Võ Động Càn Khôn – Chương 1311: NGOẠI TRUYỆN, BĂNG LINH TỘC THIÊN THỨ HAI – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1311: NGOẠI TRUYỆN, BĂNG LINH TỘC THIÊN THỨ HAI

Trong Băng Linh Tộc Tổ Địa.

Bên trong đại điện, vang vỏng tiếng đàn hát…

Lúc này, bên trong tòa đại điện, tập trung rất nhiều cường giả của Băng Linh Tộc, linh lực ngổn ngang bốn phía, bất quá, dù tại nơi cường giả lớp lớp tụ tập thế này, vẫn có bốn bóng người là tiêu điểm chú ý, mỗi lời nói hành động của bọn hắn, đều mang tới cho các cường giả bên trong điện một cỗ uy áp khó diễn tả.

Ở vị trí thủ tọa của đại điện, là một vị lão giả áo lam, lão giả sắc mặt xanh thẳm, mỗi khi giơ tay nhấc chân, là lại toát ra một luồng hàn khí kinh khủng, làm cho không gian xung quanh kết băng không ngừng, thậm chí ngay cả linh lực thiên địa xung quanh người hắn, cũng bị luồng khí lạnh này hóa thành muôn vàn màu sắc.

Mà mỗi khi linh lực đóng thành băng, lão giả lại hít một hơi, đem tất cả băng giá kia nuốt vào trong bụng, đôi mắt khép hờ lại có thêm linh lực chấn động.
“Lão Tổ tu luyện Băng Minh Thần Công ngày càng thuần thục rồi”.

Thấy lão giả thể hiện ra thủ đoạn bá đạo như thế, rất nhiều cao tầng (kẻ có địa vị cao) của Băng Linh Tộc lập tức tới tấp khen ngợi, nịnh hót mà chẳng thèm đỏ mặt tí nào.

Bởi vì vị lão giả này,hiện tại chính là Tối cường giả của Băng Linh Tộc, danh xưng Băng Linh Lão Tổ, là Thiên Chí Tôn chân chính, kể cả trong Đại Thiên thế giới, cũng có thanh danh mạnh mẽ, và còn là chỗ dựa lớ nhất của Băng Linh Tộc.

Đối với mấy lời nịnh hót này, lão giả cũng cười cười nói: “Đã có lão đệ Tuyết Ma ở đây thì Băng Minh Thần Công của ta đâu cỏ là gì chứ”.

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt cũng có ý cười nhìn về ba chỗ ngồi phía dưới, tại đó ở phía bên phải, có một lão giả râu tóc bạc phơ,da trằng như tuyết, phía trước người có chòm râu bạc thật dài rủ xuống, bộ dáng y hệt Tiên nhân.

Khi hắn nghe thấy tiếng cười của Băng Linh Lão Tổ thì lắc đầu cười:”
Có Băng Minh Thần Công của lão ca Băng Linh ở đây, lão phu cũng thấy mặc cảm.”
Nhưng dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong mắt lão giả này cũng có thêm sự thích thú, hiển nhiên lời nói với bụng dạ cũng chẳng giống nhau.

Đồng thời hắn cũng đưa mắt nhìn mọi người, nhưng cũng không cỏ ai tỏ ra bất mãn, vì lão giả này, cũng là một vị cường giả đỉnh phong trong Đại Thiên Thế Giới, xưng là Tuyết Ma Lão Nhân, kết bạn với Băng Linh Lão Tổ nhiều năm.

Thực lực của hai người không phân cao thấp, chẳng ai mạnh hơn ai.
“ Hai lão già các ngươi, đều mơ tưởng thắng được đối phương, mồm nói toàn dối trá.”. Trong khi Băng Linh Lão Tổ cùng Tuyết Ma Lão Nhân đang khiên tốn, thì một tiếng cười giễu cợt truyền ra từ bên cạnh, đúng là không nể mặt hai vị cường giả siêu phàm này chút nào.

Nếu là kẻ bình thường dám nói vậy, chỉ sợ đã tan thành bụi bặm, nhưng Băng Linh Lão Tổ cũng Tuyết Ma Lão Nhân nghe vậy, cũng chỉ cười cười nhìn sang người nói chuyện.

Kẻ nói chuyện, chính là một vị lão giả cao lớn, Lão giả người mặc áo đen, hai mắt hiện ra màu tử kim, thanh âm của hắn vang đội, thi thoảng lại có tiếng như rồng ngâm ẩn hiện.

