Sa mạc đầy cát vàng, vầng mặt trời treo trên cao, vốn dĩ là cảnh tượng khá
hùng vĩ, nhưng nay tất cả đã bị ma khí che khuất, chốc chốc còn nghe thấy
những tiếng kêu chói tai vọng ra khiến cảnh tượng thêm bi thương.
Uỳnh!
Đột nhiên trời đất rung chuyển, ma khí lan tràn trên sa mạc bị ảnh hưởng nên
rung lên. Chỉ thấy ở tận cuối chân trời đột nhiên có một đường hắc tuyến hiện
ra, nó nhanh chóng khuếch đại lên chỉ trong mấy phút đã biến thành một biển
người không thấy điểm tận cùng đang ập tới bao vây đại sa mạc.
Vút vút vút!
Vô số tiếng xé gió vang lên không ngớt, chiến ý ngưng tụ từ thiên quân vạn mã
khiến bất cứ ai cũng phải sợ hãi.
Ma khí lan tràn trong sa mạc nhanh chóng bị đẩy lùi.
– Dừng!
Trong chủ trận, Đường Tâm Lăng nhìn đại sa mạc, ánh mắt loé hàn quang, hô một
tiếng.
– Tam quân kết trận, quét sạch ma khí!
– Rõ!
Vô số tiếng hô đồng thanh vang lên, chỉ thấy nguyên lực hùng hồn bùng phát
xông thẳng vào đại sa mạc. Nguyên lực đi đến đâu, đại sa mạc vốn bị nhuộm đen
nhanh chóng lấy lại màu sắc vốn có, bầu trời cũng sáng tỏ hơn.
Đại quân liên minh kết thành trận pháp chậm rãi tiếp cận đại sa mạc Tây Huyền,
cuối cùng đã thâm nhập vào bên trong tiêu trừ ma khí, bằng những bước đi khiến
trời long đất lở, trực tiếp nhắm vào vị trí trung tâm của đại sa mạc.
Cả vùng sa mạc rung chuyển, bầu trời lẫn mặt đất đều có nhân ảnh chiếm cứ. Nơi
đây đang tập trung tất cả cường giả trên thế gian.
Liên quân tiến dần từng bước, nhưng kỳ lạ là dọc đường không hề gặp bất cứ trở
ngại nào. Vì thế chỉ nửa giờ sau liên minh dần dừng lại, ánh mắt đỏ quạch đầy
thù hận nhìn về phía trước.
Trung tâm đại sa mặc là một toà thành khổng lồ, giống như con ác thú địa ngục
đang nằm, toả ra một thứ khí thế khiến người ta phải run sợ.
Trước khí thế ấy, chiến ý của liên quân cũng như sững lại, đây chính là đại
bản doanh của Ma Ngục sao?
Liên quân dừng lại cách toà thành trăm dặm, hai bên đều tĩnh lặng không tiếng
động, không khí gần như đặc quánh lại. Ai cũng hiểu, một khi không khí này bị
phá vỡ thì sẽ nổ ra trận chiến khủng khiếp nhất vạn năm nay.
– Ha ha, cuối cùng chư vị cũng đến. Ma Ngục bọn ta đợi ở đây lâu rồi.
Không khí đông cứng trong một khoảng thời gian, đột nhiên trên thành có ma khí
hội tụ, một hắc ảnh xuất hiện, hắn nhìn liên quân mỉm cười, giọng nói ôn hoà
vang lên khắp sa mạc.
Từ trong liên quân, mấy người Ứng Hoan Hoan bay ra phía trước, ánh mắt lạnh
băng nhìn hắc ảnh quen thuộc đó, lạnh nhạt nói:
– Thiên Vương Điện, thật là lâu rồi không gặp.
– Ha ha, đúng vậy, vạn năm không gặp, không ngờ Băng Chủ vẫn tuyệt sắc như
vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Phía trên tường thành, Thiên Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan cười.
– Chúng ta đấu đã nhiều năm như vậy, thật ra ta cũng mệt rồi. Chi bằng lần
này chúng ta bắt tay làm hoà, thế nào?
Thiên Vương Điện khẽ cười.
– Cái thứ bẩn thỉu, các ngươi cút khỏi đây đi. Các ngươi không thuộc về nơi
đây.
Sinh Tử Chủ ngước lên uể oải nói.
Thiên Vương Điện cười, hắn ngẩng lên nhìn về phía chân trời:
– Trở về? Bọn ta cũng rất muốn ấy chứ. Hay là các ngươi mở phong ấn Vị Diện
ra để bọn ta về đi?
– Đợi bọn ta tịnh hoá thì có lẽ các ngươi sẽ hồn về trốn cũ được thôi.
Viêm Chủ nói.
– Ai ya ya, bọn người các ngươi cứ không khách khí như vậy. Bao nhiêu năm
chẳng thay đổi gì cả.
Bên cạnh Thiên Vương Điện, một tiếng cười vọng lại, hắc vụ trào dâng, một vài
thân ảnh hiện ra, Nhị Vương Điện có dáng vẻ như thiếu niên nhìn Viêm Chủ lắc
đầu cười.
– Thứ như các ngươi sống cũng dai thật.
Không Gian Chủ không khỏi cười khảy.
– Quá khen quá khen!
Ứng Hoan Hoan ánh mắt lạnh lùng không chút dao động. Nàng nhìn Thiên Vương
Điện, chậm rãi nói:
– Yên tâm, lần này có lẽ cuộc chiến kéo dài nghìn năm này sẽ kết thục được
thôi. Các ngươi sẽ không có cơ hội thứ ba đâu.
– Nói chắc chắn như vậy không tốt lắm đâu.
