“Đây là thứ gì?”
Lâm Động dùng vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn thứ trong tay, dường như là một khối đá
nhỏ, hòn đá vẻn vẹn chỉ bằng hai ngón tay, có màu xám nắng nhưng mà cho dù hắn
có bóp thế nào đi nữa, cũng chỉ cảm nhận được một cảm giác mềm mại kỳ dị, cái
loại cảm xúc này hắn biết không phải là đá, nhưng cũng không phải là ngọc, mà
lại càng không phải là gỗ.
“Không phải là đá, nhưng cũng không phải là ngọc, mà lại càng không phải là
gỗ”.
Đây là thứ đoạt được khi Lâm Động hao tổn tâm cơ bò lên trên đỉnh sơn động để
lấy, nó được tìm thấy trong một khe nứt nhỏ, mà dịch thể màu đỏ kia chính là
thứ được tiết ra từ viên đá này.
Ở cái khe chứa hòn đá, hắn còn nhận ra một chưởng ấn cực kỳ rõ ràng, thậm chí
vân tay trên chưởng ấn ấy cũng được nhìn rõ, nhìn chưởng ấn thần bí kia, Lâm
Động đã hiểu, cái sơn động này đã có người tới từ lâu rồi.
“Thứ này thật kỳ quái.”
Lâm Động thì thầm một tiếng, ngón tay dọc theo những đường nét thần bí trên
viên đá, khi nhìn kỹ thì dường như đây là một phù văn thần kỳ nào đó.
Phù văn thì dầy chít hòn đá làm cho nó trông giống như một khối Thạch Phù thần
bí.
Ngoài những phù văn thâm ảo bên ngoài ra, Thạch Phù thần bí này không còn chỗ
nào kỳ lạ nữa, nhưng mà Lâm Động cũng hiểu, cái điểm sáng chói mắt cùng dịch
thể kia chắc chắn là được tiết ra từ nó.
“Hồ nước có khả năng làm cho mình biến đổi, nguyên nhân chắc chắn là do Thạch
Phù này. . .”
Lâm Động trầm ngâm, vừa nãy hắn chính mắt nhìn thấy điểm sáng rơi xuống hồ
nước, mà cũng chỉ có điều này mới có thể giải thích, vì sao hồ nước có hiệu
quả thần kỳ như vậy.
“Cạch!”
Trong khi Lâm Động trầm ngâm, ở bên ngoài sơn động truyền tới những tiếng dịch
chuyển của đá, hắn lập tức đem Thạch Phù cất vào trong người, đặt ở trong
ngực.
“Lâm Động ca, hì hì, muội biết huynh ở chỗ này.”
Khi Lâm Động cất xong Thạch Phù thì một thân ảnh uyển chuyển giống như Hồ Điệp
xuất hiện ở động khẩu, đây là một tiểu cô nương ước chừng 13, 14 tuổi, nàng
mặc một bộ quần áo đơn giản, nhưng mà xiêm y đơn giản cũng không cách nào che
giấu được sự linh động nhẹ nhàng của nàng. Tiểu cô nương này tuy rằng còn nhỏ
tuổi, nhưng mà đã dấp dáng có bóng mỹ nhân, đôi mắt to vụt sáng, có vẻ cực kỳ
đáng yêu.
Nhìn tiểu cô nương này, Lâm Động âm thầm thở dài một hơi, cô gái này không
phải là người của Lâm gia, mà là một đứa nhỏ được Liễu Nghiên nhặt được trong
tuyết, rồi nuôi dưỡng. Nàng so với Lâm Động thì nhỏ hơn một chút, bởi vì hai
người cùng nhau lớn lên nên quan hệ giống như huynh muội, vô cùng thân thiết.
Mà cũng do nguyên nhân nàng biết mình là cô nhi, nên nàng không theo nhọ Lâm,
Liễu Nghiên đành đặt cho nàng một cái tên, Thanh Đàn, người cũng như tên, đầy
linh khí và sức sống.
“Lâm Động ca, trời đã tối đen rồi, mẹ đã gọi huynh mấy lần rồi đó.”
Thanh Đàn cười hì hì, bàn tay nhỏ bé tự nhiên kéo cánh tay Lâm Động, sau đó
kéo hắn ra phía ngoài, vừa đi vừa nói lầm bầm:
“Bầu trời đã tối đen, không còn nhìn thấy đường đi nữa, chẳng nhẽ huynh định
ngủ lại trong sơn động giống như lần trước à?”
