Khi sương mù vẫn còn bao phủ trong rừng, Lâm Động đã mở hai mắt, trên khuôn
mặt vẫn còn hiện lên sự vui mừng, được quang ảnh của Thạch Phù hoàn thiện,
“Thanh Nguyên Công” vốn chỉ có thể đả thông được 4 kinh mạch thì nay đã có thể
đả thông được 7 đường kinh mạch, hiệu quả tăng lên gần gấp đôi!
“Hô. . .”
Lâm Động phun ra một luồng hơi trắng, sau đó móc ra một cái lọ, đổ ra 2 viên
đan hoàn màu đỏ rực, đây chính là đan hoàn do hắn dùng tam phẩm linh dược Hỏa
Diễm Quả tinh luyện ra. Trong một tháng này, Lâm Động âm thầm sử dụng linh
dịch Thạch Phù đổi lấy không ít linh dược, dù sao hiện giờ hắn cũng đã đạt tới
Địa Nguyên cảnh, muốn tăng tốc độ tu luyện thì số lượng linh dược và đan hoàn
cần dùng sẽ không nhỏ.
Lâm Động đem hai viên đan hoàn nhét vào trong miệng, nhưng không dùng ngay mà
từ từ nhắm mắt, ý nghĩ lưu chuyển, trong đan điền lập tức tuôn ra một luồng
Nguyên Lực màu lam đậm, cỗ Nguyên Lực này tuần hoàn trong cơ thể một vòng, sau
đó đột nhiên tập kích vào một đường kinh mạch bí ấn.
Đường kinh mạch này chính là kinh mạch đầu tiên mà “Thanh Nguyên Công” cần đả
thông, trải qua quá trình học tập trong tinh thần không gian, Lâm Động đã có
thể nhanh chóng phát hiện ra đường kinh mạch này trong cơ thể mình.
Khi Nguyên Lực tràn vào trong đường kinh mạch này, hắn cảm nhận được một sự
tắc nghẽn, kinh mạch tắc nghẽn này giống như một sơn đạo lên trời, cực kỳ khó
đi qua.
Đối mặt với đường kinh mạch bị tắc nghẽn, một luồng Nguyên Lực của Lâm Động
chỉ đả thông được một đoạn ngắn, sau đó tiêu tán không còn, nhưng mà ngay sau
đó một luồng Nguyên Lực khác lại ập tới, không biết mệt mỏi chuyên tâm khai
mở. . .
Việc đả thông cứ tiếp diễn trong vòng nửa giờ tiếp theo thì đan điền của Lâm
Động xuất hiện tình trạng cạn kiệt Nguyên Lực, nhưng mà tiến độ chỉ mới đạt
được chừng một phần mười mà thôi, lúc này Lâm Động mới cảm giác được sự khó
khăn khi đả thông kinh mạch là như thế nào.
Hơn nữa, đây mới chỉ là đường kinh mạch đầu tiên, sự khó khăn của những đường
sau chắc chắn còn cao hơn, thảo nào ngay cả Lâm Khiếu muốn đả thông được 4
đường kinh mạch cũng phải mất 3 tháng.
“Ực!”
Cảm nhận được Nguyên Lực trong đan điền đã bị khô kiệt, Lâm Động nuốt hai viên
đan hoàn, sử dụng tinh thần lực khống chế nó đưa vào trong đan điền, cảm giác
cạn kiệt Nguyên Lực mới dần dần rút đi.
Khi Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu hồi phục, Lâm Động lại một lần nữa tiến
hành đả thông đường kinh mạch đang bị tắc nghẽn.
Đả thông kinh mạch không phải nói xong là xong ngay, nhưng đối với người có
năng lực hùng hậu như Lâm Động mà nói, nó cũng không phải là vấn đề gì quá
lớn. Sau 6 lần Nguyên Lực trong đan điền cạn kiệt, Lâm Động đã hoàn toàn đả
thông đường kinh mạch thứ nhất!
