Võ Động Càn Khôn – Chương 41: La Thành – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 41: La Thành

Ở xung quanh Thú Giác Trường có cả vạn chỗ ngồi bằng đá, nhưng mà hôm nay toàn
bộ số ghế đá đã không còn thừa một chỗ nào, số lượng người xem đông nghịt, kéo
dài hút cả tầm mắt, không hổ là kỳ thi đấu lớn nhất Thanh Dương trấn.

Đoàn người Lâm gia dưới sự hướng dẫn của Lâm Chấn Thiên trực tiếp tiến vào vị
trí trung ương, đây cũng là khu vực có tầm nhìn tốt nhất, ở chỗ này không chỉ
nhìn thấy khu rừng phía dưới, mà còn có thể nhìn thấy cả tình hình trong đài.

Để có thể tiến vào khu vực này phải là những thế lực có danh tiếng trong vòng
phương diện trăm dặm quanh Thanh Dương trấn, mà đối với những thế lực này, Lâm
gia đều có quan hệ tương đối tốt cho nên ngay sau khi tiến vào đã có không ít
người đến chào hỏi, Lâm Chấn Thiên mỉm cười đáp lễ toàn bộ.

Sau khi xã giao xong, Lâm Chấn Thiên mang đoàn người tiến vào vị trí của mình
ngồi xuống, cách đoàn người của hắn không xa chính là người của hai nhà Lôi
Tạ, nhưng mà bọn họ chỉ liếc mắt nhìn đám người Lâm gia một cái rồi quay về,
biểu hiện bên ngoài tuy ung dung, nhưng mà trong lòng của bọn họ luôn có thái
độ khinh thị đối với những người ở ngoài tới như Lâm gia.

Đương nhiên, đối với những thái độ như Lâm Chấn Thiên cũng không tức giận làm
gì, mấy năm nay tranh đấu gay gắt, nếu như không phải hắn cũng có chút thủ
đoạn thì Lâm gia đã bị hai nhà Lôi Tạ đánh cho như chó nhà có tang chạy khỏi
Thanh Dương trấn, bởi vậy mà hai nhà Lôi Tạ căm thù Lâm gia, nhưng trong tim
của Lâm Chấn Thiên cũng căm hận họ ngút trời.

Khi đám người Lâm gia ngồi ổn định vị trí, thì nhân mã của một số thế lực khác
cũng lục tục kéo tới, làm cho bầu không khí hiện tại càng thêm náo nhiệt.

Lâm Động cũng ngồi xuống, đưa mắt nhìn về khu rựng phía dưới, trong lúc mơ hồ
dường như hắn có thể nghe được tiếng thú gầm.

Đối với mãnh thú trong khu rừng này, Lâm Động cũng không lưu ý nhiều, với thực
lực hiện tại của hắn chỉ cần không gặp yêu thú cấp cao, những yêu thú bình
thường không tạo thành nguy hiểm gì với hắn cả.

Yêu thú là một loại sinh vật còn kinh khủng hơn mãnh thú rất nhiều lần, có
người nói, mặc dù là yêu thú kém cỏi nhất nhưng cũng có thể dễ dàng xé nát một
người có cảnh giới tầng 7 Thối Thể, hơn nữa, một số yêu thú có thực lực cao
cường, không chỉ có có trí tuệ mà còn có thể sử dụng năng lượng, cho nên lực
sát thương vô cùng khủng bố.

Nhưng mà yêu thú đa phần đều ẩn mình trong thâm sơn, những nơi có nhiều nhân
khí chắc chắn không có nhiều yêu thú xuất hiện, bởi vậy đối thủ lớn nhất trong
kỳ săn bắn lần này chính là những người dự thi, để cướp đoạt được phù hiệu
trong tay bọn họ đương nhiên phải thi triển rất nhiều thủ đoạn.

Đương nhiên, tất cả các quỷ kế thủ đoạn đứng trước thực lực chân chính đều
không phát huy được hiệu quả, hiện giờ Lâm Động vô cùng tự tin vào bản thân
mình.

Khi Lâm Động đang đánh giá khu rừng thì đột nhiên phát hiện bầu không khí
trong Thú Giác trường có gì đó không đúng, hắn quay đầu nhìn sang thì thấy một
đám người đi vào khu vực này, trên ngực của đám người kia đều có in một phù
hiệu giống nhau.

“Cuồng Đao Võ Quán.”