Nhìn Thanh Đàn giống như một con chim sơn ca nhỏ bé di chuyển bên cạnh, Lâm
Động cũng không nhịn được cười cười, bàn tay chợt sờ lên ngực tìm Thạch Phù,
dường như có một cảm giác lạnh lẽo từ nó truyền ra.
Tuy rằng không rõ lai lịch của Thạch Phù này, nhưng trực giác nói cho Lâm Động
biết, nó chắc chắn sẽ bất phàm.
…
Bóng đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng trong sáng chiếu nghiêng, như một làn nước
xua tan đi những hơi nóng còn lưu lại ban ngày.
Trong phòng, Lâm Động nhắm mắt ngủ say, ánh trăng nghiêng qua cửa sổ sà vào
trong nhà, có một số tia sáng chiếu lên mình của Lâm Động. Trong lúc bất chợt,
ánh trăng như nước ba động, một cảnh kỳ dị đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy ánh
trăng sáng trong kia hội tụ lại thành một điểm ở ngực của Lâm Động, ánh sáng
từ nơi đó phát ra, có thể nhận thấy, ở giữa ánh sáng đó chính là khối Thạch
Phù cổ xưa.
Khi Thạch Phù phát sáng, Lâm Động đang ngủ say cũng hơi mở mi mắt một chút,
nhưng mà không đợi cho hắn mở mắt hoàn toàn, một cảm giác mê muội từ sâu trong
óc truyền ra, ngay sau đó, hắn kinh khủng phát hiện, hắn đã ở trong một không
gian tối đen như mực.
Ở đây không có bất kỳ ánh sáng nào, vắng vẻ và băng lạnh.
Thình lình xảy ra biến cố, làm cho Lâm Động sợ hãi, dù sao hắn cũng chỉ là một
thiếu niên 14 tuổi mà thôi.
“Xích!”
Trong lúc Lâm Động đang sợ hãi, thì một âm thah đã vang lên trong bóng tối đen
kịt, có một quang ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nếu như nhìn kỹ thì
nó giống y như đúc hình bóng của Lâm Động, chỉ có điều khuôn mặt kia không có
một chút sức sống nào, đầy rẫy tử khí.
“Đây là chuyện gì vậy. . .”
Lâm Động ngơ ngác quang ảnh giống mình như đúc ở trước mặt, hắn bị cảnh tượng
quỷ dị này khiến cho sợ hãi.
“Ba!”
Trong lúc Lâm Động đờ người ra, thì đạo quang ảnh Lâm Động kia đột nhiên
chuyển động, chỉ thấy thân ảnh của nó chớp lên, triển khai song quyền, thiên
triển một bộ quyền pháp quen thuộc.
“Đây là. . . Thông Bối Quyền?”
Nhìn quyền pháp mà quang ảnh thi triển, ánh mắt Lâm Động mở to, ngay sau đó
một sự khiếp sợ cực kỳ kan tỏa trong mắt hắn. Hắn phát hiện, Thông Bối Quyền
do quang ảnh kia thi triển dường như còn hoàn mỹ và lưu loát hơn nhiều so với
cha mình thi triển!
Ba ba ba ba ba ba ba ba ba!
Trong không gian tối đen như mực, quang ảnh đi như bay, song quyền huy động
như một con khỉ đang bắt chước dáng người, so với Lâm Khiếu thì nó tràn ngập
linh khí.
Cửu Hưởng Kình!
Ánh mắt Lâm Động chấn động, nhìn chằm chằm vào quang ảnh ti triển Thông Bối
Quyền, hắn nghe rõ 9 âm thanh được vang lên!
“9 âm. . .”
Lâm Động thì thào tự nói, nhưng mà trong khi hắn còn đang chấn động, quang ảnh
chuẩn bị hoàn tất quyền pháp, thì thân thể nó đột nhiên run lên, một thanh âm
rất nhỏ từ cánh tay của nó truyền ra!
“Đây là. . .”
Dù chỉ là một thanh âm rất nhỏ, nếu không phải do trong không gian này cực kỳ
tĩnh lặng và tinh thần của Lâm Động đang tập trung cao độ, thì sợ rằng hắn
không cách nào nghe được nó.
10 âm!
Lâm Động dại ra nhìn quang ảnh, bộ quyền pháp này rõ rằng chỉ có Cửu Hưởng
Kình, vậy mà tại sao khi nó thi triển lại có 10 thanh âm vang lên? !
Lâm Động chắn chắn một điều, thanh âm thứ 10 này tới cả cha hắn cũng không
cách nào thi triển được.