Sau khi đường kinh mạch thứ nhất được đả thông, Lâm Động đột nhiên cảm giác
được, việc cảm nhận sự lưu chuyển của Nguyên Lực trong thiên địa của hắn dường
như mẫn cảm hơn, bên dưới làn da dường như có một hấp lực tuôn ra hấp thu
Nguyên Lực trong thiên địa, sau đó tuần hoàn trong người một vòng, ồ ạt kéo
vào trong đan điền của hắn.
Tốc độ này nhanh hơn rất nhiều so với việc hấp thu Nguyên Lực trước kia, trong
mắt Lâm Động hiện lên sự vui mừng, tu luyện công pháp bí tịch đúng là có hiệu
quả cực kỳ to lớn so với việc không tu luyện chúng
Lâm Động cảm thấy mỹ mãn mở mắt ra, hắn phát hiện sắc trời đã tối, lập tức tặc
lưỡi, khi tu luyện thì thời gian chẳng tính là gì.
Duỗi thắt lưng một cái, Lâm Động đem bí tịch “Thanh Nguyên Công” cất vào trong
người, dùng một ngày để đả thông đường kinh mạch thứ nhất, nếu như đám người
Lâm Chấn Thiên biết được chắc chắn lại trợn mắt há mồm.
Nhưng mà Lâm Động không nghĩ rằng mình có gì đặc biệt hơn người cả, hắn có sự
trợ giúp của rất nhiều linh dược đan hoàn, lại có quang ảnh Thạch Phù cho nên
tốc độ tu luyện thế này cũng chẳng tính là gì cả.
Đứng dậy, Lâm Động đột nhiên quay vào trong rừng huýt gió một tiếng, sau mấy
phút đồng hồ có một thân ảnh đỏ như lửa lao vút từ bên trong ra, xà vào trong
lòng Lâm Động.
Định thần nhìn kỹ lại mới thấy, thân ảnh đỏ như lửa kia lại là… một con tiểu
thú trông như một con chó nhỏ, con tiểu thú này trông như một ngọn lửa đỏ rực
đang cháy, nếu nhìn ngoại hình thì có thể nhận ra… đây chỉ là một con hổ còn
nhỏ, nhưng mà trên lưng con hổ này lại có một cái đuôi rắn, làm cho nó trở nên
thần bí quỷ dị.
Con tiểu thú này chính là con ấu tử Hỏa Mãng Hổ mà Lâm Động đoạt được trong kỳ
săn bắn lần trước, Lâm Động đặt tên nó là Tiểu Viêm, trải qua hơn một tháng
nuôi dưỡng, tốc độ phát triển của Tiểu Viêm cực kỳ kinh người, dựa theo Lâm
Động suy đoán hiện giờ nó có thể đánh bại một người có cảnh giới tầng 5 Thối
Thể.
Đối với tốc độ phát triển của Tiểu Viêm, đám người Lâm Chấn Thiên cũng chẳng
biết nói gì, nhưng Lâm Động lại chẳng cảm thấy kỳ quái, bởi vì mỗi ngày hắn
đều sử dụng linh dịch Thạch Phù để nuôi nấng tên tiểu tử này. Thậm chí, thỉnh
thoảng hắn còn dùng linh dịch để cho nó tắm rửa, tôi luyện gân cốt, loại đãi
ngộ này nếu như đám người Lâm Chấn Thiên biết được chắc chắn sẽ phun máu vì
xót xa mất.
Tiểu Viêm vô cùng thân thiết nằm ngọn trong lòng Lâm Động, người đầu tiên khi
nó mở mắt nhìn thấy chính là Lâm Động, hơn nữa trải qua hơn một tháng sống
chung, trong tiềm thức của nó đã coi Lâm Động là người thân nhất. Con yêu thú
này lớn lên tuy rằng hung ác, nhưng nếu trải qua huấn luyện tốt thì nó lại là
một đồng bạn trung thành nhất.
“Tên tiểu tử tham ăn này!”
Nhìn thấy Tiểu Viêm làm nũng, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong lòng móc
ra một cái lọ, lấy hai giọt linh dịch Thạch Phù nhỏ vào trong miệng của Tiểu
Viêm.
