Võ Động Càn Khôn – Chương 1305: Luân hồi – Botruyen

Võ Động Càn Khôn - Chương 1305: Luân hồi

Cùng với cơn đau xé gan xé phối, bóng tối nhấn chìm thần trí của Lâm Động, ý
thức của hắn rơi vào bóng tối vô tận, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng gầm thét
của dã thú vọng ra.

Không biết những âm thanh đó kéo dài trong bao lâu rồi cuối cùng yếu đi, dường
như chủ nhân của tiếng gầm đó đã mệt nhoài.

Ánh sáng chói loà bỗng bắn ra từ trong bóng tối bao bọc lấy ý thức trầm luân
trong đó. Ánh sáng giống như vô số cảnh tượng loé lên rồi biến mất, mỗi cảnh
tượng dường như đều là một vòng luân hồi.

Ý thức của Lâm Động bị những vòng xoáy luân hồi kéo vào, rồi hắn mất hoàn toàn
ý thức, cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả khi hắn vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.

Luân hồi chuyển động, ý thức cuối cũng vẫn không thể thoát ra được. Ý thức của
hắn như bị chiếm đoạt, một thứ ký ức mới xâm chiếm hắn.

Luân hồi lần đầu, hắn vẫn là Lâm Động của Thanh Dương Trấn, hắn vẫn đang nỗ
lực tu luyện để lấy lại công đạo cho phụ thân. Nhưng lần này hắn không có Tổ
Thạch mà chỉ là một thiếu niên cố chấp bình thường của Lâm gia.

Hắn nỗ lực tu luyện, muốn báo thù với thiên tài của Lâm thị tông tộc.

Nhưng lần này hắn không có sự nhẫn nhịn từng có, tuy bằng nỗ lực của mình hắn
đã khiến Lâm gia trở hanh gia tộc mạnh nhất trong Thanh Dương Trấn, nhưng cuối
cùng vì tiết lộ thù hận với Lâm Lang Thiên mà dẫn đến sát cơ.

Máu lửa lan tràn khắp Lâm gia.

Những kẻ mặc phục sức của Lâm thị tông tộc sắc mặt lạnh lùng đâm trường kiếm
vào người Liễu Nghiên, máu tươi chảy ra nhưng bà vẫn cố kêu lên với cậu thanh
niên ở phía xa đang sững sờ nhìn cảnh tượng đó:

– Động nhi, mau chạy đi!

Trong lòng hắn trào dâng sự sợ hãi, rồi hắn nhìn thấy một nam tử gương mặt
tuấn dật bước tới, trên thanh trường kiếm của hắn vẫn còn dính máu người thân
của cậu.

– Ngươi chính là Lâm Động muốn báo thù ta?

Nam tử tuấn dật đó đứng trước mặt Lục Phong, cười chế giễu, ánh mắt như nhìn
một con kiến nhỏ bé.

– Ta phải giết ngươi!

Mắt Lâm Động đỏ quạch, thù hận từ tận xương tuỷ trào dân, hắn gầm lên xông tới
Lâm Lang Thiên, nhưng chỉ thấy nụ cười đầy chế giễu của Lâm Thang Thiên.

– Một kẻ trong phân gia ti tiện, đến cấp bậc cao thấp cũng không phân biệt
được. Ở lại thế gian này chỉ sỉ nhục thanh dang của Lâm thị tông tộc mà thôi.

Tiếng chế giễu vang lên bên tai Lâm Động, rồi mũi kiếm sắc lạnh không chút do
dự xuyên qua cổ hắn, máu tươi phun ra, hắn ngã gục ra đất, trong bể máu hắn
nhìn thấy Lâm Tiêu, Lâm Chấn Thiên, tất cả đều ngã ở cách đó không xa, rồi
lưỡi đao chém xuống cổ.

Từng cái đầu rơi xuống, trong đôi mắt mở trừng trừng là sự tuyệt vọng không
cam tâm.

Tầm nhìn của hắn dần tối lại, cuối cùng đem theo sự hối hận vô tận biến mất.

