Lâm Động xuất hiện làm cho Tử Nguyệt chấn kinh một hồi lâu sau đó mới phục hồi
lại tinh thần được, nàng nhìn Lâm Động đang bước nhẹ nhàng tới chỗ bức tường
tinh thần lên tầng thứ 7, nhịn không được mở miệng nói:
“Tầng thứ bảy không phải nơi dễ tiến vào như vậy, ngươi cũng nên lượng sức
mình!”
Cho tới giờ, Tử Nguyệt vẫn chỉ cho rằng thực lực của Lâm Động xấp xỉ mình, lúc
trước nàng không qua nổi bức tường tinh thần, theo nàng nghĩ, Lâm Động có thể
đi tới đây cũng đã là cực hạn rồi.
“Ừ.”
Đối với sự nhắc nhở của Tử Nguyệt, Lâm Động vẫn bình thản ừ một câu, hai chân
dừng trước bức tường tinh thần, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hai quả Bản Mệnh
Linh Phù trong Nê Hoàn Cung vào thời khắc này kịch liệt chấn động, một cỗ Tinh
Thần Lực hùng hậu cuồn cuộn không ngừng tuôn ra dữ dội, ngưng tụ trước mặt Lâm
Động.
Làm xong điều này, Lâm Động không chậm trễ nhảy tới, dưới ánh mắt khẩn trương
của Lâm Động, thân hình hắn dần dần tiến vào trong bức tường tinh thần.
“Ong ong!”
Khi Lâm Động bước vào, bức tường tinh thần nhất thời chấn động kịch liệt,
những tiếng ông ông kỳ dị lập tức truyền ra, ngay sau đó lực ép từ bốn phía
kéo tới, muốn đẩy Lâm Động ra ngoài.
“Hừ!”
Đối mặt với lực ép của bức tường tinh thần, ánh mắt Lâm Động trở nên nghiêm
túc, chợt hừ lạnh một tiếng, thân hình nghiêng về phía trước, chậm rãi tiến
lên.
“Xuy!”
Khi Lâm Động tiến vào, bức tường tinh thần như một mặt nước rung động, càng về
sau càng mạnh, sau đó, thân hình Lâm Động biến mất.
“Thành công. . .”
Thấy thân ảnh Lâm Động biến mất, nụ cười trên khuôn mặt của Tử Nguyệt trông có
vẻ cứng lại, thì thào nói:
“Làm sao có thể. . .”
Tới lúc này nàng mới hiểu việc Nham đại sư làm đương nhiên có đạo lý, thực lực
của Lâm Động mạnh hơn nàng!
“Người này!”
Hiện thực ở trước mặt, cho dù Tử Nguyệt lạnh lùng cỡ nào cũng phải chấp nhận,
nàng từ từ khôi phục bình tĩnh, thở dài, ngồi xếp bằng, nếu như không cách nào
tiến vào tầng thứ 7, vậy thì kết quả của lần tháp đầu này chỉ dựa vào Lâm Động
mà thôi.
“Mong rằng ngươi có thể thắng Chu Thông. . .”
Bên ngoài Phù Sư Tháp, khi Chu Thông tiến vào tầng thứ 7, đám Phù sư xung qunh
lập tức ồ lên, sắc mặt của Nham Huyền và Phù sư Viêm Thành có vẻ khó coi,
trong khi Hàn Duẫn lại đắc ý vuốt râu.
“Ha hả, Nham Huyền, xem ra lần tháp đấu này thắng bại đã phân.”
Hàn Duẫn đưa mắt nhìn về phía Nham đại sư, cười nói.
Nghe thấy Hàn Duẫn nói vậy, đám Phù sư Viêm Thành tức giận nhưng không dám nói
gì, trong mấy năm tháp đấu vừa qua, đây là người đầu tiên bước vào tầng thứ 7,
nếu như lần này không có gì ngoài ý muốn, việc Viêm Thành thua là rất lớn.
“Không nên đắc ý quá sớm.”