Khi linh dịch Thạch Phù lọt vào miệng, Tiểu Viêm mới hưng phấn thè cái lưỡi đỏ
lòm liếm liếm vào mặt của Lâm Động một chút.
“Về đi, hôm nay ngươi chỉ được dùng như vậy thôi.”
Thu hồi cái bình, Lâm Động tóm lấy Tiểu Viêm từ trên vai của mình đặt xuống
đất, sau đó liền xoay người nhanh chóng lao ra khỏi khu rừng, Tiểu Viêm gầm
lên những tiếng non nớt, bốn chân như vó ngựa tung mình đuổi theo.
. . .
Trăng như đĩa bạc lơ lửng phía chân trời, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ mặt đất.
Trong phòng mình, Thanh Đàn đang yên tĩnh nằm ngủ, chiếc chăn hơi mỏng được
đắp lên người làm hiện rõ những đường cong mỹ lệ và mê người của thiếu nữ.
Bên cạnh Thanh Đàn đang say ngủ có một thân ảnh đang xếp bằng, nhìn kỹ lại thì
thấy người này chính là Lâm Động, nhưng mà lúc này sắc mặt hắn vô cùng nghiêm
túc, “Thanh Nguyên Công” đang được lưu chuyển trong cơ thể, không ngừng hấp
thu Âm Sát Khí phát ra từ cơ thể của Thanh Đàn.
Từ sau khi tiến vào Địa Nguyên cảnh, Lâm Động cần hấp thu một số lượng lớn Âm
Sát Khí, nhưng mà đối với những sát khí phổ thông trong thiên địa hắn lại
không vừa mắt, cho nên bất đắc dĩ hắn chỉ còn cách tìm tới Thanh Đàn.
Cho nên, sau khi hắn thương lượng với Thanh Đàn, được thiếu nữ đỏ mặt gật đầu
đồng ý, mỗi tối khi Thanh Đàn đã ngủ, hắn đều ngồi ở bên cạnh tu luyện 2 canh
giờ.
Trong hai canh giờ này, Lâm Động không kiêng nể gì cả hấp thu Âm Sát Khí trong
cơ thể Thanh Đàn. . .
Trong những ngày đầu có mặt của Lâm Động, Thanh Đàn cảm thấy có chút không
quen, dù sao nàng là một cô gái, nay có một người con trai ngồi bên cạnh khi
ngủ đúng là không thể nào tự nhiên được. Cho dù nàng hoàn toàn tín nhiệm Lâm
Động, nhưng mà da mặt con gái mỏng, nếu như loại tin này mà truyền ra thì đúng
là không được tốt cho lắm.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, cái cảm giác không quen đó đã dần biến mất, hơn nữa
nàng còn phát hiện có Lâm Động ở bên, Âm Sát Khí trong cơ thể thường bạo phát
lung tung đã thu liễm đi rất nhiều, giấc ngủ của nàng vì vậy cũng trở nên ngon
hơn.
Nhận được điều tốt như vậy, Thanh Đàn không hề phàn nàn gì cả, nàng ngầm đồng
ý với cái yêu cầu nho nhỏ hơi quá phận của Lâm Động. . .
“Hô. . .”
Trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Động thở ra một hơi, hai mắt nhắm chặt cũng mở
ra, hắn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở trong đan điền, mỉm cười, cẩn thận
từng li từng tí nhảy xuống giường, nhìn thiếu nữ đang ôm Tiểu Viêm chìm vào
trong giấc ngủ.
Ánh trăng nhu hòa xuyên qua khe cửa nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng, soi
sáng gương mặt điềm tĩnh ôn nhu của thiếu nữ, vẻ đẹp của nàng khiến người khác
phải động lòng.
Lâm Động nhẹ nhàng đắp cái chăn đã bị Thanh Đàn cựa quậy làm tung ra, sau đó
mới đi ra khỏi phòng.
Khi Lâm Động rời khỏi phòng, cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ cong lên, nở một
nụ cười cực kỳ tươi tắn. . .