Có một kiếp không có thù hận với Lâm Lang Thiên, hắn thiên phú hơn người, cuối
cùng nhờ vào nỗ lực của bản thân đã đưa Lâm gia trở về tông tộc, cuối cùng hắn
cũng trở thành người nổi bật nhất trong tông tộc.

Sau đó dưới sự quản lý của hắn, Lâm thị trở thành gia tộc cường đại nhất vương
triều Đại Viêm. Còn hắn cũng là đệ nhất trường giả vương triều Đại Viêm.

Chỉ là, kiếp này không có Ứng Hoan Hoan, cũng không có Lăng Thanh Trúc.

Cuối cùng, khi tuổi thọ đến cực hạn, trước bao ánh mắt bi thương mà kính sợ
của tộc nhân Lâm thị, hắn nằm trong quan tai, chỉ là vào khoảnh khắc tầm nhìn
chìm vào bóng tối, hắn mơ hồ cảm nhận được dường như mình đã mất đi thứ gì vô
cùng quan trọng.

Luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, giống như kéo dài mãi không có điểm dừng.
Ý thức của Lâm Động rơi vào luân hồi, không tìm lại được bản thân thực sự nữa.

Hắn từng quang vinh, từng thấp kém, từng được người khác kính sợ, cũng từng bị
chế nhạo, nhân sinh muôn hình vạn trạng, chịu đựng tất cả.

Hắn như cái xác không hồn đi qua hết kiếp này đến kiếp khác, chỉ đến lúc sinh
mệnh đến tận cùng hắn mới cảm thấy dường như hắn vẫn chưa tìm thấy điều gì đó,
cũng như vậy, hắn chưa tìm được chính mình.

Lại một kiếp nữa, hắn gặp Lăng Thanh Trúc, nhưng chỉ là một cái nhìn thoáng
qua, giữa hai người không xảy ra việc hoang đường trong thạch mộ đó. Lăng
Thanh Trúc vẫn là tiên nữ cao cao tại thượng, còn hắn chỉ là một trong vô số
người ngưỡng vọng nàng.

Kiếp này hắn vô cùng bình thường, chết mà không gây dựng được thành tựu gì.

Luân hồi lại xoay chuyển, không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi,
nhưng ý thức ngày một vẩn đục, dường như sẽ mãi mãi trầm luân trong luân hồi.

Hết kiếp này đến kiếp khác.

Kiếp này hắn lại thành đệ tử Đạo Tông, rồi hắn gặp một thiếu nữ hoạt bát với
mái tóc đuôi ngựa đen nhánh.

Nàng vẫn là tiểu công chúa của Đạo Tông, còn hắn thì bình thường, chỉ là trong
cả đám người, hai người nhìn nhau dường như đều sững người lại, một cảm giác
khó hiểu tràn ngập trong tim họ.

Hắn thích nàng rồi.

Vậy là hắn cố gắng tu luyện, hắn bắt đầu thoát khỏi sự tầm thường, nổi trội
lên giữa đệ tử Đạo Tông, khi danh tiếng hắn ngày một cao dần trong Đạo Tông
thì ánh mắt vẫn lặng lẽ quan sát hắn ngày một sáng hơn.

Cuối cùng hai người họ trở thành hai người khiến người khác ngưỡng mộ nhất ở
Đạo Tông.

Họ cùng tu luyện, cùng thực hiện nhiệm vụ, tình ý dần nồng đậm trong sinh tử.

Hậu sơn Đạo Tông, hoa tươi ngập tràn, gió khẽ thổi là không gian phảng phất
hương hoa.

Lâm Động ngồi giữa biển hoa nhìn về phía trước, ở đó là một thiếu nữ mảnh mai,
thướt tha đang múa. Những bông hoa cũng như lay động theo từng động tác của
nàng, tiếng cười lanh lảnh của nàng là thứ âm thanh dễ nghe nhất thế gian này.

Hắn dịu dàng ngắm nhìn thiếu nữ, vào lúc này sâu trong tận tâm hồn hắn dường
như có thứ cảm xúc đến bản thân hắn cũng không thể phân biệt nổi. Sâu trong
tận cùng cảm xúc ấy dường như có một thứ đau đớn đến thấu tim gan.

Bất giác, mắt hắn đỏ lên.

– Này, huynh sao thế?