Là một trong những thế lực quật khởi nhanh nhất ở Thanh Dương trấn, Cuồng Đao
Võ Quán xuất hiện đã hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Ánh mắt của Lâm Động đảo một vòng qua đám người của Cuồng Đao Võ Quán, sau đó
dừng lại trên người đi đầu tiên, đây là một nam tử có chút gầy gò, có khuôn
mặt vô tình, trên mặt còn có những vết đao ngang dọc, làm cho khí thế của hắn
tăng thêm vài phần hung ác, ở bên hông còn có một khối dài dài được quấn lại
bằng vải đen, có thể đoán ra đó là một thanh trường đao.

“Đó chính là quán chủ Cuồng Đao Võ Quán, Cuồng Lôi Đao La Thành, Cuồng Đao Võ
Quán có thể nhanh chóng quật khởi như vậy đều là do hắn một tay dựng lên, bản
thân hắn còn là một cao thủ Thiên Nguyên cảnh. Nếu như ta đoán không sai, sợ
rằng hắn đã đạt đến Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, chỉ cách Nguyên Đan cảnh có một
bước nữa mà thôi, đưa mắt nhìn Thanh Dương trấn, người có thể giao thủ với hắn
mà không bại, chắc cũng không vượt quá con số 5 người.”

Ở bên cạnh Lâm Động, Lâm Khiếu thấp giọng nói.

Lâm Động có chút kinh ngạc gật đầu, không nghĩ tới La Thành này lại cường hãn
như vậy.

“Năm đó khi hắn mới tới Thanh Dương trấn muốn thành lập Cuồng Đao Võ Quán, hai
nhà Lôi Tạ đều xuất thủ quấy rồi, lúc đó hắn trực tiếp ước chiến Lôi Báo, cuối
cùng ngạnh kháng Lôi Báo ba chưởng, mà hắn cũng bổ vào Lôi Báo một đao, giống
y như một con sói liều mạng làm cho hai nhà Lôi Tạ chùn chân đành bỏ qua.”

“Ha hả, La Thành khí thế hung ác vô cùng, hơn nữa cực kỳ bao che khuyết điểm
cho đám hậu bối, hiện tại cho dù là hai nhà Lôi Tạ cũng không dám quá phận với
Cuồng Đao Võ Quán, đối phó với những người này chỉ có thể dùng mềm mà không
thể dùng cứng.”

Lâm Động yên lặng gật đầu, La Thành và Lâm Chấn Thiên đều là những người dựng
nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng con đường lại không giống nhau, hơn nữa
tính cách hai người cũng khác nhau, La Thành hung thần lăng lệ, Lâm Chấn Thiên
cũng am hiểu giấu tài, âm thầm phát triển, nhưng mà dù sao hai người đều có
bản lĩnh.

Trong khi Lâm Động cùng Lâm Khiếu thấp giọng nói chuyện, đám người Cuồng Đao
Võ Quán cũng đã đến gần, Lâm Chấn Thiên cười đứng dậy, chắp tay nhìn La Thành
chào hỏi.

Thấy Lâm Chấn Thiên bắt chuyện, trên khuôn mặt vô tình của La Thành cũng hiện
lên nụ cười cứng ngắc, mấy năm nay bởi vì hai nhà Lôi Tạ bài xích, Cuồng Đao
Võ Quán với Lâm gia đã xích lại gần nhau, quan hệ cũng không tệ lắm.

“Hắc, lần này quả nhiên ngươi cũng tham gia săn bắn.”

Khi La Thành và Lâm Chấn Thiên chào hỏi lẫn nhau, một thân ảnh lẻn tới trước
mặt Lâm Động, kẻ này chính là người đã gặp ở giao dịch phường hội – Ngô Vân.

Đối với Ngô Vân này Lâm Động cũng có hảo cảm, lập tức gật đầu cười.

“Đến khi săn bắn bắt đầu nếu có cơ hội chúng ta phải hợp tác, Lôi Lực và con
quỷ cái Tạ Doanh Doanh chắc chắn sẽ liên tủ, đối phó với đôi này đúng là có
chút phiền phức.”

Ngô Vân cười hắc hắc nói.

Đối với kiến nghị của Ngô Vân, Lâm Động cũng cười gật đầu không tiện cự tuyệt.

“Người này chính là Lâm Động đã chịu một quyền của Lôi Lực?”

Ở bên cạnh, La Thành đang nói chuyện với Lâm Chấn Thiên đột nhiên quay đầu,
đưa mắt nhìn về phía Lâm Động, nói.

