Băng Chủ không bước vào Tổ Cảnh như kỳ vọng mà chỉ là Bán Tổ Cảnh, chỉ khác
nhau một chữ thôi nhưng khoảng cách một trời một vực.
– Thật sự là…đến ngày tận thế rồi sao?
Vô số người lẩm nhẩm, trong tim trào dâng sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Sinh Tử Chủ bọn họ nhìn lên trời lòng đầy cảm thám.
– Không đạt tới Tổ Cảnh cũng không sao. Chúng ta liên thủ cùng với sức mạnh
của họ chưa chắc đã không thể đấu một trận với Dị Ma Hoàng!
Lâm Động nhìn thân thể khẽ run lên của Ứng Hoan Hoan, bao kỳ vọng của mọi
người như ngọn núi nặng nề đè lên đôi vai mỏng manh của nàng, áp lực và trách
nhiệm đó đủ để người ta không thở nổi.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, khẽ cười:
– Thật ra muội đã sớm biết có kết quả này, dù tập hợp những sức mạnh này cũng
căn bản không thể khiến bất cứ ai bước vào Tổ Cảnh, hơn nữa cưỡng ép sẽ có hậu
quả nghiêm trọng. Giờ muội không thể bước vào Tổ Cảnh được nữa. Muốn đạt được
Tổ Cảnh thật sự đâu có dễ. Nhưng đó cũng là trong dự liệu, vì thế thật sự muội
vẫn thành công.
Lâm Động sừng sờ nhìn Ứng Hoan Hoan.
– Vì muội biết kết quả này nên muội mới không đồng ý việc huynh thay thế
muội. Xin lỗi, không phải muội muốn phủ nhận nỗ lực của huynh, những gì huynh
làm, muội đều biết hết…
Ứng Hoan Hoan che miệng, giọng nói có phần nghèn nghẹt, nước mắt chảy ra nhìn
Lâm Động với ánh mắt đầy nhu tình.
Mọi người sững người nhìn thân ảnh ấy, nàng lúc này dường như không phải chúa
cứu thế mà họ kỳ vọng mà là một cô gái bình thường yếu đuối mà đáng thương.
– Rốt cuộc muội muốn làm gì?
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan nói.
Ứng Hoan Hoan lau nước mắt, nhìn Lâm Động, nở nụ cười:
– Muội muốn huynh trở thành Phù Tổ thứ hai.
Lâm Động giật mình, vô số cường giả phía dưới cũng kinh ngạc, nói vậy là ý gì?
– Cho ta một chút thời gian, ta sẽ làm được!
Lâm Động nhìn Ứng Hoan Hoan, trong lòng thấy bất an.
– Nhưng…chúng ta không còn thời gian nữa rồi.
Ứng Hoan Hoan ngẩng lên, phong ấn Vị Diện đang nhanh chóng tối lại, tầng băng
trên đó cũng đang tan chảy, rõ ràng Dị Ma Hoàng đang toàn lực công phá phong
ấn.
– Xin lỗi vì muội vẫn gạt huynh. Muội bảo huynh vào Tổ Cung Khuyết ngưng tụ
Thần Cung, còn ép huynh vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp…Muội thật sự đáng ghét…
NỤ cười của Ứng Hoan Hoan đầy thê lương, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay,
những giọt máu màu lam lạnh như những viên ngọc băng nhỏ xuống.
– Sức mạnh của muội mà sư phụ nói không phải là muội có khả năng đạt tới Tổ
Cảnh mà là có thể giúp người khác đạt đến mức đó. Thật ra thế gian này còn cứu
được, đương nhiên, tiền đề là muội phải đạt đến Bán Tổ Cảnh.
Lâm Động nghiến răng nhìn Ứng Hoan Hoan chăm chăm.
– Ta không muốn làm Tổ Phù thứ hai, ta rất ích kỷ, vì thế ta cũng không muốn
cứu trời đất này, ta chỉ muốn ở bên người ta thương, dù có cùng diệt vong cũng
không hối hận.
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động, dường như nhìn xuyên được tim hắn, nàng khẽ căn
môi, nghẹn ngào nói:
– Nhưng…muội chỉ muốn huynh sống.
Muội chỉ muốn huynh sống.
Lâm Động như bị lôi kích, vẫn là câu nói quen thuộc đó, nhiều năm trước ở Dị
Ma Vực, trong tuyệt cảnh, thiếu nữ ấy cũng nói với hắn như vậy. Một câu nói
đơn giản nhưng khiến trái tim Lâm Động như vỡ tan thành từng mảnh.
