Trên Loạn Ma Hải, một thân ảnh tuyệt sắc với bộ váy trắng đứng trên không, tay
nàng cầm thanh kiếm dài ba thước, mái tóc dài buông đến hông, gương mặt hoàn
mỹ không chút tỳ vết mang vẻ lạnh lùng và mạnh mẽ, nàng nhìn chăm chăm về hư
không phía xa, ở phía đó có một luồng áp lực đáng sợ đang áp sát.
Dị Ma Hoàng đang tới!
Lăng Thanh Trúc nắm chặt thanh kiếm, môi mím lại, nàng cúi xuống nhìn vô vàn
ánh mắt kinh hoàng, rồi quay sang đoá băng liên, ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự
dịu dàng.
– Trước đây cứ để chàng phải đuổi theo ta, giờ hãy để ta bảo vệ chàng!
Bàn tay cầm kiếm siết chặt hơn, gân xanh nổi lên làn da trắng ngần, gương mặt
tuyệt mỹ của Lăng Thanh Trúc đầy vẻ cương quyết.
Mọi ánh mắt đều nhìn lên thân ảnh ấy, gió nhẹ làm lay động mái tóc khiến tạo
nên khí chất thoát tục như thần tiến làm cho mọi người như chìm đắm trong vẻ
đẹp ấy.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng sấm rền ngày một tới gần, chỉ thấy trên bầu trời, ma khí giống như hắc
vân ập tới, lan ra toàn bộ bầu trời Loạn Ma Hải trước vô số ánh mắt sợ hãi.
Sâu trong ma khí dường như có con mắt lạnh lùng mà tàn độc đang nhìn ra trời
đất này, rồi dừng lại ở Lăng Thanh Trúc.
– Sức mạnh thật quen thuộc…
Trong đám ma vân vọng ra một giọng nói lạnh lùng giống như ma thần nơi cửu u,
không có chút cảm xúc nào nhưng lại khiến cả đất trời rung chuyển vì thứ sức
mạnh khủng khiếp.
– Dị Ma Hoàng…
Sắc mặt Sinh Tử Chủ bọn họ trắng bệch nhìn ma vân đang bao trùm toàn bộ không
gian, thấp thoáng có thể thấy một cái vương toạ với một thân ảnh bên trên, chỉ
có điều không ai nhìn rõ được dung mạo của hắn.
-Nơi này thật khiến người ta hoài niệm. Nhưng Phù Tổ hình như không còn nữa nhỉ, thật đáng tiếc.
Giọng nói ấy mang chút ý cười rồi đầy vẻ châm chọc nói:
– Hắn ta rõ ràng cùng mục đích với ta nhưng kết quả lại đi theo cái gọi là
đại nghĩa…Thôi…nói chung là ta vẫn thắng.
Hắn khẽ cười rồi chuyển ánh mắt từ Lăng Thanh Trúc sang đoá băng liên, nheo
mắt lại:
– Xung kích Tổ Cảnh sao? Đúng là không thể coi thường các ngươi được, nhưng
ta e sẽ không cho các ngươi cơ hội ấy đâu…
Uỳnh!
Ngay khi hắn dứt lời, chỉ thấy ma khí đặc quánh tụ lại biến thành một ngọn lửa
khổng lồ.
Vút!
Ngọn lửa đen dường như biến thành một cái mặt quỷ hung hãn, ma hoả ập thẳng
tới đoá băng liên.
Soạt!
Lăng Thanh Trúc bay vút tới phía trước băng liên, gương mặt đầy băng hàn, ánh
sáng hỗn độn bỗng lan toả quanh người.
Cả trời đất như cộng hưởng cùng với ánh sáng hỗn độn kia, thiên địa chi lực vô
cùng vô tận điên cuồng hội tụ.
– Thái Thượng, trảm ma!