“Đây là chuyện gì?”
Lâm Động trở nên ngây ngốc, sau một hồi mới từ từ hoàn hồn, cau mày trầm tư,
tuy nói là chỉ xem một lần, nhưng mà cảm giác kỳ dị của Lâm Động rất nhiều,
quang ảnh này thi triển Thông Bối Quyền còn lưu loát và hoàn mỹ hơn Lâm Khiếu
thi triển rất nhiều.
Nhưng tại sao quang ảnh này lại có năng lực kỳ dị tới vậy, điều này Lâm Động
không cách nào hiểu được, nhưng mà trong lúc mơ hồ, hắn lại biết rõ một điều,
hắn có được bảo bối rồi. . .
Khi Lâm Động đang suy nghĩ lung tung, thì quang ảnh kia đã hoàn tất bộ quyền
pháp, nhưng nó không tiêu tán đi, mà thân ảnh một lần nữa chớp động, ngay sau
đó nó bắt đầu thi triển lại từ đầu bộ Thông Bối Quyền.
Nhìn thân ảnh như Viên Hầu linh động di chuyển, Lâm Động có chút thất thần,
cảm giác kinh khủng dần dần tiêu tan, hắn tập trung tất cả tâm thần, hết sức
chăm chú nhìn quang ảnh linh động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cũng trở
nên nghiêm túc hơn rất nhiều, hắn nhìn kỹ những quyền thức mà quang ảnh thi
triển, thậm chí còn cẩn thận ghi nhớ lại trong đầu.
Nhìn một hồi lâu, Lâm Động rốt cục mở hai chân, chỉnh tư thế, bắt đầu bắt
chước quang ảnh, chậm rãi thi triển Thông Bối Quyền.
“Ba!”
Trong không gian tối đen như mực, có hai đạo nhân ảnh, một người một quang ảnh
bắt đầu thi triển quyền pháp không biết mệt mỏi, những thanh âm “ba, ba” vang
lên liên tục, nhưng mà âm hưởng liên hoàn thì lại thuộc về quang ảnh.
Đối với loại tình huống này, Lâm Động cũng không để ý, hắn chăm chỉ thi triển
quyền pháp và học theo những khác biệt khi quang ảnh kia thi triển.
Loại khác biệt này, tuy rằng nhỏ bé, nhưng dường như có công dụng như điểm mắt
cho rồng, chỉ một thay đổi nho nhỏ, cũng có thu hoạch ngoài dự đoán của mọi
người.
“Ba! Ba! Ba! Ba!”
Quyền chưởng giang ra, cánh tay giống như cánh tay viên hầu, linh động giương
cao, bốn thanh âm giòn tan liên tiếp vang lên, mà quyền phong của Lâm Động
cũng ngừng lại!
4 âm!
Hai mắt Lâm Động lúc này trở nên sáng rực lạ thường, hắn không nghĩ tới chỉ có
một thay đổi nhỏ như vậy, mà việc tu luyện Thông Bối Quyền lại thuận lợi hơn
trước cực nhiều!
Cái loại cảm giác này giống như một người lạc đường có được minh sư chỉ điểm,
hơn nữa trình độ của minh sư này còn đạt tới mức kinh khủng.
Thu hoạch như vậy, quả thực khiến cho Lâm Động mừng như điên, nếu như Lâm
Khiếu biết hắn trong vòng 1 ngày có thể tu luyện Thông Bối Quyền được 4 âm,
thì sợ rằng sẽ bị cảm giác khiếp sợ làm ngất đi, lúc trước hắn tu luyện một
tháng mới miễn cưỡng có được tốc độ này, mà Lâm Động lại hơn hắn tận mất chục
lần!
Có thu hoạch như vậy, tinh thần của Lâm Động cũng trở nên thoải mái hơn rất
nhiều, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà nghỉ ngơi, mà tiếp tục triển khai quyền
thức, một lần nữa thi triển Thông Bối Quyền, nỗ lực làm cho quyền thức của
mình giống với cách thức mà quang ảnh thi triển. . .
Trong không gian đen kịt, thời gian dường như không hề trôi qua,, Lâm Động
không ngừng bắt chước quang ảnh, những giọt mồ hôi lăn rơi nặng nề, quyền pháp
của hắn càng lúc càng giống quang ảnh.
Không gian đen kịt, quang ảnh và bóng người chớp động, giống như một con Viên
Hầu có linh tính, song chưởng giang ra, thanh âm liên tiếp vang lên.