Võ Động Càn Khôn – Chương 57: Dương Nguyên Thạch – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 57: Dương Nguyên Thạch

“Lâm Động ca, làm sao vậy?”

Thấy Lâm Động có những hành động kỳ quái, Thanh Đàn đang ngồi trên lưng Tiểu
Viêm không khỏi có chút nghi hoặc nói.

Lâm Động khoát tay áo, hắn không trả lời mà ngẩng đầu nhìn bốn phía xung
quanh, sau đó bốc mỗi hướng một nắm đất đen, tìm hiểu xem độ mạnh yếu của
Dương Cương Khí trong đất nơi nào mạnh hơn.

“Dương Cương Khí ẩn chứa trong đất ở hướng bắc mạnh hơn một chút.”

Lâm Động vứt nắm đất trong tay đi, quay lại vẫy vẫy tay với Thanh Đàn, sau đó
lao về hướng bắc, Thanh Đàn cũng vội vã giục Tiểu Viêm đuổi theo.

Hai người một thú nhanh chóng lao đi trong rừng rậm, những ánh sáng ấm áp
xuyên qua tán cây, soi sáng cả khu rừng.

Trong Thiết Mộc Trang phần lớn đều là rừng rậm, hơn nữa còn có cả rừng rậm
nguyên thủ, với thực trạng hiện giờ của nó, chắc chắn Lôi gia chỉ có chú ý tới
Thiết Mộc ở đây mà thôi, cho nên cái khu rừng rậm này bọn họ không có tra xét
kỹ càng.

Cứ chạy được một khoảng, Lâm Động lại bốc lấy một nắm đất, sau khi xác định
phương hướng hắn lại lao tới.

Cứ làm như vậy chừng khoảng nửa canh giờ, Lâm Động mới dừng chân lại, khi hắn
bốc một nắm đất lên thì phát hiện, Dương Cương Khí ẩn chứa bên trong nồng đậm
hơn bên ngoài rất nhiều.

“Lâm Động ca, ở đây nóng quá!”

Thanh Đàn ngồi ở trên lưng Tiểu Viêm, trên gương mặt tinh xảo kia mồ hôi đã
nhễ nhại, tới chỗ này nàng giống như tiến vào trong một cái lò lửa, nếu như
không phải Lâm Động chủ động bảo nàng tiến lên thì sợ rằng nàng đã bỏ cuộc từ
lâu rồi.

“Cố gắng một chút nữa là xong rồi.”

Lâm Động cười an ủi một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía xa, trong lúc mơ hồ,
hình như hắn ngửi thấy mùi vị của yêu thú, trong lòng lập tức cảnh giác, quay
sang phía Thanh Đàn ra hiệu một cái, sau đó cúi người đi trước, một lát sau,
có một cái hố xuất hiện trước mặt Lâm Động.

Khi ánh mắt Lâm Động nhìn xuống hố thì hiện lên vẻ kinh hãi, bởi ở bên dưới có
hai thân ảnh màu đen.

Hai thân ảnh kia là hai con hắc báo, cả người đen kịt trông giống như tinh
thiết, ánh mặt trời chiếu vào nó phản xạ thành những tia sáng chói mắt, đôi
mắt của chúng vô cùng hung dữ.

“Hắc Thiết Yêu Báo.”

Nhìn hai con yêu thú trông như sắt, Lâm Động cũng nhịn không được nhẹ hít một
hơi, Hắc Thiết Yêu Báo cũng là yêu thú, hơn nữa còn không kém so với Hỏa Mãng
Hổ, khi yêu thú này trưởng thành nó cũng có thực lực của cao thủ Thiên Nguyên
cảnh, mà nhìn hai con yêu thú kia là biết, chúng đang ở trong thời kỳ cường
tráng nhất.

Vậy thì đồng nghĩa với hai con đại gia hỏa kia chính là hai cao thủ Thiên
Nguyên cảnh, Lâm Động không ngờ rằng, trong khu rừng này lại có hai con yêu
thú kinh khủng như vậy tồn tại.

“Thảo nào người của Lôi gia không dám xâm nhập vào trong rừng qua sâu, hóa ra
bên trong nguy hiểm như vậy.”

Lâm Động nhếch miệng, trong lúc hắn đang định lui lại phía sau, thì ở dưới đất
có một ba động kỳ lạ truyền tới.

Loại ba động này làm cho Lâm Động ngẩn người, hắn cẩn thận di chuyển thân
hình, nếu Thạch Phù đã có ba động vậy thì chắc chắn có một thứ gì đó đã hấp
dẫn nó.

Lâm Động đặt bàn tay phải trên mặt đất, sau đó im lặng cảm ứng cái loại ba
động này, thân hình hắn chậm rãi di chuyển, sau một lúc lâu hắn mới ngừng lại.

Nhìn mặt đất của cái hố này, Lâm Động vô cùng kinh ngạc, hắn đột nhiên đấm
mạnh một cái xuống đất, làm cho bùn đất bắn ra bốn phía, phía bên dưới lập tức
lộ ra một cái hố khác, hóa ra cái hố này đã có từ trước, chẳng qua chỉ bị mặt
đất phủ lên một lớp mà thôi.

Khi cái hố này xuất hiện, ba động từ trong Thạch Phù truyền tới vô cùng kịch
liệt, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó thò tay vào bên trong liên tục đào
bới.