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên, nàng nhìn hắn khó hiểu, chiếc đuôi
ngựa dưới ánh sáng trở nên đen nhánh.

Hắn nhìn gương mặt ấy, đột nhiên đưa tay giữ lấy nàng, trầm mặc một lúc lâu,
cuối cùng nói:

– Lấy ta nhé!

Khi nói ra câu ấy, hắn có thể cảm giác được một thứ tình cảm đặc biệt xuyên
qua rất nhiều tầng luân hồi xung kích lên trái tim hắn.

Phải đem lại hạnh phúc cho nàng ấy.

Thứ tình cảm ấy dường như đang nói như vậy.

Thiếu nữ cũng giật mình vì câu nói đó của hắn, rồi gương mặt nàng ửng đỏ, đôi
mắt đầy vẻ ngượng ngùng rồi nàng khẽ gật đầu.

Cả Đạo Tông tràn ngập trong niềm vui.

Là đệ tử ưu tú nhất Đạo Tông, hắn kết hợp với con gái của chưởng giáo, rõ ràng
là việc mà mọi người đều mong đợi.

Trong gian phòng đầy nến hồng, hắn khẽ gỡ tấm mạng che mặt của nàng ra. Hắn
nhìn gương mặt ngượng ngùng ấy, đôi mắt không kìm được mà đỏ lên.

Rồi trước ánh mắt nghi hoặc và ngượng ngùng của tân nương, hắn cúi xuống ngậm
lấy đôi môi mềm mại kia.

Đêm ấy ngập tràn xuân quang, trong tiếng rên rỉ có chút đau đớn lại bao hàm
niềm hạnh phúc vô bờ.

Sau đại hôn, hai người dính với nhau không rời, tình cảm không nỡ rời xa ấy
khiến không ít người ngưỡng mộ. Có thể tìm được người mình yêu thương đúng là
việc khiến người ta hạnh phúc không muốn tỉnh lại nữa.

Chỉ có điều, Ứng Hoan Hoan lại cảm thấy sau đại hôn dường như Lâm Động trở nên
trầm mặc hơn. Hắn ngồi ngẩn ra trên vách núi nhìn đệ tử Đạo Tông tu luyện, ánh
mắt có chút mơ hồ.

Nhưng ánh mắt ấy mỗi khi dừng lại ở Ứng Hoan Hoan lại trở nên dịu dàng. Chỉ là
thẳm sâu trong đó dường như ẩn chứa thứ gì đó khó nói thành lời.

– Có phải chàng đang giấu thiếp điều gì không?

Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi.

Lâm Động chỉ mỉm cười, khẽ ôm nàng vào lòng, sự mềm mại ấy khiến trái tim hắn
tan chảy, không còn nhớ lý do bị chất vấn nữa.

– Ta sẽ khiến nàng mãi mãi vui vẻ.

Lâm Động vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của nàng, trong lòng dường như nói.

Thời gian lại trôi qua hết năm này đến năm khác, bất tri bất giác đã ba năm
sau đại hôn.

Trên vách núi, đôi chân Ứng Hoan Hoan khẽ đung đưa bên ngoài vách núi, nàng
hơi nghiêng đầu nhìn thân ảnh bên trong Đạo Tông. Nàng mím môi cười, có phong
thái yêu mị của một thiếu phụ.

– Gia gia nói, với tiến độ tu luyện của chàng, có lẽ hai năm nữa là có thể kế
thừa vị trí của gia gia rồi…Đến lúc đó không phải thiếp cũng phải gọi chàng
là Lâm đại chưởng giáo sao?

Nàng tinh nghịch cười.

– Vậy thì nàng là Lâm đại phu nhân.

Lâm Động cười, đưa tay búng khẽ lên trán nàng.

Ứng Hoan Hoan cười nhìn hắn, rồi đột nhiên khẽ thở dài:

– Có phải chàng có gì muốn nói với thiếp?

– Hửm?

– Chàng không thấy từ sau đại hôn dường như mình thay đổi sao? Không phải nói
là chàng trở nên không tốt mà là quá tốt với thiếp. Hơn nữa kiểu tốt ấy thiếp
cứ có cảm giác như chàng đang bù đắp cái gì đấy.

