Cuộc thi săn bắn chấn động lòng người lần này cũng đã kết thúc, sau khi tết
nguyên đán qua đi, Thanh Dương trấn lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có, nhưng mà
sự bàn tán của mọi người vẫn không dứt, đề tài họ thường nói tới chính là
chuyện Lâm Động bộc lộ tài năng trong kỳ săn bắn lần này.
Tính cách của Lâm Động không thích khoe khoang, cho nên sau lần tranh tài
trong cuộc thi săn bắn hắn luôn yên tĩnh ở trong Lâm gia, chỉ thỉnh thoảng mới
ra ngoài, bởi vậy đại đa số mọi người đều hiếu kỳ về người thanh niên mạnh
nhất trong đám tiểu bối ở Thanh Dương trấn này.
. . .
Sáng sớm, sương mù còn bao phủ hậu sơn Lâm gia, ở một chỗ sâu trong trong rừng
rậm đột nhiên có những tiếng bang bang thanh thúy truyền ra.
Trên một bãi đất trống có 3 cọc gỗ hình người được xếp thành hình chữ phẩm (品)
đứng sừng sững trên mặt đất, ở giữa đám cọc gỗ này có một thân ảnh hoặc tiến
hoặc lùi hoặc ngăn cản, cánh tay liên tục đánh thẳng vào những bộ vị của 3 cọc
gỗ này.
Những tiếng bang bang chính là do cánh tay va chạm với cọc gỗ phát ra, trong
những thanh âm trầm thấp này luôn ẩn chứa một lực lượng không nhỏ.
Bóng người này đương nhiên là Lâm Động, hiện giờ hắn đang hết sức chăm chú tấn
công cọc gõ, thân hình hoặc lao tới hoặc né tránh, sau một thời gian, ánh mắt
của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, song chỉ khép lại nhanh như tia chớp
nặng nề điểm vào cái cọc gỗ đối diện.
“Ầm!”
Khi song chỉ của Lâm Động điểm lên cọc gỗ, một đạo ánh sáng từ ngón tay của
hắn lao ra, ngay sau đó cái cọc gỗ cực kỳ cứng rắn đã bị nổ tung thành những
mảnh nhỏ.
“Ầm ầm!”
Khi điểm xong vào cọc gỗ đầu tiên, song chỉ của Lâm Động lại tiếp tục điểm vào
hai cọc gỗ ở hai bên, những tiếng ầm ầm liên tục vang lên, hai chiếc cọc gỗ
cũng vỡ vụn.
“Uy lực của Thuần Nguyên Chỉ này quả nhiên cường hãn!”
Chứng kiến uy lực của ba chỉ này, Lâm Động thoả mãn gật đầu, Thuần Nguyên Chỉ
này chính là một bộ tứ phẩm võ học duy nhất trong Lâm gia. Sau khi đám người
Lâm Chấn Thiên nhận định Lâm Động là võ học kỳ tài, thì ngay hôm sau Lâm Chấn
Thiên đã kín đáo đưa cho Lâm Động võ học này.
Khi đã có Thạch Phù thần bí thì chuyện tu luyện Thuần Nguyên Chỉ trở nên dễ
dàng hơn, hơn nữa yêu cầu của bộ võ học này không phức tạp như Kỳ Môn Ấn, bởi
vậy sau một số ngày, Lâm Động đã có thể thi triển một cách đơn giản, hơn 1
tháng sau hắn đã có thể thi triển một cách tùy tâm sở dục, đương nhiên vấn đề
chính là Nguyên Lực trong cơ thể hắn có đủ cho hắn sử dụng liên tiếp hay không
mà thôi.
Sau khi tu luyện hoàn tất, Lâm Động lau mồ hôi, ngồi xếp bằng xuống tảng đá
bên cạnh, trịnh trọng từ trong lòng móc ra một quyển thư tịch cổ màu vàng.
Cuốn sách cổ này chính là cuốn thư tịch mà Lâm Chấn Thiên đưa thêm cho Lâm
Động, hôm qua khi Lâm Chấn Thiên đưa cho Lâm Động, lão chỉ nói đây là một cuốn
tam lưu bí tịch, nhưng nếu như có thể tu luyện thành công thì Lâm Động sẽ thu
được lợi ích vô cùng lớn.
Sau một tháng, Lâm Động đã hiểu rõ hơn về cuốn bí tịch thần bí này.
Nói tới công pháp bí tịch chính là nói tới một phương thức hướng dẫn và rèn
luyện Nguyên Lực đặc thù, ví như “Thanh Nguyên Công” này của Lâm gia có thể đả
thông bốn đường kinh mạch. Bốn đường kinh mạch này lưu chuyển bên dưới da, khi
tu luyện chỉ cần thôi động công pháp là có thể trực tiếp thông qua 4 đường
kinh mạch này hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa, tốc độ của nó nhanh hơn
không ít so với hấp thu qua hơi thở.
Có người nói, một số nhất lưu bí tịch có thể đả thông hơn 10 đường kinh mạch,
thậm chí có một số bí tịch thần kỳ có ghi chép phương thức đặc biệt, tạo thành
những luồng khí xoáy không ngừng bên dưới lớp da, khi đó, cho dù con người
không ở trong trạng thái tu luyện, những luồng khí xoáy này cũng sẽ tự động
hấp thu Nguyên Lực trong thiên địa rèn luyện theo thân thể, bổ sung cho đan
điền.
