Võ Động Càn Khôn – Chương 42: Hỏa Mãng Hổ – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 42: Hỏa Mãng Hổ

Nhìn xuống khu rừng phía trước, bàn tay Lâm Động hơi cong, ngẩng đầu nhìn
thoáng qua những đám người đông nghịt đang vây quanh khu rừng, những tiếng ồn
ã cứ ong ong vang lên, vang xa khắp bốn phía.

Lúc này đã có không ít người tiếp nhập vào khu rừng, ai nấy đều cảnh giác lẫn
nhau.

Săn bắn đã bắt đầu, Lâm Động do chưa quen với khu rừng này nên di chuyển rất
chậm, những tiếng ồn ào bị rừng rậm ngăn cách đã không còn lan tới, khu rừng
trở nên yên ắng lạ thường.

Khi Lâm Động bước vào khu rừng, ở cách đó không xa cũng có bóng người chớp
động, có mấy ánh mắt cảnh giác quét qua người hắn sau đó lập tức rút lui,
trông cảnh này có thể đoán được, những người này đang nhìn vào mộc bài trong
tay của Lâm Động, và cũng nhận ra nó không dễ bị cướp.

Đối với những người rút lui này, Lâm Động cũng không vội vã đuổi theo, sau khi
nhận rõ phương hướng, hắn di chuyển về phía ngọn núi có đài cao nhất ở giữa,
dù sao những người này cũng phải đi vào trong đó, hắn cũng đỡ mất công bôn ba
tìm kiếm xung quanh.

Vốn khu rừng này khá yên tĩnh, nhưng hiện giờ bị một đám người xông vào mà xao
động, tiếng thú rống không ngừng vang lên, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe
thấy một số thanh âm kinh hoàng, xem ra là một số tên nào đó xui xẻo gặp phải
mãnh thú.

Lâm Động không vì những nguyên nhân này mà dừng lại, hắn vẫn duy trì tốc độ
không nhanh không chậm như trước, qua mấy phút đồng hồ hắn phát hiện ra có
người ở trước mặt mình, hắn dường bước hứng thú nhìn ba thân ảnh ở trước mặt.

Tuổi tác của ba người đột nhiên xuất hiện này cũng chừng tuổi với Lâm Động, ba
người thân thể khỏe mạnh, da ngăm đen, trông rất bắt mắt, mà khiến cho Lâm
Động kinh ngạc chính là những người tiến vào trong khu rừng này hầu như ở tình
trạng đối địch, nhưng mà ba người này chắc chắn đang liên thủ.

“Đem mộc bài giao ra đây.”

Trong ba người có một thiếu niên da ngăm đen nhìn chằm chằm vào Lâm Động,
trong lúc hắn nói chuyện, hai người ở hai bên lập tức tách ra, vây Lâm Động
vào giữa.

Nhìn ba người tự đưa tới mõm này, Lâm Động nhịn không được cười lắc đầu, chậm
rãi đi lên, nhưng không có ý móc mộc bài.

“Ra tay!”

Nhìn thấy hành động này của Lâm Động, sắc mặt ba người kia trầm xuống, vòng
sáng xuất hiện trên cơ thể họ, nhìn cảnh tượng này có thể đoán ra, ba người
này đều đạt tới tầng 6 Thối Thể.

Nguyên Lực bắt đầu khởi động, ba người cũng đồng thời xuất hiện, quyền phong
rít lên mãnh liệt đánh vào Lâm Động.

Nói về số lượng, ba người này đúng là chiếm ưu thế, nhưng mà đối với Lâm Động
mà nói ba người này không tạo thành một chút uy hiếp nào cả, với thực lực bây
giờ của hắn mà muốn giải quyết ba người này thì chỉ là sự tình trong chớp mắt.
Bởi vậy, chỉ trong vòng 10 giây ngắn ngủi, ba người vốn đầy khí thế hung ác đã
kêu thảm, ngã trên mặt đất.

Lâm Động tươi cười móc Mộc bài trong cơ thể ba người ra, sau đó chắp tay cười
nói:

“Đa tạ rồi.”

Nói xong, hắn ung dung bước qua ba người tiến sâu vào trong rừng, ba người nằm
trên mặt đất mặt như xát muối, không nghĩ tới lần đầu xuất thủ đã đá phải cửa
sắt.

. . .

Sau khi ba người này chặn đường xong, Lâm Động còn gặp phải hai người nữa,
thực lực của hai người này cũng tương đối mạnh, đạt tới Thối Thể tầng thứ 7,
nhưng mà đối với người đã tiến vào Địa Nguyên cảnh như Lâm Động mà nói, ba
người này cũng chỉ như dê béo tới cửa mà thôi.