Lăng Thanh Trúc nắm chắc thanh kiếm chém xuống, trong đó không có bất cứ chiêu
thức tinh diệu nào, khi lưỡi kiếm chém xuống, cả Loạn Ma Hải bị tách ra một
khe nứt sâu hàng vạn trượng.
Một đường kiếm quang hỗn độn chém xuống ngọn ma hoả mặt quỷ kia. Nó phát ra
tiếng kêu thảm thiết, bị kiếm quang mạnh mẽ chặn lại nhưng ma hoả cũng không
ngừng xâm thực ánh sáng hỗn độn.
– Ngươi vận dụng được sức mạnh này đến mức đó sao…Quả nhiên người thuộc thế
giới này vẫn có ưu thế hơn…
Thân ảnh như ma thần trong ma vân thấy vậy dường như cảm thán.
– Có điều, vẫn còn chưa đủ đâu…
Dứt lời, chỉ tháy gương mặt quỷ kia phát ra âm thanh chói tai, ma hoả bùng nố
như vũ bão, kiếm quang bị đẩy lùi từng chút một, ánh sáng hỗn độn cũng ngày
một tối dần.
Lăng Thanh Trúc cắn chặt môi, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán, gương mặt cũng
tái đi, tuy nàng có được sức mạnh đặc biệt nhưng đối mặt với Dị Ma Hoàng rõ
ràng vẫn chưa đủ sức.
Gương mặt quỷ kia há cái mồm khổng lồ nuốt kiếm quang hỗn độn, thân thể Lăng
Thanh Trúc run lên, máu chảy ra khỏi khoé miệng nhưng nàng vẫn cố kìm nén.
Mấy người Sinh Tử Chủ ở phía dưới thấy vậy sắc mặt đều biến đổi, quả nhiên vẫn
không ngăn hắn được.
– Ngươi có chút tác dụng với ta, bắt ngươi lại cũng tốt.
Trong ma vân, thân ảnh kia cười nhạt rồi hắn thò tay ra, chỉ thấy một bàn tay
trắng nhởn khổng lồ vươn ra khỏi ma vân tóm về phía Lăng Thanh Trúc.
Không gian xung quanh Lăng Thanh Trúc dường như bị đóng băng khiến nàng không
thể động đậy được gì. Nhưng dù trong hoàn cảnh này, ánh mắt nàng vẫn không hề
hoảng loạn, nàng hít sâu một hơi, cnàg thêm quyết tâm hơn.
Hai tay khẽ chạm vào nhau rồi biến thành một đạo ấn pháp, mọi người đều cảm
thấy cả trời đất đang phát ra những tiếng động kinh hồn.
Vút vút!
Vô số tia hỗn độn quang bắn ra từ khắp các nơi trong trời đất cuối cùng bao
phủ lên người Lăng Thanh Trúc. Bề mặt da nnagf xuất hiện rất vô số đường hoa
văn cổ xưa.
Bắt đầu có hỗn độn quang tràn ra từ cơ thể Lăng Thanh Trúc, không gian xung
quanh dần thả lỏng, cánh tay đang muốn bắt nàng bị hỗn độn quang chặn lại.
Có điều hiển nhiên chỉ ngăn được trong chốc lát, những đường ma gân nhu động,
rồi bắt đầu đẩy lùi hỗn độn quang.
Hai luồng sức mạnh khủng bố giằng co trên không trung, nhưng ai cũng biết hỗn
độn quang đã là ngọn đèn hết dầu.
Mấy người Sinh Tử Chủ nắm chặt tay sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào, nhưng họ
cũng biết một khi ra tay thì chắc chắn họ phải thiêu đốt luân hồi.
Uỳnh!
Hỗn độn quang ngày một yếu dần, đã bị đẩy lùi tới phạm vị mười trượng quanh
Lăng Thanh Trúc. Nàng thở dài, rồi không chút do dự, hoa văn trên cơ thể bắt
đầu tạo ra những cơn đau kịch liệt lan toả khắ cơ thể.
Vút!