Nham đại sư lãnh đạm trả lời một câu, sau đó tập trung nhìn vào hai điểm sáng
ở tầng thứ 6, hắn biết, hai điểm sáng kia chính là Tử Nguyệt và Lâm Động, thân
là lão sư của Tử Nguyệt, hắn hiểu rất rõ năng lực của nàng, muốn nàng tiến
được tới tầng 7 rất khó, tất cả kỳ vọng chỉ có thể đặt ở trên người Lâm Động
mà thôi. . .
“Lâm Động, hiện giờ chỉ dựa vào mình ngươi thôi. . .”
Nham đại sư khẽ thở dài một tiếng, lần như lần này thất bại, Phù Sư Tháp sẽ bị
đưa tới Viêm Thành,, đến lúc đó, danh vọng và thực lực của Phù sư Viêm Thành
sẽ đại giảm.
Nhìn Nham đại sư chau mày, Hàn Duẫn càng đắc ý, hắn cho rằng mình đã có thể
mang Phù Sư Tháp về Thiên Hỏa thành rồi.
“Tầng 6 có một điểm sáng biến mất!”
Trong lúc Hàn Duẫn đang đắc ý, có một thanh âm vang lên, hắn kinh ngạc vội
vàng nhìn vào tầng thứ 7, quả nhiên vốn ở nơi đó có hai điểm sáng, nay chỉ còn
lại có một.
Thấy vậy, Hàn Duẫn không đưa mắt nhìn về phía tầng cao hơn, mà là chuyển hướng
nhìn về phía tầng thứ năm, nhưng mà khi hắn không thấy có điểm sáng nào xuất
hiện thêm thì sắc mặt mới biến đổi, a một tiếng nhìn về phía tầng thứ bảy, quả
nhiên, ở tầng thứ 7 có thêm một điểm sáng!
“Lại có người tiến vào tầng thứ bảy!”
Khi có thêm điểm sáng xuất hiện ở tầng thứ 7, bên ngoài Phù Sư Tháp lập tức ồ
lên, vô số ánh mắt nhìn về vị trí tầng thứ 7, không ngờ ngoài Chu Thông vẫn
còn có người có thể tiến lên đó.
“Người nọ là ai vậy? Là Tử Nguyệt sao?”
Sau khi ồ lên, đám người này lập tức bàn luận, trong suy đoán của bọn họ,
người này chính là Tử Nguyệt, trong đám Phù sư Viêm Thành nàng có danh tiếng
không nhỏ.
“Không phải Tử Nguyệt, Tử Nguyệt chắc chắn không vào được tầng thứ bảy.”
Một vị tam ấn Phù sư trung niên nói, đối với Tử Nguyệt, bọn họ cực kỳ hiểu rõ,
muốn đi vào tầng thứ bảy chí ít cũng phải có thực lực tam ấn Phù sư, tuy nói
Tử Nguyệt đã gần tới trình độ này, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với tam
ấn Phù sư chân chính được.
Trong tầng thứ 6, ngoài trừ Chu Thông đã tiến lên tầng thứ 7, chỉ còn lại có
Tử Nguyệt và Lâm Động, nếu không phải Tử Nguyệt, vậy thì. . .
“Là Lâm Động? !”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ chẳng lạ gì tên thiếu niên đã làm cho Viêm
Thành sôi sục, tuổi tác chưa tới 20 mà đã thành công tiến vào Tiểu Nguyên Đan
cảnh, thiên phú bực này đúng là kinh người, nhưng bọn họ không nghĩ tới, không
chỉ đạt được thành tựu vượt bậc ở Nguyên Lực, trên lĩnh vực Tinh thần lực,
người này còn khủng bố như vậy.
“Người này là người phi thường!”
Trong lòng mọi người đều vang lên một câu như vậy.
“Sao có thể là tên tiểu tử kia?”
Hàn Duẫn đương nhiên là nghe thấy tiếng mọi người bàn luận, khi hắn nghe thấy
người tiến vào tầng 7 không phải là Tử Nguyệt, mà chính là tên tiểu tử Lâm
Động hắn không coi trọng, tim hắn giật thót một cái.
