Võ Động Càn Khôn – Chương 59: Giết báo – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 59: Giết báo

Tin tức về mỏ Dương Nguyên Thạch ở khu rừng phía sau Thiết Mộc Trang, Lâm Chấn
Thiên phong tỏa một cách nghiêm mật, người biết tin tức này chỉ có Lâm Khiếu,
Lâm Động và một số người khác, nhưng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón
tay mà thôi.

Dù sao việc này quá mức trọng yếu đối với Lâm gia, nếu như có thể khai thác
cái mỏ này, thực lực của Lâm gia sẽ tăng vọt, đến lúc đó cho dù một gia tộc
lâu đời như Lôi gia ở Thanh Dương trấn cũng không đáng nhắc tới.

Đương nhiên, trước khi khai thác phải bảo mật, không thể cho Lôi gia biết, nếu
biết họ sẽ tìm mọi cách phá hoại, thậm chí có thể kéo cả Tạ gia xuất thủ với
Lâm gia.

Ngày hôm sau, Lâm Chấn Thiên lập tức triệu tập toàn bộ nhân mã của 5, 6 chi
trong Lâm gia tới Thiết Mộc Trang, việc phòng vệ được bố trí một cách cực kỳ
chu đáo, biến Thiết Mộc Trang thành một pháo đài bất khả xâm phạm.

Đồng thời, Lâm Chấn Thiên cũng triệu tập hơn 1000 nhân công vào Thiết Mộc
Trang chỉ để phạt Thiết Mộc, coi đây là một hành động che mắt, những nhân thủ
trung thành với Lâm gia được điều tới phía sau núi khai thác khoáng thạch.

Đương nhiên, trước khi khai thác phải giết hai con hắc báo kia đã. Hai con Hắc
Thiết Yêu Báo đã chiếm giữ nơi này nhiều năm, có thực lực Thiên Nguyên cảnh,
hơn nữa da lông chúng còn cứng như sắt, thân pháp như điện, cho dù người có
thực lực Thiên Nguyên cảnh cũng khó mà giải quyết được chúng.

Để đối phó hai con báo này, đám người Lâm Chấn Thiên phải chuẩn bị thật chu
đáo, căn cứ vào tình hình hiện giờ, chắc chắn lão gia tử phải tự mình xuất
thủ, đối mặt với hai con Hắc Thiết Yêu Báo, không cẩn thận một chút thì sẽ có
thương vong cực lớn.

Đứng trên miệng hố, Lâm Động nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo đang ở phía dưới,
sau đó chuyển ánh mắt nhìn ba thân ảnh đang phi thân từ trên xuống, chân của
họ chỉ điểm một cái lên tảng đá, sau đó tiếp tục hạ xuống đáy hố.

“Grừ!”

Khi ba người Lâm Chấn Thiên hạ xuống đáy hố, hai con Hắc Thiết Yêu Báo cảnh
giác gầm lên một tiếng.

“Ta đối phó… con này, hai người các ngươi liên thủ đối phó con còn lại, tốc
chiến tốc thắng, chớ để cho chúng nó chạy thoát, tránh phát sinh hậu quả về
sau!”

Ánh mắt sắc bén của Lâm Chấn Thiên nhìn vào một con Hắc Thiết Yêu Báo, quát
khẽ một tiếng, Nguyên Lực trong cơ thể hùng hậu tuôn ra, trong nguyên lực có
âm dương nhị khí lưu động, trông có vẻ cô cùng thuần thục.

“Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, thực lực của gia gia chỉ còn một bước nữa là bước
vào cảnh giới âm dương giao hòa, kết thành Nguyên Đan.”

Nhìn khí thế của Lâm Chấn Thiên, Lâm Động cũng khẽ gật đầu, nhưng mà khi nghĩ
tới độ khó của việc tiến với Nguyên Đan cảnh, hai lông mày của hắn nhíu lại.
Thực lực của Thiên Nguyên cảnh có thể được gọi là cao thủ, nhưng không thể nào
khiến cường giả một phương kinh sợ.

Ở Đại Viêm vương triều chỉ có thực sự bước chân vào Nguyên Đan cảnh mới có thể
xưng là cường giả!

Ở Thanh Dương trấn, cao thủ Thiên Nguyên cảnh tuy nói rất ít nhưng không được
coi là hiếm thấy, hai nhà Lôi Tạ cũng có 4, 5 vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh tọa
trấn, nhưng mà toàn bộ Thanh Dương trấn chỉ có một vị cường giả Nguyên Đan
cảnh mà thôi!

Từ điều này mà nhận định thì bước âm dương giao hòa, kết thành nguyên đan cực
kỳ khó khăn.

Trong khi Lâm Động phân tâm nghĩ ngợi, phía bên dưới đã giao thủ từ lâu,
Nguyên Lực hùng hậu đã khởi động, cát bay đá chạy, thực là không bình thường.

Hắc Thiết Yêu Báo tuy nói khó giải quyết, nhưng theo Lâm Động suy đoán, hai
con báo này chỉ có thực lực Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi, Lâm Chấn Thiên đã
bước chân vào Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ nhiều năm, Lâm Khiếu, Lâm Khẳng cũng có
thực lực Thiên Nguyên cảnh trung kỳ, chiến đấu kiểu này phần thắng đương nhiên
cực lớn.