Đương nhiên, tuy thèm nhỏ dãi loại bí tịch công pháp như vậy, nhưng mà Lâm
Động cũng chỉ mơ ước mà thôi, bí tịch quá mức trân quý, cho dù là tam lưu bí
tịch cũng đắt đỏ vô cùng, các thôn trang gia tộc bình thường ngay cả tam lưu
bí tịch cũng không có.
Tuy nói chỉ có thể đả thông bốn đường kinh mạch, nhưng nó cũng chẳng phải là
chuyện đơn giản gì, kinh mạch trong cơ thể con người vô cùng vô tận, ẩn chứa
vô số ảo diệu, mà tuyệt đại đa số kinh mạch đều ở trong trạng thái phong bế,
muốn đả thông những đường kinh mạch này không phải là chuyện ngày một ngày
hai.
Căn cứ theo những gì Lâm Động biết, năm đó khi Lâm Chấn Thiên tu luyện “Thanh
Nguyên Công” cũng phải mất hơn nửa năm mới thuận lợi đả thông bốn đường kinh
mạch, Lâm Khiếu cũng phải mất hơn 3 tháng.
Lâm Động chậm rãi lật cuốn thư tịch ố vàng, những chú giải trên cuốn sách này
hắn không bỏ sót một chữ nào, tu luyện bí tịch khác với võ học, nếu như tu
luyện thành công thì không sao, nhưng nếu như xảy ra vấn đề gì thì nhẹ cũng
phải nằm mấy ngày, nặng thì kinh mạch nứt vỡ, bởi vậy khi tu luyện công pháp
bí tịch phải tuyệt đối tập trung, không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Cho nên, chỉ với 10 trang giấy ngắn ngủi, Lâm Động cũng phải xem mất hơn 1 giờ
đồng hồ, sau đó hắn mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm, những lời
chú giải trong bí tịch đúng là đã tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
“Không biết Thạch Phù thần bí có tác dụng gì với công pháp bí tịch hay không?”
Bàn tay Lâm Động xoa xoa mặt bìa của bí tịch, ánh mắt lóe lên, hắn sao có thể
bỏ quên vị sư phụ hoàn mỹ này được chứ.
Nghĩ đến đây, Lâm Động mỉm cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại, tâm thần khẽ động
đã xuất hiện ở bên trong tinh thần không gian của Thạch Phù.
Phiến không gian này hình như đã sáng hơn không ít so với trước kia, số lượng
quang ảnh cũng đã có 4 người, đó là Thông Bối Quyền, Bát Hoang Chưởng, Kỳ Môn
Ấn cùng với Thuần Nguyên Chỉ.
Sau khi Lâm Động tiến vào phiến không gian này, đạo quang ảnh thứ tư từ từ vặn
vẹo, sau đó xuất hiện thêm một đạo quang ảnh mới, chỉ là đạo quang ảnh này lại
đang ngồi xếp bằng.
Sau khi đạo quang ảnh này xuất hiện không lâu, thân ảnh nó trở nên trong suốt,
vô số tia sáng giống như kinh mạch đang chậm rãi di chuyển bên trong cơ thể
quang ảnh.
Khi nhìn vào những đường kinh mạch loạn như ma trong cơ thể kia, Lâm Động đột
nhiên phát hiện có một tia sáng xuất hiện, tia sáng kia đang di chuyển theo
một đường kinh mạch, cuối cùng thuận lợi tiến tới dưới da.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động chợt hiểu, đây chính là đường kinh mạch thứ
nhất cần đả thông của “Thanh Nguyên Công”, cách giảng dạy như thế này đúng là
rõ ràng và sinh động hơn thư tịch vô số lần.
Sau khi đường kinh mạch thứ nhất thuận lợi sáng lên, ba đường kinh mạch tiếp
theo cũng sáng bóng, lộ tuyến (đường đi) của những kinh mạch này được thể hiện
rõ ràng trong cơ thể trong suốt của quang ảnh.
Lâm Động nhanh chóng nhớ kỹ cách đả thông 4 đường kinh mạch này, sau đó yên
lặng gật đầu, nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị rời khỏi phiến tinh thần không
gian này thì đột nhiên phát hiện, khi đường kinh mạch thứ 4 sáng bóng xong,
lại có thêm một đường kinh mạch khác từ từ sáng bóng, tia sáng kia tiếp tục di
chuyển tới dưới da.
“Đường kinh mạch thứ 5!”
Nhìn lộ tuyến của đường kinh mạch thứ 5, đôi mắt của Lâm Động hơi giật giật,
xem ra Thạch Phù thần bí này quả nhiên không chỉ có thể hoàn thiện võ học, mà
thậm chí còn có khả năng cường hóa bí tịch!
Biến hóa như vậy đúng là một vui mừng bất ngờ với Lâm Động, hắn chăm chú nhìn
chằm chằm vào quang ảnh, hắn muốn xem sau khi đả thông 4 đường kinh mạch của
“Thanh Nguyên Công”, quang ảnh của Thạch Phù còn có thể đả thông thêm bao
nhiêu kinh mạch nữa?
Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Động, sau khi đường kinh mạch thứ 5 sáng lên
chừng mấy phút đồng hồ, lại có thêm 2 đường kinh mạch nữa phát sáng!
Bảy đường kinh mạch!
Nhìn lộ tuyến 7 đường kinh mạch trong cơ thể quang ảnh phát sáng, Lâm Động hít
một hơi, quang ảnh Thạch Phù có thể cường hóa gấp đôi số kinh mạch mà “Thanh
Nguyên Công” có thể đả thông!
Thạch Phù thần bí này quả nhiên là một kiện thần vật!