Hắn ngồi ở đó, phát ra một cỗ uy áp làm đầu người tê dại, giống như một con tuyệt thế hung Long vậy.
“Nhiều năm rồi mà miệng lưỡi của Long Tôn Giả vẫn bén như vậy.” Băng Linh Lão Tổ cười cười, cũng chẳng để ý đến lời nói giễu cợt lúc trước của hắn.

Bởi vì lão giả này, chính là một vị Thái Thượng Trưởng Lão của Long tộc, uy danh hiển hách, mà bản thể của hắn, chính là huyết mạch Chân Long thuần khiết.

Thực lực của hắn cũng là ngang hàng vơi Thiên Chí Tôn, danh xưng Long Tôn Giả.

Long Tôn Giả bĩu môi nói: “Mấy lão già các ngươi tu luyện rõ nhiều năm mới bước vào Thiên Chí Tôn, so sánh với Chiến Hoàng mà nói, thì đúng là đồ bỏ đi mà”.

Nghe được lời nói độc của Long Tôn Giả, Băng Minh Lão Tổ cùng Tuyết Ma Lão Nhân đều cười khổ lăc đầu, ánh mắt hâm mộ nhìn về phía người ngồi ngoài cũng bên trái.

Kẻ kia là một vị mặc áo bào vàng, khí thế uy nghiêm, mà khác với bọn người Băng Linh Lão Tổ, chính là người này vẫn còn trẻ tuổi, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn, khỏe miệng hắn mỉm cười, phong thái như vậy làm cho hắn trở thành tiêu điểm chú ý nhất của cả tòa đại điện,
Đặc biệt là những cô gái xinh đẹp trong Băng Linh Tộc, đều nhìn hắn đầy tình ý, đôi má ứng đỏ, rõ ràng là bị khí độ của hắn mê hoặc.

Nếu so sánh với bọn người già khú như Băng Linh Lão Tổ, rõ ràng nam tử áo vàng này vẫn đang tuổi trẻ khí thịnh.

Bất quá nếu nói về thời gian tu luyện, nam tử áo vàng này đứng chót trong mấy người, nhưng dù là Long Tôn Giả mạnh miệng là thế, cũng không dám có chút khinh thường mà ngược lại cực kỳ kiêng kị.

Bởi vì nam tử áo vàng này, không chỉ trẻ tuổi như thế mà đã bước vào tầng thứ Thiên Chí Tôn, mà hắn khiêu chiến bốn phương mấy năm gần đây, chưa một lần chiến bại, cho nên ở trong Đại Thiên Thế Giới có danh xưng Chiến Hoàng, chiến uy bá đạo vô đối.

Nếu một đánh một mà nói, có lẽ bất kì một ai trong 3 người cũng khó có thể thắng được.

Thiên phú của Chiến Hoàng tuyệt luân, qua một thời gian nữa, e rằng cỏ thể bước vào Thánh Phẩm Thiên Chí Tôn, mấy lão già chúng ta ở đây sao có thể so sánh được.”. Tuyết Ma Lão Nhân cảm thán một tiếng, thốt lên một câu cực kì hâm mô.

Băng Linh lão Tổ cũng Long Tôn Giả cũng cực kì đồng tình, trong Đại Thiên Thế Giới, Thiên Chí Tôn chia làm 3 cấp: Linh, Tiên, Thánh; mà bọn họ hiện giờ mới chỉ là Linh Phẩm Thiên Chí Tôn thôi.

Chiến Hoàng mỉm cười nói: “Mục tiêu của ta đúng là cảnh giới Thánh phẩm, ta nghĩ có lẽ sẽ đạt được”.

Tuy rằng hắn nói giọng vui vẻ, nhưng cũng cực kỳ kiên quyết, hẳn là có tự tin rất lớn vào bản thân, nhưng trong đó mơ hồ cũng nghe ra chút cuồng ngạo.

Tuy rằng hắn có cuồng ngạo, nhưng không ai phản bác, ngược lại càng cho rằng hắn thật sự kiên quyết, bởi vì họ biết hắn hoàn toàn có năng lực làm vậy.

Chiu!!

Trong lúc không khí của đại điện đang sôi nổi, đột nhiên có vệt sáng từ phía ngoài đại điện phóng tới, cuối cùng hóa thành một con chim băng đậu vào vai Băng Linh Lão Tổ, líu ríu kêu.

