Hai người ôm nhau một lúc rất lâu, cuối cùng Ứng Hoan Hoan đẩy Lâm Động ra,
nàng mím môi, vừa ngượng vừa giận nhìn Lâm Động:
– Tất cả là tại huynh, chắc chắn họ nhìn thấy rồi.
– Nhìn thì cứ nhìn thôi.
Lâm Động cười, rồi nhìn Ứng Hoan Hoan:
– Sao giờ ta thấy muội giống trước đây thế nhỉ?
– Có thể là sự bừng sáng trước khi chết.
Ứng Hoan Hoan nói vẻ bất cần, nhưng khi nhìn bản mặt nghiêm lại của hắn thì
cười cười.
– Bọn muội chuẩn bị tiến hành chiêu hồn dẫn.
– Chiêu hồn dẫn?
Lâm Động khựng người.
– Đại sư tỷ vẫn không thấy động tĩnh gì, nhưng muội cảm nhận được dường như
tỷ ấy đã luân hồi thành công. Đến khi bình định được ba địa vực thì chúng ta
sẽ quyết chiến với Ma Ngục, vì thế phải gọi tỷ ấy thôi.
Ứng Hoan Hoan nói.
– Đại sư tỷ?
Lâm Động chau mày, nghĩ một chút rồi nói:
– Là Sinh Tử Chủ? Bà ấy vẫn sống?
– Đại sư tỷ nắm giữ sinh tử lực, trong mấy người bọn muội, tỷ ấy chính là
người khó chết nhất đấy.
Ứng Hoan Hoan nói.
– Gọi cưỡng ép như vậy có hại gì không?
Lâm Động hỏi.
– Tỷ ấy đã luân hồi thành công, chắc không vấn đề gì đâu.
Ứng Hoan Hoan đáp.
Lâm Động gật đầu, Sinh Tử Chủ cũng là một trong Bát Chủ Viễn Cổ, nếu đại chiến
nổ ra, có sự giúp đỡ của bà ấy hẳn là có nhiều cơ hội thắng hơn.
– Khi bọn muội bố trí chiêu hồn dẫn, phiền huynh chấn thủ giúp.
– Ừm, cứ giao cho ta.
Hai người nói xong, Ứng Hoan Hoan vẫy tay, trên đỉnh núi ánh sáng toả ra, mấy
người Viêm Chủ hiện thân. Họ đều nhìn hai người với ánh mắt cổ quái.
– Khụ.
Lâm Động bất giác ho khan, Ứng Hoan Hoan thì đỏ mặt rồi nói:
– Chúng ta bắt đầu thôi.
Mấy người Viêm Chủ gật đầu, rồi họ bay lên không trung, nguyên lực hùng hồn
bùng nổ.
Nguyên lực khuếch tán biến thành vô số tia sáng đan xen nhau hoá thành một đạo
trận pháp phức tạp. Còn sáu người Ứng Hoan Hoan ở sáu góc trận pháp.
Một quầng sáng cuối cùng chụp xuống họ. Ứng Hoan Hoan nhìn Hắc Ám Chủ, Hắc Ám
Chủ gật đàu, cong tay búng một cái, một đạo hắc bạch quang bắn vào trung tâm
trận pháp.
Đó là một quầng sáng nhỏ chứ một lọn tóc đen bên trong.
Sáu người ngồi trên không trung, hai mắt nhắm lại, lọn tóc tự bốc cháy, toả ra
một luồng năng lượng huyền diệu rồi biến mất.
Sáu người cũng tĩnh lặng không một tiếng động.
Lâm Động nhìn một lúc lâu không thấy có gì khác thường mới gật đầu ngồi xuống.
Hắn biết tiếp theo chỉ cần đợi thôi, có lẽ thân ảnh tiếp theo xuất hiện nơi
chân trời chính là Sinh Tử Chủ…
Lâm Động cũng rất tò mò với vị Viễn Cổ Chủ chưa từng gặp mặt này.
Lâm Động ngồi chờ như vậy là mất mười ngày.