Mà cũng đúng như Lâm Động dự đoán, đối mặt với thế tiến công của ba người Lâm
Chấn Thiên, hai con báo kia mới đầu thì hung dữ, nhưng sau đó thì lâm vào tình
thế hạ phong, không ngừng gầm lên những tiếng kêu sợ hãi.

“Veo!”

Trong sơn cốc, đột nhiên có một âm thanh vang lên, Lâm Động đưa mắt nhìn lại
thì thấy song chỉ của Lâm Chấn Thiên đang đặt trên đầu của một con báo, Nguyên
Lực hùng hậu tuôn ra biến song chỉ thành một mũi đao sắc bén, trực tiếp xuyên
thủng cái đầu cứng rắn của con báo, một chỉ mất mạng.

“Thuần Nguyên Chỉ!”

Chứng kiến chiêu thức quen thuộc kia, trong mắt Lâm Động hiện lên vẻ kinh
ngạc, không hổ là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, uy lực của Thuần Nguyên
Chỉ này mạnh hơn hắn thi triển không biết bao nhiêu lần, chí ít, Lâm Động
không bao giờ có khả năng một chỉ xuyên thủng đầu con yêu thú Thiên Nguyên
cảnh kia.

Khi Lâm Chấn Thiên đánh chết con Hắc Thiết Yêu Báo, con báo còn lại gầm lên
một tiếng phẫn nộ.

“Ô!”

Khi con Hắc Thiết Yêu Báo gầm lên một tiếng, thì trong rừng cũng truyền tới vô
số thanh âm mãnh thú tru rống, hiển nhiên là nó bị tiếng gầm kia kéo tới.

Thấy tiếng tiếng yêu thú nhiều như vậy, sắc mặt Lâm Chấn Thiên khẽ biến, lão
không ngờ tới con yêu thú này có thể triệu tập mãnh thú, tuy nói mãnh thú
không hung hãn như yêu thú, nhưng mà nếu như chúng có số lượng nhiều thì thực
là một phiền toái lớn.

“Ngao!”

Khi Lâm Chấn Thiên đang lo lắng thì trên miệng hố có một thân ảnh lao ra, một
tiếng hổ gầm trầm thấp vang vọng không gian, nhất thời những thanh âm thú rống
cuồng bạo kia im bặt.

“Ha hả, xem ra con Hỏa Mãng Hổ này cũng có bản lĩnh.” Thấy thế, Lâm Chấn Thiên
cũng thở dài một hơi, cách đó không xa, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng đồng thời
xuất thủ, một trước một sau vây quanh con yêu thú, một quyền hạ sát nó.

“Con súc sinh này thật đúng là khó thu thập.”

Nhìn hai con Hắc Thiết Yêu Báo ngã xuống đất bỏ mình, hai người vỗ tay một
cái, sợ hãi than.

“Tiểu Viêm, tốt lắm.”

Trên miệng hố, Lâm Động vỗ vỗ Tiểu Viêm, cười nói.

Tiểu Viêm vô cùng thân thiết dịu dịu đầu vào Lâm Động, chợt gầm lên một tiếng
nó, sau đó bất ngờ dọc theo vách hố nhảy xuống, xuất hiện bên cạnh thi thể của
hai con Hắc Thiết Yêu Báo, nó điên cuồng cắn xé hai cái đầu kia, lôi ra hai
viên tinh thể đen kịt, đảo lưỡi một cái đã nuốt vào trong bụng.

“Con tiểu súc sinh này thực thông minh, lại có thể biết trong hai con báo này
có yêu tinh, linh trí đúng là cao hơn bình thường. . .”

Nói đến câu cuối cùng, Lâm Chấn Thiên cũng nhíu nhíu mày, yêu thú bình thường
không có trí tuệ cao như vậy.

“Phụ thân, phiền phức này đã được giải quyết, chúng ta cũng nên khởi công khai
thác mỏ khoáng thạch chứ nhỉ?”

Lâm Khẳng cười nói, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

“Đúng vậy.”

Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm gật đầu, nói:

“Ngày mai ta sẽ bảo Lâm Mãng đến Viêm Thành, trước tiên tìm một số thương hội,
khai thông con đường kinh doanh, tới lúc khai thác được Dương Nguyên Thạch thì
chỉ cần vận chuyển ra ngoài là xong.”

Lâm Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, cười nhạt nói:

“Đúng là phong thủy luân chuyển, hắc hắc, hai nhà Lôi Tạ chèn ép Lâm gia ta
nhiều năm như vậy, sau này cũng nên bắt họ trả nợ rồi!”

Nghe được câu nói này, hàn quang hiện lên trong mắt Lâm Khiếu và Lâm Khẳng, họ
chậm rãi gật đầu, nhẫn nhịn trong suốt mấy năm nay đã làm cho bọn họ khó thở,
không lâu sau loại nhẫn nhịn này đã có thể bùng phát với hai nhà Lôi Tạ rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.