Nghe tiếng ríu rít của chim băng, vẻ mặt Băng Linh Lão Tổ chuyển từ tươi cười sang lạnh lùng,một thứ uy áp vô hình phát ra, cũng khiến cho tiếng hoan hô trong đại điện im bặt, không gian lặng ngắt như tờ, rất nhiều cười giả Băng Linh Tộc nhìn lão tổ nhà mình một cách kính sợ.

cũng chỉ cỏ 3 vị thiên chí tôn là Long Tôn Giả, Tuyết Ma lão nhân, Chiến Hoàng là không bị uy áp ảnh hưởng.
“Chuyện gì vậy?” Tuyết Ma Lão nhân mở miệng hỏi.

Sắc mặt Băng Linh Lão tổ khó coi, nói:” Một tên chân đất đến từ Hạ Vị Diện, không biết trời cao đất rộng, hoang tưởng muốn mượn Băng Linh Bi của tộc ta để phục sinh thê tử (vợ) của hắn. Hắn chẳng lẽ không biết Băng Linh Bi là chí bảo của tộc ta sao? Mội lần sử dụng, Băng Linh Bi lại chịu thêm tổn hại, làm sao có thể cho người ngoài dùng!”
“Vốn dĩ lão phu cũng cự tuyệt nhiều lần, không nghĩ hắn vẫn cứng đầu cứng cổ, muốn cưỡng ép đánh vào Băng Linh Tộc tổ địa của chúng ta, thật là cuồng vọng!”
Nói hết câu, Băng Linh Lão Tổ cũng bừng bừng lửa giận, hàn khí kinh khủng phát ra, cả tòa đại điện như bị đóng băng rắc rắc.

Mấy người Tuyết Ma lão nhân nhìn nhau, cũng chỉ yên lặng cười. Đại Thiên Thế Giới chính là nơi vô số Hạ Vị Diện giao nhau, cho nên người bản địa của Đại Thiên Thế giới khi đối đãi với kẻ từ Hạ Vị Diện, luôn mang một vẻ bề trên nhìn kẻ thấp hèn; thế mà giờ có một tên lỗ mãng nào nó từ Hạ Vị Diện, còn ảo tưởng muốn đánh vào tận Băng Linh Tổ Địa, sao lại không khiến họ buồn cười chứ.

Có Băng Linh Lão Tổ trấn giữ Băng Linh Tộc, dù là một vị Thiên Chí Tôn dốc toàn lực cũng không cách nào công phá nổi.

sắc mặt Lão Tổ Băng Linh Tộc trầm xuống, bỗng hắn vung tay áo lên, không gian phía trước hỏa thành một tấm gương bằng băng, mà ở bên trong gương băng, xuất hiện một tấm Hàn Băng bia đứng sừng sững.
“Lão phu muốn nhìn xem tộc ta có kẻ nào lại kết phu thê với tên mãng phu như thế”
Băng Linh Lão Tổ búng ngón tay, một tia sáng rơi vào Băng Linh Bia, lập tức trên đó lấp lóe ánh sáng, cuối cùng hàn khí tụ lại, một lúc sau trên Băng Linh Bia xuất hiện một bóng người xinh đẹp…

Bỏng người xinh xắn kia nhằm nghiền hai mắt, cỏ mái tóc dài màu lam, dung nhan lạnh lùng như băng, nhưng cực kỳ xinh đẹp, thi thoảng lại tỏa ra khí tức cực lạnh.

Khi mọi người trong đại điện nhìn thấy bóng người này, rất nhiều ánh mắt tỏ ra ngạc nhiên, rồi tất cả tộc trưởng các chi phụ của Băng linh tộc đều nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu với Băng Linh Lão Tổ, ý rằng cô gái này cũng không phải người trong tộc bọn họ.
“Ồ? Không phải người tộc ta?” Băng Linh Tộc lão tổ khẽ giật mình, kinh ngạc nói:” Vậy vì sao nàng lại xuất hiện trong Băng Linh Bia, nơi này chỉ có kẻ có huyết mạch vương tộc của tộc ta mới có tư cách vào”
Các tộc trưởng hai mắt nhìn nhau, một lát mới có người nói “Theo ghi chép, ở thời kỳ viễn cổ, từng có một nhánh vương tộc rời khỏi tộc ta, về sau không có tin tức nào nữa, mà nàng này có lẽ là thành viên của tộc đó.