Thanh Đàn ở cách đấy không xa nhìn thấy Lâm Động nằm bẹp trên đất, hai tay
giống như con tê tê liên tục đào bới đất đá từ trong cái hố bên dưới, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên thần sắc cổ quái, hiển nhiên là nàng không hiểu
Lâm Động đang làm cái gì.

Dưới ánh mắt cổ quái của Thanh Đàn, Lâm Động đào bới thêm một lúc lâu nữa,
nhưng mà những thứ hắn đào ra toàn là đất đá linh tinh, chẳng phát hiện ra vật
gì khác thường.

Lâm Động tiếp tục đào bời thêm một hồi nữa mà cũng chẳng thấy gì, nhưng khi
hắn chuẩn bị dừng tai thì đột nhiên tóm được một viên đá ấm ấp, khi cầm được
viên đá này vào trong bàn tay, ba động đang từ trong Thạch Phù phát ra mới
dừng lại.

“Tìm được rồi. . .”

Nhận thấy được biến hóa của Thạch Phù, Lâm Động vui mừng vội vàng rút cánh tay
về, một viên đá màu đỏ nhạt xuất hiện trước mặt hắn.

Hòn đá hình củ ấu này có màu đỏ nhạt, nhưng mà lại trong suốt giống như tinh
thạch, hơi ấm từ trong viên đá này tán phát ra làm cho Lâm Động cảm thấy hắn
hình như đang nắm những tia nắng mặt trời vậy.

“Đây là. . . Dương Nguyên Thạch. . .”

Lâm Động im lặng nhìn viên đá trong tay, đột nhiên dồn dập hít một hơi lạnh,
trong hai mắt hắn hiện lên sự khiếp sợ vô cùng.

Dương Nguyên Thạch là một loại tinh thạch đặc thù, có người nói loại tinh
thạch này chỉ sinh ra ở trong miệng núi lửa, loại tinh thạch này không chỉ hấp
thu Nguyên Lực trong thiên địa, mà còn được dung nham thẩm thấu trong một thời
gian dài, cho nên mới có Dương Cương Khí, từ đó nó có tên là Dương Nguyên
Thạch, đối với cao thủ đạt tới Thiên Nguyên cảnh mà nói, đây chính là thứ vô
cùng quý giá.

Lâm Động được Lâm Khiếu cho biết, ở trong Đại Viêm vương triều có không ít cao
thủ Thiên Nguyên cảnh, họ đều mang theo mấy viên Dương Nguyên Thạch bên mình,
nhưng mà giá của thứ này không thấp cho nên ở trong Thanh Dương trấn rất hiếm
thấy.

Lâm Động không bao giờ nghĩ tới ở đây lại xuất hiện Dương Nguyên Thạch, phải
biết rằng Dương Nguyên Thạch không bao giờ xuất hiện một mình, nguyên nhân là
do điều kiện chi phối, thường thì Dương Nguyên Thạch xuất hiện ở đâu, nơi đó
sẽ có một cái mỏ khoáng thạch, cái mỏ khoáng thạch này lớn thì tốt, nhưng nếu
đây là mỏ nhỏ thì đối với Lâm gia cũng là một số lượng tài phú khổng lồ rồi.

“Đây là một cái núi lửa, vậy thì khả năng xuất hiện mỏ Dương Nguyên Thạch là
rất lớn. . .”

Lâm Động hưng phấn nắm chặt Dương Nguyên Thạch trong tay đứng dậy.

“Grừ!”

Ngay khi Lâm Động đứng dậy, hai con Hắc Thiết Yêu Báo ở phía trước đột nhiên
gầm lên một tiếng.

“Bị phát hiện rồi. . .”

Lâm Động biến sắc, vội vàng chạy quay lại, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, ôm lấy cái
eo nhỏ nhắn của Thanh Đàn, trầm giọng quát: “Đi mau!”

Nghe thấy tiếng quát của Lâm Động, Tiểu Viêm vmột tiếng, bốn chân tung bay,
lao nhanh ra khỏi khu rừng. . .

. . .

“Thôi, trước tiên triệu tập nhân thủ tới Thiết Mộc Trang tẩy rửa nước thuốc,
số Thiết Mộc còn lại thì chặt đi, xem xem nơi này còn khả năng trồng Thiết Mộc
không, nếu như không còn khả năng thì cũng không cần để lại quá nhiều người ở
nơi này.”

Trong đại sảnh, Lâm Chấn Thiên đã nguôi giận không còn gầm thét nữa, hắn ngồi
ở vị trí chủ tọa, sắc mặt âm trầm nói.

“Dạ.”

Nghe vậy, đám người Lâm Khiếu cũng gật đầu cười khổ, thần tình vô cùng uể oải,
còn tưởng rằng lần này đã nhặt được một món lợi lớn, không ngờ lại vớ được một
cái thôn trang bỏ đi.

“Ầm!”

Khi đám người Lâm Khiếu gật đầu, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy tung ra, Lâm
Động trực tiếp xông vào, trên người hắn dính đầy bùn đất làm cho mọi người
ngẩn ra.

Lâm Chấn Thiên đang định nói thì thấy Lâm Động móc từ trong người ra một viên
tinh thạch màu đỏ nhạt, để xuống cái bàn trước mặt lão.

“Gia gia, lần này Lâm gia chúng ta nhặt được bảo bối rồi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.