Đi như di dạo mà lại thu được tới 5 Mộc bài, cộng với tấm mộc bài của hắn thì
hắn chỉ còn thiếu có 4 cái mộc bài nữa là đã đủ điều kiện leo lên đài cao rồi.

Đối với chuyện này Lâm Động cũng không nôn nóng, với thực lực Địa Nguyên cảnh
mà muốn đi qua khu rừng này thì quả thực là chuyện vô cùng dễ dàng, không cần
phải lo lắng gì quá nhiều.

Trên đường đi, ngoài những người chặn đường cướp mộc bài, Lâm Động còn gặp một
số mãnh thú, nhưng những mãnh thú này cũng không có chút uy hiếp nào với hắn,
hai ba chiêu hắn đã giết sạch.

Dần dần, trên đường đi, Lâm Động cũng gặp một số người, rất nhiều người đều có
bản lĩnh không tệ, dù sao có thể di chuyển một quãng đường dài tới nơi này,
nếu không có năng lực thì không thể làm được.

Khi tiến vào trong thâm sơn, Lâm Động lại thu được 2 cái Mộc bài nữa, số mộc
bài hiện giờ là 8, điều kiện 10 cái bây giờ đã sắp đủ. Nhưng mà cho dù đã di
chuyển tới đây, điều khiến cho Lâm Động kinh ngạc nhất chính là hắn không gặp
Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh một lần nào.

Trong rừng rậm, Lâm Động ngồi dưới một gốc cây đại thụ, lấy một cái bánh ra
cắn hai miếng, sau đó nhắm hai mắt, phảng phất giống như là đang nghỉ ngơi.

“Veo!”

Ngay khi Lâm Động nhắm hai mắt lại, thì một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một
mũi tên đột nhiên bắn mạnh tới vị trí của Lâm Động.

Mũi tên bay rất nhanh, nhưng khi cách Lâm Động chỉ còn một trường thì hắn bỗng
nhiên vươn tay ra, chộp luôn lấy mũi tên, sau đó ném thẳng vào phương hướng
lúc trước mũi tên vừa bay tới.

Từ phương hướng đó có một thân ảnh lao vút ra, hạ xuống một cái cây khác, cảnh
giác nhìn chằm chằm vào Lâm Động.

Lâm Động thờ ơ giơ mở mắt, nhìn thoáng qua người nọ, trong mắt xẹt qua vẻ kinh
ngạc, hóa ra người này là một cô gái.

Trên cây có một thiếu nữ mặc áo da thú, trông rất yểu điệu lả lướt, đường cong
động lòng người, làn da tuy không trắng nõn nhưng lại có màu đồng cổ khỏe
mạnh, tràn ngập dã tính khêu gợi, thiếu nữ này trông giống như một con báo mẹ,
ẩn chứa lực lượng bùng nổ cực kỳ mãnh liệt.

Lúc này, thiếu nữ đang cảnh giác nhìn Lâm Động, ở trong tay của nàng có một
cái Thanh Mộc cung, một mũi tên gỗ chẳng biết đã lắp vào cung từ lúc nào.

Đương nhiên, Lâm Động kinh ngạc không phải vì đối phương là con gái, mà vì
thân thủ nhanh nhạy của đối phương, dựa theo hắn suy đoán, thiếu nữ đã đạt tới
tầng 8 Thối Thể, lực lượng đã không còn yếu.

“Muốn lấy mộc bài trên người của ta, sợ rằng ngươi đã tìm nhầm mục tiêu rồi.”

Lâm Động nhét nốt miếng bánh vào trong miệng, sau đó cười nói.

“Ngươi là Lâm Động phải không?”

Thiếu nữ mặc áo da thú nhìn chằm chằm vào Lâm Động đột nhiên mở miệng nói,
thanh âm của nàng vẫn thanh thúy như thiếu nữ, nhưng cũng có chút khàn khàn,
hình như là nàng đang trong giai đoạn phát dục, khiến cho nàng càng thêm khêu
gợi.

“Đúng?”

Lâm Động ngẩn ra, hắn không ngờ thiếu nữ lại biết tên của hắn.

“Hắc hắc, là ta nói cho nàng biết.”

Trong lúc Lâm Động đang vô cùng kinh ngạc, thì một tiếng cười cách đó không xa
vang lên, tán lá cây hơi rung động, sau đó một thân ảnh xuất hiện trước mắt
Lâm Động, đó chính là Ngô Vân.

