưa chuẩn bị tâm lý cũng bất ngờ, một lát sau hắn mới hồi phục tinh
thần lại, nhìn dòng người đông nghịt trên đường phố, lại ngắm kiến trúc trong
thành không khỏi thở dài một hơi. . .
“Chúng ta tới khách điếm nghỉ ngơi trước đã.”
Đám người Lâm Chấn Thiên hiển nhiên không phải là đầu tiên tới Viêm Thành, cho
nên biết việc gì cần làm, đoàn xe lại vòng qua mấy con phố sau đó dừng lại
trước một khách điếm tương đối yên tĩnh.
Sau khi chỉnh đốn một lượt trong khách điếm, số nhân mã của Lâm gia được chia
thành hai phần, một phần do Lâm Mãng dẫn đội, mang Thiết Mộc đi bán, đội còn
lại do Lâm Chấn Thiên cùng Lâm Khiếu tự thân xuất mã, mang hai rương Dương
Nguyên Thạch đi giao dịch, còn Lâm Động cùng với một số hộ vệ ở lại trong
khách điếm.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Chấn Thiên rời đi, Lâm Động cũng bất đắc dĩ lắc
đầu, hắn ở trong khách sạn đợi chừng nửa canh giờ sau đó rốt cục nhịn không
được một mình ra ngoài, khó khăn lắm mới có một lần tới Viêm Thành, hắn không
muốn ngây ngô ở trong này.
Lâm Động một mình đi dạo trong Viêm Thành, bởi vì không có mục tiêu cho nên
hắn cứ di chuyển theo dòng người, chầm chậm bước đi.
Có lẽ bởi vì có nhiều thế lực cho nên nó hỗn loạn hơn Thanh Dương trấn, trên
đường đi hắn nhìn thấy không dưới 3 nhóm nhân mã khác nhau xuất thủ với nhau.
Nhưng mà loại tranh đấu này Lâm Động không chú ý nhiều, với lại người đi đường
cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, thậm chí còn có không ít người ở bên cạnh
đứng xem, trầm trồ khen ngợi theo, dường như họ không hề lo lắng tới chuyện
trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết.
Đối với loại hỗn chiến này, Lâm Động chỉ liếc mắt một cái sau đó xoay người
rời đi, cứ đi qua mấy con phố như vậy, Lâm Động dừng chân trước một tòa nhà
tương đối hùng vĩ.
“Kỳ Vật Lâu.”
Nhìn ba chữ mang theo khí tức cổ xưa trên tấm biển trước lầu các, trong mắt
Lâm Động hiện lên sự kinh ngạc, hắn ở Thanh Dương trấn cũng nghe nói tới danh
tiếng rất lớn của “Kỳ Vật Lâu”.
Đứng trước đại môn, Lâm Động chần chờ một chút sau đó cất bước vào bên trong.
Sau khi đi qua đại môn, Lâm Động tiến vào trong một cái đại sảnh (phòng lớn)
rất lớn, trong đó có rất nhiều quầy hàng, bày bán vô vàn vật phẩm với những
màu sắc khác nhau.
Linh dược, đan dược, vũ khí, yêu tinh, võ học…
Đưa mắt nhìn những vật phẩm này, Lâm Động cũng nhận ra được, những thứ này đều
không phải là vật phẩm bình thường.
“Ha hả, vị tiểu ca này có cần thứ gì không?”
Khi Lâm Động đang chăm chú ngắm nhìn những vật phẩm trong quầy hàng, một gã
sai vặt áo xanh tươi cười đi tới, rút một thanh hắc sắc trường kiếm ở trong
quầy ra.
“Hắc Thiết Kiếm, được làm bằng bách luyện hắc thiết, thổi lông là đứt, cực kỳ
sắc bén, hơn nữa món vũ khí này còn được một đại sư minh khắc phù văn, quán
chú Nguyên Lực, cho dù áo giáp cứng rắn thế nào cũng bị đâm thủng, nếu như
tiểu ca có cái này chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh.”
Lâm Động nhìn thoáng qua thiết kiếm màu đen kia, chỉ thấy trên thân nó có khắc
những ký tự xiêu vẹo, ánh sáng chớp động.
Lắc đầu, bởi Lâm Động chẳng có hứng thú gì với thứ này, tên sai vặt kia giận
dữ thu hồi thiết kiếm, không thèm giới thiệu thứ khác nữa.
Lâm Động cũng không để ý đến hắn, ánh mắt chậm rãi đảo qua quầy hàng một lần,
một lát sau, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên một cái túi màu xanh, trên cái
túi đó thỉnh thoảng có quang mang lóe lên.
“Càn Khôn Đại loại nhỏ, 48 Dương Nguyên Thạch.”