Hốn độn quang đang bị áp chế lúc này nhanh chóng phản kháng, đẩy lùi được bàn
tay kia một chút. Ánh sáng hỗn độn quanh cơ thể Lăng Thanh Trúc ngày một đậm
đặc, ròi cả đất trời như chấn động dữ dội.
– Nàng ta muốn…
Mấy người Sinh Tử Chủ thấy thế giật mình, rõ ràng đã biết Lăng Thanh Trúc đang
thi triển thủ đoạn tương tự thiêu đốt luân hồi để chống lại Dị Ma Hoàng.
– Thật sự phải hy sinh từng người một sao?
Họ nhìn nhau, cảm giác bất lực dâng tràn.
Lăng Thanh Trúc nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được thân thể mình đang
dung hợp với trời đất, chỉ cần một bước nữa là có thể điều động sứcmạnh lớn
nhất chặn Dị Ma Hoàng lại, kéo dài thời gian cho Lâm Động.
– Lâm Động, tạm biệt!
Một giọng nói vang lên trong tim Lăng Thanh Trúc, ấn pháp đột nhiên thay đổi,
nhưng khi nàng chuẩn bị thích phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể thì đột
nhiên trời đất toả sáng.
Dưới sự chiếu rọi của thứ ánh sáng ấy nàng bỗng cảm thấy trạng thái dung hoà
vào trời đất của mình bị một thứ sức mạnh khủng bố khác đẩy ra.
Ngay khi nàng bị đẩy ra khỏi trạng thái ấy, một hương vị quen thuộc ập tới,
một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng.
– Đừng làm vậy nữa, cảm giác đau khổ đó đừng để ta phải nếm trải lần thứ hai
được không?
Hắn ôm nàng trong lòng nói.
Hương vị quen thuộc, giọng nói quen thuộc, tim Lăng Thanh Trúc run lên, nàng
ngẩng lên nhìn gương mặt ấy. Chỉ một tháng, đôi mắt đen kia đã sâu thẳm hơn
nhiều, dường như hắn đã trải qua nghìn lần luân hồi rồi vậy.
– Tiếp theo cứ giao cho ta.
Phía sau Lâm Động là ánh sáng hoa lệ lan toả, hắn nhìn Lăng Thanh Trúc mỉm
cười.
– Ừm.
Thân thể căng cứng của Lăng Thanh Trúc dần thả lỏng, nàng khẽ gật đầu.
Loạn Ma Hải lập tức bạo động, mọi người thấy Lâm Động xuất hiện tất cả đều
mừng rỡ, cuối cùng họ cũng đợi được rồi sao?
– Hắn thành công rồi?
Mấy người Sinh Tử Chủ thấy Lâm Động lúc này ánh mắt chấn động nhìn nhau, trong
lòng ngoài sự kinh hãi là niềm vui mừng lớn lao. Họ có thể cảm nhận được sức
mạnh của Lâm Động lúc này chính là của Phù Tổ!
Hắn thật sự đã tiến vào Tổ Cảnh!
Cuối cùng thế gian này được cứu rồi!
Lâm Động buông Lăng Thanh Trúc ra rồi ngẩng lên nhìn ma vân, cười nhạt:
– Đường đường Dị Ma Hoàng đại giá quang lâm, Lâm Động xin thay mặt vô số sinh
linh trong trời đất này nói một câu, để ngài đợi lâu rồi!
Ma khí dường như bị ánh sáng chói loà áp chế trở nên yên tĩnh một chút, rồi ma
quang bắn xuống, một hắc ảnh xuất hiện, ánh sáng tan đi để lộ ra một nhân ảnh.
Hắn mặc hắc bào, thân thể cao ráo, vẻ mặt tuấn dật, chỉ có đièu khi Lâm Động
nhìn thấy hắn, hai mắt nheo lại.
Vì dáng vẻ kẻ đó không hề xa lạ, thậm chí có thể nói là vô cùng quen thuộc, vì
đó chính là Lâm Lang Thiên!