Thiên Vương Điện lắc đầu cười, rồi hắn khẽ phẩy tay:
– Tất cả ra đi kẻo người ta xem thường chúng ta.
Uỳnh uỳnh!
Sa mạc đột nhiên rung chuyển dữ dội, rồi mọi người nhìn thấy mặt đất bắt đầu
tách ra, ma khí đặc quánh như dịch thể tràn lên. Vô số dị ma giống như từ địa
ngục bò lên, rất nhanh đã lấp đầy một bên sa mạc.
Số lượng dị ma nhiều không đếm xuể, tận cuối tầm mắt vẫn có thể thấy ma ảnh,
rõ ràng tất cả lực lượng của ma ngục đã hội tụ ở đây.
Trận thế này xem ra không hề thua kém tam đại liên quân.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển, một thứ to lớn đứng dậy trong toà thành, tám cánh tay ma
thò ra, chính là Đại Thiên Tà Ma Vương.
– Tất cả đến hết rồi.
Sinh Tử Chủ nhìn Đại Thiên Tà Ma Vương, gương mặt lạnh băng, nói.
– Bọn Thiên Vương Điện do bọn ta chặn lại, cường giả ma ngục khác giao cho
mọi người.
Ứng Hoan Hoan ngoảnh sang nói với Đường Tâm Lăng, Tiểu Điêu, Lăng Thanh Trúc,
Thanh Đàn, Thanh Trĩ.
– Ừm.
Mọi người gật đầu, lúc này rõ ràng là bắt đầu quyết chiến rồi nhỉ?
– Tam quân nghe lệnh, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta. Nếu thắng sẽ
xoá bỏ mọi hậu hoạ. Nếu bại, thảm kịch ở Tây Huyền Vực sẽ xảy ra với cả trời
đất này!
Đường Tâm Lăng nắm chặt trường kiếm, rồi vung xuống:
– Muốn bảo vệ những người các ngươi yêu thương, hãy chiến đấu đi!
– Chiến!
Vô số người mắt đỏ ngầu gầm thét, âm thanh kinh thiên động địa như cuồng phong
tràn tới, cát bụi cuộn tung cả trời đất.
– Uỳnh!
Tam đại liên quân bắt đầu rung chuyển, nguyên lực cuồn cuộn trào dâng hình
thành trận pháp, tất cả cùng xông thẳng vào đội quân Ma Ngục.
– Ha ha, Ma Ngục nghe lệnh, để hoàn thành ý nguyện của Hoàng, hãy giết hết
chúng đi!
Thiên Vương Điện cười lớn.
– Giết!
Tiếng thét chói tau cũng vang lên từ đại quân Ma Ngục, ma khí cuộn trào, vô số
ma ảnh xông về phía liên quân
Rầm!
Hai đội quân lao vào nhau, cả sa mạc rung chuyển dữ dội, nguyên lực và ma khí
trong trời đất đan xen xung kích lẫn nhau.
Máu tươi gần như ngay lập tức nhuốm đỏ mặt đất, mùi tanh nồng và những tiếng
gầm thét lan tràn khắp không gian khiến vầng mặt trời cũng như run rẩy trốn
sau tầng mây.
– Chúng ta cũng động thủ thôi!
Ứng Hoan Hoan bay ra, mấy người bọn Thiên Vương Điện cũng biến mất, khi xuất
hiện lại đã ở phía trước mấy người Ứng Hoan Hoan.
Thiên Vương Điện mỉm cười nhìn bọn Ứng Hoan Hoan, rồi ánh mắt dừng lại trên
người nàng:
– Băng Chủ, trạng thái này của ngươi không phải đối thủ của ta.
Ứng Hoan Hoan trầm mặc một chút, đột nhiên quay lại đến trước mặt Lâm Động,
trước ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng nhướn người chạm làn môi lạnh của mình
lên môi Lâm Động.
Mọi người xung quanh thấy thế ánh mắt đều có vẻ phức tạp. Vì họ nhìn thấy thân
thể Ứng Hoan Hoan bắt dầu hiện lên những đường băng vân kỳ dị, hàn khí toả ra
ngày càng khủng khiếp.
Lâm Động cũng nhìn thấy mái tóc và đôi mắt vốn màu lam của nàng đã trở nên óng
ánh.
Một thứ băng hàn đáng sợ và xa lạ như đang thức tỉnh, dần toả ra từ trong
người Ứng Hoan Hoan khiến môi hắn cảm thấy đau nhói.
– Xin lỗi!
Ánh mắt Ứng Hoan Hoan hiện vẻ hối lối, nàng chậm rãi lùi về sau, rồi quay phắt
người đi, tháo găng tay để lộ đôi tay bóng láng với hình hoa văn kỳ dị.
– Đại chiến lần này kết ở đây đi. Ta không có kiên nhẫn chơi tiếp với các
ngươi nữa!
Ứng Hoan Hoan nhìn Thiên Vương Điện, giọng nói của nàng lúc này trống rỗng hơn
trước rất nhiều, dường như chẳng có mấy cảm xúc.
Mái tóc óng ánh của nàng bay trong gió, nàng lúc băng lạnh không gì xâm phạm
được, thậm chí mang mùi vị như thần thánh.
Chỉ có điều, nó quá xa lạ!
Lâm Động nhìn thân ảnh lạnh lẽo mà xa lạ đó, tay siết lại, thân thể run lên,
hắn biết Băng Chủ đã thức tỉnh hoàn toàn rồi…
– Tại sao?
Hắn cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, cuối cùng giọng nói khàn đặc mang theo nộ
hoạ vô tận vang lên.
Nghe thấy lời nói ấy, hàn khí dường như có thể đóng băng thời gian đang tràn
ra từ trong thân thể Ứng Hoan Hoan cũng như đông cứng lại.