“Lâm Động tham kiến quán chủ.” Lâm Động cung kính nói.

Ánh mắt sắc bén của La Thành đảo qua người của Lâm Động vài lần, sau đó gật
đầu, mở miệng nói:

“Là một hạt giống tốt, Lâm gia có phúc.”

Lâm Chấn Thiên nghe thấy vậy thì đưa tay vuốt chòm râu tươi cười, hắn biết La
Thành xưa nay vốn nổi tiếng là độc ác và có ánh mắt cực kỳ khắt khe, có thể
nói ra mấy câu đánh giá thế này đã khẳng định hắn có sự tán dương thực sự.

La Thành hiển nhiên không phải là loại người lương thiện gì, cho nên sau khi
nói chuyện xong, hắn lập tức cáo từ, dẫn theo nhân mã Cuồng Đao Võ Quán, ngồi
xuống vị trí của mình.

Mà từ khi tới đây, hắn chưa từng liếc mắt nhìn đám người của hai nhà Lôi Tạ
một lần nào, cũng chẳng có ý niệm chào hỏi trong đầu, Lâm Chấn Thiên thì thỉnh
thoảng vẫn còn nói chuyện chứ La Thành chẳng thèm.

Khi Cuồng Đao Võ Quán ngồi vào chỗ của mình, mấy thế lực lớn trong Thanh Dương
cũng cơ bản là tới đủ, bởi vậy, khi mặt trời lên cao, Lôi Báo đứng dậy dùng
đôi mắt hõm sâu nhìn toàn trường một lượt.

Dưới ánh mắt cảu hắn, những tiếng động ồn ào trong Thú Giác trường từ từ giảm
bớt, trong vòng trăm dặm quanh Thanh Dương trấn, Lôi có uy áp không nhỏ.

“Các vị, hôm nay chính là ngày náo nhiệt nhất của Thanh Dương trấn chúng ta,
quy định của cuộc săn bắn ta không nói thêm gì nữa, chỉ cần có 10 phù hiệu
trong tay là có thể leo lên đài cao, ở nơi đó sẽ tuyển chọn ra quán quân săn
bắn chân chính.”

Âm thanh của Lôi Báo trầm thấp dựa vào Nguyên Lực vang vọng khắp Thú Giác
trường, làm cho người nào cũng có thể nghe rõ.

“Phù hiệu các gia tộc đã lĩnh, chuyện tiếp theo chính là phân phát cho đám
tiểu bối tiến vào Thú Giác Trường, tiến hành săn bắn!”

“Động nhi, cầm lấy phù hiệu, cẩn thận một chút.”

Lâm Khiếu nhìn thoáng qua Lâm Chấn Thiên, thấy hắn gật đầu rồi mới lấy ra một
cái mộc bài màu vàng, trên mộc bài có một chữ Lâm cùng với một số ký hiệu phức
tạp.

Dưới ánh mắt ao ước của một số người trong Lâm gia, Lâm Động trịnh trọng tiếp
nhận mộc bài, Lâm Chấn Thiên chắn chắn sẽ đồng ý cấp cho hắn một cái, bởi vì
lão gia tử đã xác định hắn tham gia săn bắn để mang về thứ hạng cao cho Lâm
gia.

Đem mộc bài nhét vào trong lòng, Lâm Động yên lặng gật đầu, hắn không nhiều
lời vô nghĩa, nhìn qua một lượt toàn bộ Thú Giác trường đang kích động sôi
trào, hắn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước đứng sát biên giới của thạch đài.

Khi Lâm Động chuẩn bị động thủ, thì ở vị trí của hai nhà Lôi Tạ cách đó không
xa, Lôi Lực cùng Tạ Doanh Doanh cũng chậm rãi bước ra, Lôi Lực dùng vẻ mặt
tươi cười nhìn Lâm Động, đột nhiên vươn ngón cái, nhẹ nhàng điểm một cái, sau
đó vả một cái.

Tuy không có âm thanh nào, nhưng Lâm Động hiểu được dụng ý của Lôi Lực là:

“Tới lúc trả nợ rồi.”

Nhìn Lôi Lực, Lâm Động cũng đột nhiên cười, hắn xoay người nhẩy xuống đài, lao
vào trong Thú Giác trường.

Nhìn thân ảnh Lâm Động, hai mắt Lôi Lực híp lại, cười nhạt một tiếng, ánh mắt
trở nên lạnh lùng, hắn hiểu Lâm Động muốn nói:

“Ta chờ ngươi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.