Ứng Hoan Hoan có chút hụt hẫng nói.

– Thiếp chỉ muốn chàng biết, chàng không nợ thiếp bất cứ điều gì. Thiếp yêu
chàng…yêu hơn cả bản thân mình.

Nụ cười của Lâm Động dường như đông cứng lại, hắn khẽ vuốt má Ứng Hoan Hoan,
nói:

– Tại sao nàng cứ ngốc như vậy chứ…

– Thế chàng có cho thiếp biết không?

Ứng Hoan Hoan nói.

Lâm Động trầm mặc nhìn về phía xa, đôi mắt đen sâu thẳm dường như đang có một
thứ xúc cảm phức tạp trào dâng, một lúc lâu sau hắn mới khẽ nói:

– Nàng có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?

– Ừm.

Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu.

Lâm Động cười, rồi hắn bắt đầu kể. Trong câu chuyện đó có người tên là Lâm
Động, cũng có người tên Ứng Hoan Hoan. Hơn nữa cô gái ấy còn có thân phận là
Băng Chủ, một trong Bát Chủ Viễn Cổ, còn có đám dị ma đáng sợ…

Ở đó họ chia tách nhiều hơn đoàn tụ, nhưng thứ tình cảm đó rất chân thành, hơn
nữa cuối cùng họ không được kết thành phu thê như ở đây.

Giọng kể của hắn có phần trầm thấp, dường như rất bi thương.

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động lúc này mắt bất giác đỏ hoe, đặc biệt là khi nghe
thấy Ứng Hoan Hoan kia cuối cùng thiêu đốt chính mình để đưa hắn vào Tổ Cảnh,
nước mắt trào ra hai khoé mắt.

– Cô ấy lúc nào cũng không nghe lời chàng như vậy, chắc chàng giận lắm?

Ứng Hoan Hoan nói.

– Đúng thế…nếu có thể cùng chết, kỳ thực đó cũng là một kiểu hạnh phúc, vẫn
tốt hơn là để lại sự đau thương đó cho một người chịu đựng. Như thế…thật sự
rất khó chịu, rất đau khổ.

Lâm Động khẽ nói.

– Nhưng có những thứ cuối cùng vẫn không thể tránh được. Chàng phải chịu sự
đau khổ ấy nhưng cô ấy cũng phải chịu đau đớn khi gạt người mình yêu.

– Đúng thế, ta không có tư cách giận nàng ấy…

Lâm Động đột nhiên khựng lại, cười:

– Đó chỉ là một câu chuyện thôi.

Ứng Hoan Hoan không đáp, đôi mắt to nhìn hắn, nước mắt không kìm được chảy ra:

– Thật ra…chúng ta đang trên con đường luân hồi đúng không? Đây…đều là
giả đúng không?

Lâm Động nhìn nàng, kéo tay nàng đặt lên tim mình:

– Thật hay giả, lẽ nào nàng không cảm nhận được? Có những thứ dù trải qua
nghìn lần luân hồi thì vẫn không thay đổi. Hơn nữa, nếu đây thật sự là luân
hồi thì ta thà cứ chìm đắm trong này. Giờ ta chỉ muốn ở bên nàng, được không?

Ứng Hoan Hoan quệt nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:

– Thiếp đột nhiên rất ghen tỵ với thiếp kia, làm sao đây? Thiếp biết chàng
muốn bù đắp cho thiếp. Nhưng đây không phải điều thiếp muốn. Tuy thiếp biết
tình cảm của chàng với thiếp là chân thực.

Ứng Hoan Hoan khẽ cười:

– Vì thiếp cũng là cô ấy, không như những gì chàng nghĩ, mọi thứ sẽ không xảy
ra. Hơn nữa cô ấy có thể vì chàng mà thiêu đốt luân hồi. Chàng cho rằng thiếp
sẽ để chàng chìm đắm trong luân hồi này sao?

Lâm Động nhìn nàng không nói được gì, dù ở trong luân hồi thì tính cách cảu
nàng ấy vẫn không hề thay đổi.

– Thiếp đánh đàn cho chàng nghe nhé? Việc cô ấy không làm được, thiếp sẽ làm
thay cô ấy.