Băng Linh Lão Tổ nghe vậy mới gật đâu, lạnh lùng nói:” Nêu đã chọn rời khỏi tộc ta, vậy thì đừng mong dùng Băng Linh Bia phục sinh”
“Haha, tàn hồn này thật ra khí chất xuất sắc, nếu Băng Lão cảm thấy khó chịu, vậy có thể tặng cho tại hạ, ta nhất định sẽ trân quý”. Lúc này, vị Chiến Hoàng kia lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình xinh đẹp kia rồi mở miệng nói.

Băng Linh Lão Tổ ngạc nhiên, chợt nhớ ra Chiến Hoàng này xưa nay thích nữ sắc, nên khoát tay nói:” Nếu Chiến Hoàng đã thích, vậy đợi ta đuổi kẻ xâm lấn kia đi, sẽ đem tàn hồn này tặng cho ngươi.”
Chĩ là một đạo tàn hồn thôi, nếu cỏ thể đổi lấy quan hệ tốt với Chiến Hoàng, rõ ràng là đáng giá.

Chiến Hoàng nghe vậy, cười nói: “ Vậy cảm ơn lão tổ rồi, nếu cần trợ giúp cứ nói”.

Tuyết Ma Lão Nhân, Long Tôn Giả đứng bên cũng gật đầu, tỏ ý sẵn sàng giúp đỡ,nói cho cùng Băng Linh Tộc thực lực cũng rất mạnh mẽ, rất đáng tạo quan hệ.

Băng Linh lão tổ thấy thế cười nói:” Ý tốt của ba vị, lão phu cám ơn trước, bất quá chỉ là một tên nhà quê từ Hạ Vị Diện mà thôi, không đáng ba vị ra tay, ba vị chỉ cần ở sau trông nom dùm là đủ.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về tộc trưởng các chi, lạnh lùng cười nói:” Khởi động đại trận, lão phu thật muốn xem, tên điên đến từ Hạ vị diện này ăn gan gì mà dám xông vào Băng Linh tổ địa của ta:
“Vâng!”
Trong đại điện, rất nhiều cường giả của Băng Linh Tộc lập tức hét lên, rồi sau đó hóa thành vô số đạo ánh sáng mạnh mẽ phi ra, giờ phút này, cả vùng không gian của Băng Linh Tộc có thêm Linh lực ngập trời, tầng tầng lớp lớp hào quang hàn khí phát ra.

ở khu vực cửa vào tổ địa, hàn khi mênh mông như biển, vô số thân ảnh đứng trên không, linh lực tương hỗ nhau, dường như bao phủ cả một khu vực mấy vạn trượng xung quanh cánh cửa này.

Phía sau xa xa, một tòa băng liên (sen băng) lơ lửng, Băng Linh Lão Tổ ngồi trên đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa Tổ địa….

Lúc này cả Băng Linh Tộc đã triển khai phòng ngự tối cường nhất, lại có thêm Băng Linh Lão Tổ tọa trấn, dù có là một vị Thiên Chí Tôn xông đến, cỏ lẽ cũng chỉ tơi tả mà về!

Thiên địa yên tĩnh, không gian giá lạnh, bên trong hàn khí phảng phất có mùi vị của sự nguy hiểm.

Những cường giả của Băng Linh Tộc, đều tập trung cả ở lối vào…

Hàn khí tràn ngập thiện địa, Băng Linh Lão Tổ nhíu hai mắt lại, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía cửa vào tổ địa, nơi ấy không gian chấn động kịch liệt.
“Dám đến thật sao! Đúng là không biết sống chết!” Băng Linh lão tổ giận dữ nói.

Hàn khí bị quét sạch, mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đến, cường giả của băng linh tộc lập tức tập trung về phía lối vào, ở trong lớp hàn khí vô biên ấy, có một thân ảnh từ từ hiện ra.

Thản ảnh ấy, dáng vẻ cao lớn, khí thế như vực sâu, cầm trên tay lôi đế quyền trượng, sấm sét lập lòe; trước vô số cường giá Băng Linh Tộc đứng đó, sắc mặt hắn vẫn chẳng hề bận tâm, rồi sau đỏ, âm thanh của hắn vang vọng trong Tổ Địa.
“Lâm Động từ Võ Cảnh, đến chỗ quý tộc, muốn mượn Băng Linh Bia dùng một lát!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.