– Rốt cuộc muội muốn làm gì?!
Lâm Động run lên, lặp lại câu nói vừa rồi, hắn nhìn Ứng Hoan Hoan:
– Muội không thể nghe ta một lần sao?
– Muội thật sự không muốn vậy…Nhưng thật sự còn có cách khác sao? Thật ra,
ngay từ đầu mọi thứ đã được quyết định, muội căn bản không thể thay đổi được
điều gì…
Mắt Ứng Hoan Hoan đỏ hoe, khoang mặt ầng ậc nước.
– Xin lỗi…muội chỉ cần huynh sống cho tốt.
Ứng Hoan Hoan chầm chậm bước lùi ra sau, trong lúc ấy, mái tóc nàng dần trở
nên đen tuyền, đôi mắt lam cũng trở lại màu đen nháy trước kia. Khoảnh khắc
này dường như cô thiếu nữ nhí nhảnh hoạt bát năm xưa lại xuất hiện.
Sinh Tử Chủ mấy người phía dưới thấy Ứng Hoan Hoan như vậy, sắc mặt đều kịch
biến.
Lâm Động cũng cảm nhận được bất ổn, thân hình lao về phía Ứng Hoan Hoan.
Phụt!
Nhưng khi hắn vừa xông tới thì không gian xung quanh lập tức đông cứng, hàn
băng biến thành dây leo quấn quanh người Lâm Động rồi băng tuyết ngưng tụ phía
dưới chân hắn biến thành đoá băng liên khổng lồ.
Dù Lâm Động đã ngưng tụ Thần Cung, vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp cũng khó
lòng kháng cự sức mạnh nay. Dù tốc độ tu luyện của hắn có thể xếp thứ ba từ cổ
chí kim nhưng dù sao thời gian tu luyện cũng quá ngắn, đó là nhược điểm cua
rhắn. Nếu cho hắn thêm thời gian chắc chắn hắn sẽ chạm tới Tổ Cảnh!
Nhưng hắn không còn thời gian nữa!
– Ứng Hoan Hoan, muội mà làm bừa ta sẽ không tha cho muội đâu!
Lâm Động mắt đỏ quạch gầm lên.
Ứng Hoan Hoan khẽ cười, rồi nhắm mắt lại.
Từ rất xa xua.
Một lão nhân bế ra một bé gái mới sinh từ trong băng sơn vạn năm.
Bé gái ấy lớn dần, trở thành cô bé cột tóc đuôi ngựa.
– Băng nhi, con có sức mạnh rất lớn, có lẽ rất lâu sau này, khi sư phụ không
còn nữa thì con phải bảo vệ thế gian này.
Lão nhân dịu dàng nhìn bé gái, cười nói.
– Tại sao sư phụ lại không còn?
Giọng nói non nớt của cô bé vang lên, ánh mắt đầy ngây thơ.
Lão nhân cười:
– Chỉ có điều sức mạnh này cần con hoàn toàn cam tâm tình nguyện để thích
phóng. Hơn nữa con sẽ phải trả giá rất lớn, nó có thể là cả tính mạng con. Nếu
lúc ấy con tìm được người khiến mình cam tâm tình nguyện hy sinh thì hãy cứu
sinh linh trên trời đất này.
Cô bé chớp chớp mắt:
– Nếu không tìm được thì sao ạ? Sao phải hy sinh tính mạng cho người khác
chứ, con không thích!
– Nếu không tìm thấy thì đó là kiếp nạn của thế gian này. Lời hứa của sư phụ
với con cũng không thực hiện được rồi.
– Ồ.
Cô bé ôm miếng băng cắn một miếng, đuôi tóc lắc lư, tại sao lại phải hy sinh
cho người khác? Tuy còn nhỏ nhưng sự lạnh lùng trong nội tâm khiến cô bé cho
rằng việc đó có lẽ sẽ không xảy ra.
– Sư phụ…cuối cùng, con tìm được người con cam tâm tình nguyện hy sinh tất cả
rồi…Băng nhi rất vui…
Ký ức xa xôi hiện về, Ứng Hoan Hoan lẩm nhẩm trong lòng, nụ cười của nàng dần
ấm áp, hai tay nàng áp vào nhau tạo nên ấn pháp.
– Ta lấy linh hồn ta cầu nguyện..
– Dùng thân thể ta…
– Dùng linh hồn ta…
– Dùng máu của ta…
Giọng nói ấy dường như khúc ca dao cổ xưa vang vọng tới mọi ngóc ngách trong
trời đất. Tứ đại Huyền Vực, Loạn Ma Hải, Yêu Vực, vô số người ngẩng lên, dường
như có cảm ứng gì đó nhìn về hướng đó.