Ứng Hoan Hoan buông tay Lâm Động ra, tay khẽ đưa lên, một cây cổ cầm hiện ra.
Nàng cười với Lâm Động, trên má là hai hàng nước mắt.

Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào đàn, những ngón tay thon gọn lướt trên dây đàn,
tiếng đàn bi thương vang lên.

Giống như lần đầu tiên gặp vào nhiều năm trước, chiếc đuôi ngựa lay động,
tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông, nụ cười dịu dàng cuối cùng khi thiêu
đốt luân hồi…

Mắt Lâm Động đỏ lên, niềm chua xót khiến tầm nhìn của hắn mơ hồ, thân thể khẽ
run lên, sâu trong não, vô số lần luân hồi nổ tung, ý thức trầm luân bắt đầu
thức tỉnh.

Đôi mắt đen mơ hồ trở nên sâu thẳm rồi dừng lại ở cô gái kia, nước mắt bỗng
chảy ra.

Giống như trước lần luân hồi đó, trong mà lửa cháy rừng rực là cảnh tượng có
nước mắt nhưng cũng có nụ cười ấm áp/

– Á!!

Lâm Động kêu lên như xé phổi, âm thanh mang sự bi thương truyền khắp không
gian khiến đất trời cũng như tối lại.

– Á!!

– Á!

– Tại sao? Tại sao nàng cứ không nghe lời ta?!!

Nước mắt trào dâng, hắn điên cuồng lao tới ôm chặt lấy Ứng Hoan Hoan, không
thể kìm chế được cảm xúc nữa, hắn khóc như một đứa trẻ.

Ứng Hoan Hoan ôm lấy đầu hắn, đặt cằm lên đầu hắn, nước mắt nhỏ ra, nghẹn ngào
nói:

– Thiếp phải trả cái giá đắt như vậy, sao chàng có thể trầm luân ở đây. Thứ
bù đắp đó, không phải cái chúng ta muốn thấy.

Ánh mắt Lâm Động mơ hồ, lẩm bẩm:

– Ta cùng nàng vượt qua luân hồi kiếp này nhé.

– Nếu thế chàng sẽ lại rơi vào luân hồi vô tận nữa mà thôi.

Ứng Hoan Hoan khẽ chạm vào nơi tim hắn:

– Thật ra, mọi thứ đều chân thực, vì nó xảy ra ở nơi sâu nhất trong tim
chàng. Nếu không phải chàng nghĩ tới thì nó sẽ không xuất hiện…Thiếp cũng
vẫn luôn ở đây.

– Mọi thứ, vậy là đủ rồi.

– Vì thế…

Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động rồi cúi xuống hôn lên môi hắn, nước mắt thuận theo
má chảy xuống.

– Lâm Động, tỉnh lại đi

Lâm Động ôm chặt lấy người trong lòng mình, sức mạnh như muốn kéo nàng vào cơ
thể mình, rồi hắn cúi xuống hôn thật mạnh.

Trên vách núi, một nam một nữ ôm nhay, gió thổi qua đem theo tiếng đàn du
dương, cùng rung động theo hoa cỏ.

Ánh sáng đôt nhiên bắn ra từ trong cơ thể Lâm Động, trời đất dần trở nên mơ
hồ, người trong lòng cũng nhạt dần, tuy Lâm Động đã ôm chặt lấy nàng như vẫn
không thể ngăn cản việc nàng đang dầm biến mất.

– Cảm ơn chàng, kiếp này thiếp rất vui. Có lẽ cô ấy sẽ cảm nhận được.

Nàng cười hạnh phúc, cuối cùng tan biến đi.

Trời đất lại tối đen, trở về với hỗn độn.

Lâm Động thì quỳ trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng ngẩng lên, đôi mắt đen
đã có lại sự tinh anh. Rồi hắn đứng phắt dậy, một sự kiên nghị không thể lay
động trào dâng.

Ta phải đi hết luân hồi, chỉ để gặp lại nàng.

Dù thế nào, dù có phải trả giá ra sao, cho dù phải xuống hoàng tuyền ta cũng
phải đưa nàng về.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.