Khi tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây trải rộng khắp cả vùng đất, bên trong
Lâm Gia cũng vang lên đủ loại âm thanh, một bầu không khí náo nhiệt bao phủ
toàn bộ trang viên.
Khi Lâm Khiếu mang theo Lâm Động và Thanh Đàn đi tới Thí Luyện Quán, nơi diễn
ra Tộc Bỉ, thì không khí nơi này đã sớm sôi trào, số lượng người tụ tập ở đây
không ít.
Lâm Gia ở Thanh Dương Trấn mặc dù không được coi là thế lực đỉnh cấp, nhưng
cũng có một chút phân lượng, vì vậy có không ít khách quý đến đây tham dự buổi
Tộc Bỉ này. Đầu tiên là để kết giao quan hệ, thứ hai là cũng nhân cơ hội nhìn
xem năng lực mấy đứa nhỏ đời sau của Lâm Gia, dù sao đối với các gia tộc mà
nói, thiếu niên luôn chiếm vị trí cực kỳ trọng yếu.
Nếu như toàn bộ những thế hệ trẻ này đều là người bình thường, vậy thì gia tộc
này suy tàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tuy nói đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng trong lòng
Lâm Động vẫn có chút khẩn trương, dù sao lần này hắn cũng phải xuất thủ lộ
diện rồi.
Lâm Khiếu vỗ vỗ bả vai Lâm Động, ý bảo hắn không cần khẩn trương, sau đó dẫn
hai người trực tiếp đi về phía hàng ghế khách quý của Thí Luyện Quán.
Giờ phút này, ở hàng ghế khách quý trong Thí Luyện quán đã có không ít người
ngồi, không ngừng cười nói trò chuyện với nhau.
Ở trung tâm của hàng ghế khách quý có một vị trung niên nam tử hơi gầy gò,
đang tươi cười bàn chuyện với mấy vị thoạt nhìn có chút địa vị ở Thanh Dương
Trấn, trong khi nói chuyện ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn thấy mấy người Lâm
Khiếu thì lập tức ngẩn ra, hai hàng chân mày khẽ cau lại.
Tộc Bỉ năm trước, Lâm Khiếu căn bản không lộ diện tham gia, thỉnh thoảng có dự
họp, nhưng luôn đứng ở vị trí mà người khác không chú ý, bây giờ lại đi thẳng
tới vị trí khách quý, đây là hành động mạnh bạo nhất trong mấy năm nay.
Ở bên trái của trung niên gầy gò kia có hai gã thiếu niên đang đứng, chính là
hai huynh đệ Lâm Hoành và Lâm Sơn vốn có hiềm khích với Lâm Động, có thể phán
đoán, người đứng trước hai huynh đệ này chính là phụ thân của bọn họ, người có
quan hệ cực kém với Lâm Khiếu, Lâm Mãng.
Đối với cái nhìn chăm chú của Lâm Mãng, Lâm Khiếu coi như không thấy, bước
chân không ngừng đi tới, khi hắn định đi qua người đứng trước, thì người này
đột nhiên cười một tiếng, tay nắm chén trà làm như tùy ý nói:
“Tam đệ, sao lần này lại rời khỏi địa phương của mình rồi?”
Cước bộ Lâm Khiếu hơi chậm lại, liếc mắt nhìn người anh em cùng cha khác mẹ
này, quan hệ của hai người từ nhỏ đã cực kém, trên khuôn mặt hiện lên một cười
lạnh nhạt: nói:
“Có vấn đề gì sao?”
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Lâm Khiếu, Lâm Mãng ngẩn ra, trong nụ cười
này không hề ẩn chứa sự chán chường, phát hiện này khiến cho tim hắn khó chịu,
lập tức thản nhiên nói:
“Không có vấn đề gì, chỉ có điều hôm nay là đại sự Lâm Gia chúng ta, nếu ngươi
đã ra ngoài, thì hi vọng đừng làm mất thể diện của Lâm gia đó.”