Trong mười ngày này mấy người Ứng Hoan Hoan không hề ngơi nghỉ, vô số luồng
dao động kỳ lạ như ẩn như hiện toara. Còn Sinh Tử Chủ thì Lâm Động không thấy
xuất hiện, xem ra việc này không phải đơn giản.
Trong thời gian này Yêu Vực và Tứ Huyền Vực cũng vô cùng chấn động. Có sự gia
nhập của liên quân Loạn Ma Hải, thực lực của hai liên minh kia cũng tăng mạnh,
từ đó trực tiếp ra tay với quân Ma Ngục.
Hai bên đánh nhau ác liệt cả mười ngày trời, động tĩnh của cuộc chiến truyền
khắp Yêu Vực và Tây Huyền Vực. Máu tươi nhuốm đỏ cả mặt đất, bầu trời bị vô số
nhân ảnh che khuất.
Chỉ có thể hình dung bằng từ đáng sợ!
Tuy đội quân Ma Ngục rất cường hãn nhưng dù sao cũng không có chi viện, hơn
nữa tam đại liên minh lại liên thủ, sĩ khí cao vời vợi, chỉ trong mười ngày
hai đội quân của Ma Ngục bên ngoài Tây Huyền Vực đã bị tiêu diệt.
Cục thế đến lúc này thì ba đại địa vực coi như đã được bình định, đến khi họ
thu dọn chiến trường, chỉnh đốn một chút thì liên quân của ba đại liên minh
bắt đầu tập hợp ở Tứ Đại Huyền Vực.
Thanh thế này thực sự rất lớn, khi người ở Tứ Huyền Vực nhìn thấy trên trời là
đội quân hừng hực khí thế đang tới, ai cũng chấn kinh, so với cuộc chiến lần
này, trận chiến với Nguyên Môn lần trước đúng là quá nhỏ bé.
Tam đại liên quân cùng tề tự ở Tứ Huyền Vực, sau khi chỉnh đốn bắt đầu tiến
gần tới Tây Huyền Vực, khí thế đó hình thành một thứ áp lực khiến cả bầu trời
cũng như tối lại.
Chiến ý của vô số người tụ lại khiến trời đất như rung chuyển.
Khi liên quan ba đại liên minh tiến lại gần Tây Huyền Vực, Lâm Động ở trên một
ngọn núi gần Tây Huyền Vực cũng cảm nhận được, hắn mở mắt, vẻ mặt ngưng trọng
nhìn về phía xa.
– Trận quyết chiến sắp bắt đầu rồi sao?
Lâm Động lẩm nhẩm, sự yên tĩnh trước cơn phong ba khiến hắn cũng không thở
nổi. Lần này họ không có chỗ dựa như Phù Tổ, muốn bảo vệ trời đất này chỉ có
thể dựa vào chính họ mà thôi.
Lâm Động hít sâu một hơi, rồi nhìn về quang trận trên không trung. Đã mười lăm
ngày rồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Nếu không phải Ứng Hoan Hoan chắc
chắn như thế thì Lâm Động cũng nghi ngờ, liệu có phải Sinh Tử Chủ luân hồi
thất bại không…
Nếu thật sự như vậy, với họ quả thực là một sự đả kích rất lớn.
Hắn chau mày, nhưng khi hắn bất an thì quang trận trên trời rung chuyển, một
chùm sáng chói loà bắn thẳng lên trời.
Chùm sáng này vô cùng kỳ diệu, tuy thanh thế rất lớn nhưng dường như người
thường không thể cảm nhận được. Ngay Lâm Động khi đã là Thần Cung Cảnh rồi mới
cảm nhận được.
Sáu người Ứng Hoan Hoan mở mắt, ánh mắt có chút căng thẳng, nếu đến chiêu hồn
quang cũng không gọi được Sinh Tử Chủ thì nghĩa là họ thất bại rồi.
– Giờ chỉ có thể đợi hồi âm thôi…
Họ nhìn nhau, họ đã làm hết những việc có thể eoòi.
Khi chùm sáng bắn lên trời, ở Đại Hoang Quận, vương triều Đại Viêm ở Đông
Huyền Vực, xuất hiện chút thay đổi.
Trong toà thành trung tâm Đại Hoang Quận, một thân ảnh nhỏ bé ngồi trên lầu
các, đôi chân nhỏ khẽ lắc lư, miệng không ngừng ngân nga.