Nhìn thấy Ngô Vân xuất hiện, Lâm Động nhíu mày, nói:

“Các ngươi…?”

“Đừng hiểu lầm, mộc bài nhiều như vậy, ta không thèm có chủ ý với ngươi đâu,
ta tìm tới ngươi là muốn bàn bạc chuyện hợp tác.”

Ngô Vân liên tục xua tay, nói.

“Hợp tác làm cái gì? Lấy thực lực của ngươi muốn lấy được 10 cái mộc bài,
chẳng phải là chuyện vô cùng đơn giản hay sao?”

Lâm Động nói.

“Chúng ta vừa phát hiện… yêu thú.”

Ngô Vân tiến lên hai bước, thấp giọng nói.

“A? Yêu thú gì?”

Lâm Động chân mày cau lại, trong khu rừng này lại có yêu thú hay sao?

“Hỏa Mãng Hổ.”

Thanh âm của Ngô Vân lại thấp hơn một chút nữa.

“Hỏa Mãng Hổ, loại yêu thú này sao lại xuất hiện ở đây?”

Nghe được cáitên này, bàn tay của Lâm Động nhịn không được run lên một chút,
sau đó cổ quái nhìn Ngô Vân, nói:

“Ngươi muốn chết à? Hỏa Mãng Hổ thành niên có thể so sánh với cao thủ Thiên
Nguyên cảnh đó! Thứ này chúng ta không đối phó được.”

Một thời gian trước, Lâm Động có đọc cuốn Yêu thú giám trong võ học quán của
Lâm gia biết được loại Hỏa Mãng Hổ này, trong số yêu thú Hỏa Mãng Hổ có hung
danh không nhỏ, sức chiến đấu khi thành niên có thê so sánh với cao thủ Thiên
Nguyên cảnh, nhưng mà loại yêu thú như thế này chỉ xuất hiện ở trong thâm sơn,
sao có thể xuất hiện ở chỗ này?

“Đừng lo lắng, con Hỏa Mãng Hổ kia hiện giờ đang trọng thương, xem bộ dáng của
nó dường như là trốn từ tron thâm sơn ra, hơn nữa quan trọng nhất chính là con
Hỏa Mãng Hổ này mới sinh sản xong.”

Ngô Vân ghé sát vào Lâm Động, thì thào nói.

“Sinh sản?”

Hai chữ này khiến cho Lâm Động phải hít một hơi lạnh, sắc mặt hắn cũng thay
đổi, yêu thú Hỏa Mãng Hổ sau khi thành niên rất là hung mãnh, nhưng mà bởi vì
tính cách thô bạo cho nên chỉ có cách thuần dưỡng từ nhỏ mới khiến nó phục
tùng. Bởi vậy, nếu như ai bắt được Hỏa Mãng Hổ khi còn nhỏ, thì cũng đồng
nghĩa với việc có một sủng vật sánh ngang với cao thủ Thiên Nguyên cảnh!

Tin tức này nếu như truyền ra ngoài, các thế lực ở trong Thanh Dương trấn sẽ
trở nên đỏ mắt, dù sao cả Lâm gia hiện giờ mới chỉ có 4 vị Thiên Nguyên cảnh
mà thôi.

“Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh đã chạy tới đó rồi, hình như là đang tìm người
giúp đỡ, chúng ta chỉ còn cách tới tìm ngươi, ngươi nên biết nếu như hai nhà
Lôi Tạ mà có được ấu tử Hỏa Mãng Hổ (Hỏa Mãng Hổ còn nhỏ) thì sau này đối với
Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán sẽ không tốt đẹp gì đâu.”

Ngô Vân sắc mặt nghiêm túc nói.

Lâm Động cau mày, không nghĩ tới trong kỳ săn bắn này lại gặp phải chuyện này,
Hỏa Mãng Hổ ấu tử nếu như bị hai nhà Lôi Tạ biết được, thì Lôi Báo sẽ lập tức
bất chấp đang thi đấu trực tiếp xông vào bắt lấy, nhưng mà tin tức này hiện
giờ chưa truyền ra ngoài.

“Thế nào?”

Ngô Vân có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Lâm Động, bên đám người Lôi Lực binh
hùng tướng mạnh, nếu như Lâm Động không ra tay thì chỉ vào lực lượng của hắn
sẽ không có cách nào đắc thủ.

Lâm Động mấp máy miệng, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên gật đầu làm cho
Ngô Vân cực kỳ vui mừng.

“Được, ra tay!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.