Lâm Khiếu mỉm cười, không để ý tới giọng nói giễu cợt của Lâm Mãng, trực tiếp
chuyển thân bước ngang qua, sau đó ngồi vào vị trí cách đó không xa.
“Hừ.”
Thấy hành động này của Lâm Khiếu, sắc mặt Lâm Mãng có chút khó coi, hừ lạnh
một tiếng.
“Ha hả, Lâm Mãng huynh, vị này chính là người năm đó ở trong Lâm Gia được xưng
là có cơ hội tấn nhập cảnh giới Nguyên Đan nhất, Lâm Khiếu hả?”
Một vị nam tử ngồi kế bên, cười hỏi.
“Lời đồn mà thôi, sao có thể là thật được.”
Lâm Mãng cười nhạt nói.
“Ha hả, cũng đúng, Lâm Mãng huynh hiện giờ mới được coi là người có nhiều khả
năng tiến vào cảnh giới Nguyên Đan nhất trong Lâm gia hiện nay, chúng ta phải
tăng cường hợp tác hơn nữa mới được?”
Người kia cười nói, trong giọng nói có thêm chút mùi vị ngông nghênh, Lâm Mãng
vào hai năm trước đã thành công bước vào cảnh giới Thiên Nguyên, trở thành
Thiên Nguyên cao thủ thứ 3 của Lâm Gia. Hai năm qua, hắn được trọng dụng vô
cùng, chấp chưởng vị trí quản lý tài chính trong Lâm gia. Nếu như hiện giờ so
sánh, thì Lâm Khiếu luôn chán chường, thực sự đã bị người khác lãng quên rồi.
Mặc dù biết đây chỉ là lời nói nịnh nọt, nhưng khi Lâm Mãng nghe được, hắn vẫn
không nhịn được mỉm cười đắc ý.
“Phụ thân, yên tâm đi, chờ đến khi Lâm Động thảm bại, sắc mặt của hắn sẽ còn
được như vậy nữa đâu .”
Đứng ở ở phía sau Lâm Mãng, Lâm Hoành dường như biết trong lòng Lâm Mãng khó
chịu, lập tức mở miệng cười nói:
“Ừ.”
Nghe vậy, Lâm Mãng chậm rãi gật đầu cười thêm một tiếng.
…
“Tên kia thật đáng ghét.”
Thanh Đàn ngồi xuống bên cạnh Lâm Khiếu, bất mãn nói thầm, lúc trước Lâm Mãng
cố tình gây khó khăn, nàng đương nhiên là nhận ra được.
“Nhất thời đắc thế mà thôi.”
Lâm Khiếu cũng không quá lưu ý lắc đầu, đang muốn nói chuyện, thì ánh mắt hắn
đột nhiên nhìn về hướng đại môn, nơi đó đang có một nhóm người đi vào. Dẫn đầu
là một lão nhân tóc trắng, mặc cẩm sam, khiến cho người khác có cảm giác,
người này tương đối cường tráng, hai mắt đảo qua đảo lại, ẩn chứa sự uy
nghiêm.
Người này chính là gia chủ hiện tại của Lâm Gia, cũng là phụ thân Lâm Khiếu,
ông nội của Lâm Động, Lâm Chấn Thiên.
Ở phía sau Lâm Chấn Thiên còn có một trung niên nam tử, bên cạnh còn có Lâm Hà
mặc trang phục yểu điệu, vóc người duyên dáng, hấp dẫn không ít ánh mắt thanh
thiếu niên.
Lâm Chấn Thiên vừa xuất hiện, trong mảnh Thí Luyện Quán lập tức trở nên náo
nhiệt, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, ở trong Thanh Dương Trấn này lão
cũng được coi như là nhân vật số một số hai rồi. Năm đó một mình lão đi tới
chỗ này, liều mạng chiến đấu máu đổ không ngừng mới dựng lên Lâm Gia hiện tại,
thủ đoạn và năng lực của hắn đã khiến không ít người bội phục.
Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm, chào hỏi những vị khách quý gần xa, sau đó dừng
lại ở vị trí chính giữa, ánh mắt nhìn thấy Lâm Khiếu đang đứng cách đó không
xa, lập tức ngẩn ra sau đó bước nhanh tới.
“Phụ thân.”
Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên đi tới, hai tay Lâm Khiếu nhịn không được nắm chặt
lại, vòng tay chào.
“Rốt cục đã chịu tới gặp ta sao?”
Nhìn Lâm Khiếu đang đứng trước mặt, ánh mắt Lâm Chấn Thiên có chút phức tạp,
cuối cùng thản nhiên nói ra một câu.
Năm đó, Lâm Khiếu là đứa con mà lão đầu tư nhiều tâm huyết nhất, tuy nói sau
đó bị thảm bại từng làm cho lão thất vọng, nhưng làm cho lão thất vọng nhất
chính là Lâm Khiếu bắt đầu nản chí.
Lão cũng là người ngoan cố, sau khi thấy Lâm Khiếu chán chường, lão nản lòng
thoái chí, mặc kệ là nhớ nhung bao nhiêu, nhưng lão không bao giờ chủ động đi
gặp cả.
“Phụ thân, xin lỗi.”
Lâm Khiếu thấp giọng nói, hắn biết những năm qua hắn chán chường, đã làm cho
Lâm Chấn Thiên thất vọng vô cùng.
“Ông nội. . .”
Đứng bên cạnh, Lâm Động và Thanh Đàn đồng thời mở miệng chào hỏi.
“Ha hả, là Động nhi và Thanh Đàn hả, đã lớn hơn trước không ít rồi nha. . .”
Thấy hai người chào hỏi, trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên nở nụ cười hiền từ, xoa
xoa đầu hai người.
“Xuất hiện là tốt rồi, may mà ngươi không đợi tới lúc ta vào quan tài mới chịu
xuất hiện.”
Ánh mắt Lâm Chấn Thiên lại chuyển về phía Lâm Khiếu, nói một câu.
Thấy lão nói vậy, Lâm Động cảm giác được bàn tay lão khẽ run rẩy, xem ra trong
lòng lão cũng không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài vậy.
“Ha hả, phụ thân, tam đệ chịu xuất hiện là tốt rồi, không nên tâm sự quá lâu,
hôm nay còn có không ít khách nhân ở đây.”
Trung niên nam tử vẫn đi theo phía sau Lâm Chấn Thiên mở miệng cười nói.
Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, nhìn Lâm Khiếu thêm một lần mới xoay người trở
về ghế ngồi.
“Đại ca.”
Lâm Khiếu cảm kích nhìn qua vị nam tử trung niên kia nói.
Vị nam tử gật đầu mỉm cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Lâm Động, cười nói:
“Động nhi, Tộc Bỉ lần này không nên làm mất mặt cha ngươi đó.”
“Dạ, đại bá.”
Lâm Động gật đầu, người này chính đại bá của hắn, tên là Lâm Khẳng, đồng thời
cũng là phụ thân của Lâm Hà.
Nhớ tới Lâm Hà, Lâm Động xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ đứng sau
Lâm Khẳng, thiếu nữ này vung quả đấm nhỏ, ý bảo hắn cố lên.
Lâm Khẳng tán gẫu với Lâm Khiếu một lát, rồi mang theo Lâm Hà trở lại chỗ
ngồi, mọi người đồng thời ngồi xuống, trong sân thí luyện cũng từ từ an tĩnh
lại.
Ánh mắt của mọi người bây giờ đều tập trung vào người ngồi vị trí thủ tọa, Lâm
Chấn Thiên.
Lâm Gia Tộc Bỉ, chính thức bắt đầu!