– Hạo thiên địa chi linh, thần hoá, Tổ chi lộ!
Khi chữ cuối cùng vang lên, thân thể Ứng Hoan Hoan rung lên dữ dội, trời đất
bắt đầu rung chuyển, bầu trời sáng loà, dường như có vô số đạo linh quang bắn
ra hoá thành một tấm màn ánh sáng khổng lồ phía trên bầu trời Loạn Ma Hải.
Linh quang cuối cùng chảy vào đoá băng liên dưới chân Lâm Động, băng liên bắt
đầu sáng rực lên…
Thế nhưng Lâm Động không hề để tâm, hắn kinh hãi nhìn Ứng Hoan Hoan, vì trên
người nàng bắt đầu cháy lên ngọn lửa màu lam.
Cuối cùng hắn cũng biết Ứng Hoan Hoan muốn làm gì. Nàng đang thiêu đốt bản
thân, dùng sức mạnh lớn nhất của mình để trợ giúp hắn thành Tổ, chỉ có điều,
cái giá rõ ràng là tính mạng của nàng.
Hắn giờ đã hiểu tại sao ở Tây Huyền Vực nàng lại lạnh lùng cự tuyệt hắn…Vì căn
bản không phải trận pháp xung kích Tổ Cảnh gì đó, mà là kế hoạch để nàng có
thể dùng đến sức mạnh này!
Ngay từ đầu nàng đã nghĩ đến lúc này!
– Dừng lại!
– Nàng dừng ngay lại cho ta!
– Ứng Hoan Hoan!
Mắt Lâm Động đỏ quạch, hắn điên cuồng giãy giụa, gầm thét đầy phẫn nộ, tiếng
thét như dã thú vang khắp không gian.
Mấy người Viêm Chủ thấy thế sắc mặt kịch biến, định lao tới nhưng Sinh Tử Chủ
đã ngăn lại:
– Đây là lựa chọn của muội ấy, đừng làm phiền.
– Tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Viêm Chủ trắng bệch, lẩm nhẩm.
– Vậy chúng ta…còn cách nào khác sao? Tổ Cảnh không phải dễ dàng mà đạt được.
Ngay tiểu sư muội cùng phải dùng cách này mới khiến Lâm Động bước vào Tổ Cảnh.
Chỉ như vậy mới tránh được kiếp nạn lần này.
Sinh Tử Chủ quệt nước mắt.
Viêm Chủ bọn họ trầm mặc không nói, nhìn lên bầu trời với đôi mắt đỏ hoe.
Ngọn lửa màu lam rừng rực cháy, Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động đang điên cuồng
giãy giụa, nước mặt trào ra khỏi khoé mắt.
– Xin lỗi huynh….Muội không muốn bảo vệ trời đất gì cả, cũng không muốn làm
chúa cứu thế, nhưng…muội muốn huynh sống…
– Lâm Động, cảm ơn huynh đã khiến muội thích huynh từ trước khi muội thức
tỉnh…cũng cảm ơn huynh đã cho muội nhiều điều tốt đẹp như vậy. Huynh đã cho
muội biết, trái tim dù có lạnh lùng mức nào rồi cũng sẽ có lúc nở hoa.
– Huynh từng hỏi muội là Băng Chủ hay Ứng Hoan Hoan…
– Giờ muội cho huynh biết…Đồ ngốc, làm gì có Băng Chủ nào. Muội vẫn luôn là
Ứng Hoan Hoan.
Ngọn lửa bọc quanh toàn thân Ứng Hoan Hoan, giọng nói nghẹn ngào của nàng vọng
ra.
– A! A! A!
Lâm Động thét lên, tiếng kêu mang đầy sự đau đớn, bất lực, khiến mọi người ai
cũng đỏ hoe mắt.
Vút!
Đoá băng liên lúc này bắn ra ánh sáng vạn trượng rồi những cánh hoa bắt đầu
gập vào, tầm mắt Lâm Động dần trở nên mơ hồ, ý thức bắt đầu chìm vào bóng tối.
Khi tầm mắt sắp hoàn toàn tối lại thì dường như có một thân ảnh hiện ra.
Nàng chắp tay sau lưng, đuôi tóc đen lắc lư đầy hoạt bát. Trên gương mặt là nụ
cười gian xảo, tinh quái, giống như lần đầu gặp ở Đạo Tông nhiều năm trước.