“Ha hả, Hàn Duẫn, lão phu đã nói, đừng có đắc ý quá sớm.”
Nham đại sư ở bên cạnh vào thời khắc này thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói.
“Hừ, cái gì mà đắc ý? Cho dù tên tiểu tử kia tiến vào được tầng thứ 7 thì cũng
như nỏ mạnh hết đà, không biết hắn chịu được mấy ngày tinh thần uy áp.”
Hàn Duẫn cười lạnh nói.
Nham đại sư mỉm cười, không tranh luận với hắn làm gì, đưa mắt nhìn vào hai
điểm sáng ở tầng 7. Đọ sức hiện giờ là Lâm Động và Chu Thông, với tình hình
hiện giờ, thắng bại sẽ quyết định ở tầng 7, chuyện tiếp theo là xem ai kiên
trì được lâu hơn mà thôi. . .
….
Phù Sư Tháp tầng thứ bảy.
Sau khi bước vào tầng 7, Lâm Động thấy không gian ở đây nhỏ hơn một chút, tinh
thần uy áp sền sệt mạnh hơn tầng trước cả chục lần.
“Đông!”
Trong tầng tháp vắng vẻ vang lên tiếng bước chân, khi đưa mắt nhìn lại phát
hiện ra một thân ảnh, đang dùng một tốc độ cực kỳ thong thả, như một người
đang kéo xe tiến lên phía trước.
Bước chân của hắn nặng nề giống như trên thân hình hắn có mang một ngọn núi
cao, mỗi bước chân của hắn đều phát ra những tiếng xì xì, mồ hôi như thủy
triều rơi xuống, làm cho quần áo hắn ướt nhẹp.
Đạo thân ảnh này chính là Chu Thông, hắn là người có thực lực mạnh nhất trong
đám Phù sư trẻ tuổi ở Thiên Hỏa thành, nửa năm trước hắn đã thành công bước
chân vào tam ấn Phù Sư, nhưng mà tinh thần uy áp ở tầng 7 cũng khiến cho hắn
cảm thấy được một áp lực cực lớn, mỗi bước chân đều không thua gì cùng người
khác đại chiến.
“Viêm Thành Phù Sư cũng chỉ vậy thôi.”
Chu Thông lau mồ hôi trên mặt, nở nụ cười nhạt, thân là nhân vật ngôi sao của
Thiên Hỏa thành, bề ngoài hắn trông thì bình thường, nhưng lòng kiêu ngạo
không kém ai cả, lần này hắn tới đây một là giúp Thiên Hỏa Thành thắng được
Phù Sư Tháp, hai là cũng muốn xem Phù sư Viêm Thành có gì đặc biệt, kết quả
này làm cho hắn hơi thất vọng, không một ai có thể cản được bước chân của hắn.
“Trong đám Phù sư của Thiên Đô Quận, chỉ có một người ở Thiên Đô Thành khiến
ta bội phục.”
Nhớ tới người này, Chu Thông khẽ nhíu mày, chợt lắc đầu, ngoái cổ nhìn lại
phía sau, hóa ra hắn chỉ mới đi được một đoạn đường cách bức tường tinh thần
chừng 100 bước.
“Chắc là thắng bại đã phân rồi?”
Chu Thông nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn còn chưa dứt lời thì trong tai vang lên một
thanh âm, sau đó là một bước chân nặng nề, có người ở phía sau hắn hừ lạnh một
tiếng.
Tiếng bước chân đột ngột làm cho Chu Thông giật mình, hắn hơi chần chờ một
chút, sau đó quay đầu, hắn phát hiện ra một bóng người đang chậm rãi tiến lên.
Hóa ra, bóng người kia lại chính là một thiếu niên với khuôn mặt còn non nớt,
những giọt mồ hôi tuôn ra làm toát lên tính cách kiên nghị của hắn.
“Là hắn. . . sao có thể?”
Nhìn thiếu niên đang cố gắng đi tới, sự kinh hãi trong lòng Chu Thông dâng lên
như sóng biển. . .