Tiếng hát đột nhiên dừng lại, cô bé ngẩng lên mơ hồ nhìn về phía xa. Trong đôi
mắt to trong sáng của cô bé nhìn thấy chùm sáng từ phía xa.
– Đó là…
Cô gái nhỏ dừng lại động tác chân, đôi mắt lúc này thay đổi rất nhiều màu sắc,
rồi gương mặt đày vẻ đau đớn, dường như trong não có thứ gì đó thức tỉnh.
Ầm!
Một luồng khí tức khủng bố đột nhiên bùng phát, trên bầu trời là những đám mây
cuồn cuộn, biến thành một chùm mây đen trắng. Đám mây nhu động biến thành hình
tròn với hai màu đen trắng.
Một quang ảnh bay ra từ trong thành rồi xuất hiện trên lầu. Nàng nhìn cô gái
nhỏ, sắc mặt kinh hoàng:
– Nhân Nhân, muội sao thế?
Cô bé tên Nhân Nhân ngẩng lên nhìn nữ tử xinh đẹp và thân thiết, mỉm cười, chỉ
là nụ cười ấy không còn trong sáng ngây thơ như trước nữa.
Khương Tuyết sắc mặt tái nhợt nhìn Nhân Nhân, nước mắt chảy ra:
– Muội…thức tỉnh rồi sao?
Nhân Nhân bước ra khỏi lầu các, đứng trên không rồi tới trước mặt Khương
Tuyết, khẽ chui vào lòng nàng, giọng nói vẫn non nớt như thế:
– Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.
Khương Tuyết run run nhìn cô bé trong lòng mình, mắt đỏ hoe:
– Muội còn là muội muội của ta không?
– Thức tỉnh không có nghĩa là mất hết ký ức. Tuy muội thay đổi nhưng muội vẫn
là Sinh Tử Chủ, cũng là Nhân Nhân.
Nhân Nhân khẽ cười.
– Sinh Tử Chủ?
Khương Tuyết run lên, nàng chỉ biết Nhân Nhân là luân hồi giả nhưng không ngờ
kiếp trước lại là Sinh Tử Chủ, một trong Bát Chủ Viễn Cổ.
– Giờ…giờ muội rời khỏi bọn ta sao?
Khương Tuyết nói.
– Không, muội đi giúp họ, việc về Ma Ngục tỷ cũng biết. Không giải quyết
chúng thì chúng ta không được yên bình.
Nhân Nhân lắc đầu, cười với Khương Tuyết:
– Tỷ tỷ yên tâm, sau khi giải quyết xong muội sẽ về.
Khương Tuyết chỉ đanh gật đầu, ôm chặt lấy cô bé như sợ mất đi vậy.
Nhân Nhân cũng ôm lấy cổ Khương Tuyết, khẽ hôn lên cổ nàng rồi thân thể cô bé
nhạt dần rồi biến mất.
– Nhất định phải về nhé!
Khương Tuyết nhìn khoảng trống trong lòng, nước mắt không kìm được trào ra.
Trên đỉnh núi, Lâm Động nhìn chùm sáng trên không trung, rồi tâm thần đột
nhiên rung động, nhìn về phía xa, ở đó ánh sáng loé lên. Sau một vài giây, một
thân ảnh nhỏ bé xuất hiện trước ánh mắt căng thẳng của họ.
Ánh sáng tan đi, cô bé hiện thân, rồi mấy người Lâm Động sững sờ
– Muội…
Lâm Động nhìn cô bé thân quen đó, ánh mắt đầy vẻ khó tin:
– Muội…muội là Nhân Nhân.
– Đại ca ca.
Nhân Nhân cười với Lâm Động, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của mấy người Ứng
Hoan Hoan, lao vào lòng Lâm Động. Lâm Động nhìn đôi mắt to tròn đen láy của cô
bé, màu sắc của sự trong sáng đã xuất hiện chút sâu thẳm.
Thân thể hắn hơi cứng lại, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, không thể ngờ Sinh Tử Chủ
mà họ tìm bấy lâu nay lại chính là Nhân Nhân!