Nơi giáp ranh giữa Đông Huyền Vực và Tây Huyền Vực, đây là chiến tuyến hàng
đầu của Tây Huyền Vực, chỉ cần tiến lên nghìn dặm nữa sẽ đến biên giới Tây
Huyền Vực. Đó chính là đại bản doanh của Ma Ngục.
Trên đỉnh một ngọn núi nguy nga tại nơi giáp ranh là một vài thân ảnh đang
ngồi tĩnh lặng. Thân hình họ có vẻ nhỏ bé trước sự nguy nga của ngọn núi,
nhưng lại tạo ra cảm giác uy nghiêm khiến người ta kính sợ.
Những người Phù Tổ từ thời Viễn Cổ đã được vô số sinh linh tôn kính, đây không
chỉ vì thực lực đỉnh cao mà còn vì tấm lòng xả thân vì nghĩa của họ.
Năm đó, để bảo vệ vô số sinh linh, Phù Tổ đã thiêu đốt luân hồi, phong ấn Dị
Ma Hoàng và khe hở Vị Diện thì mới tránh được kết cục thê thảm. Tám vị đệ tử
của ngài cũng vì thế gian này mà hy sinh mọi thứ. Tất cả cường giả khi nhắc
đến họ không ai là khâm phục từ tận đáy lòng. Đó cũng là lý do vì sao khi Ứng
Hoan Hoan bọn họ lộ diện đã dễ dàng thúc đẩy sự hình thành tam đại liên minh.
Đó không phải sự áp chế thực lực đơn thuận mà là những gì họ từng hy sinh cho
thế gian này.
Phía trước là Ứng Hoan Hoan, lúc này nàng không nhắm mắt tu luyện, bàn tay đeo
găng trắng lơ đãng vẽ vòng tròn trên đá. Dáng vẻ này cực kỳ ít thấy ở nnagf.
Viêm Chủ bọn họ nhìn nhau cùng lắc đầu cười khổ. Từ sau khi cảm ứng được Lâm
Động xutá quân là nàng như vậy rồi…Nhưng ít nhất cũng tốt hơn bộ dạng lạnh
băng băng trước đó.
– Loạn Ma Hải giờ đã được bình định, nghe nói Đường Tâm Lăng đã dẫn một nữa
liên quân Loạn Ma Hải đến Yêu Vực trợ giúp. Còn Lâm Động thì dẫn một nửa đến
Tứ Huyền Vực.
Viêm Chủ đột nhiên nói.
Nghe thấy cái tên ấy, tay Ứng Hoan Hoan đang vẽ vòng bỗng dừng lại.
– Đến khi giải quyết được dị ma ở Yêu Vực và Tứ Huyền Vực thì chúng ta có thể
tấm công Tây Huyền Vực rồi.
Hắc Ám Chủ hơi nhíu mày nhìn về Tây Huyền Vực phía xa. Dù khoảng cách rất xa
nhưng họ vẫn cảm nhận được luồng ma khí khủng bố tràn ra từ đó.
– Không biết rốt cuộc Ma Ngục đang làm gì, chúng…quá yên tĩnh.
Mấy người Lôi Chủ cũng gật dầu, thời gian này Ma Ngục gần như không có bất cứ
hành động gì mà mặc cho họ tiêu diệt ba đội quân Ma Ngục kia. Rõ ràng, với bản
tính giảo hoạt, chúng tuyệt đối không làm việc ngu xuẩn hy sinh vô ích như
vậy.
Nói vậy thì chắc chắn chúng đang có mục đích gì đó mà chưa ai biết.
Nhắc đến chính sự, ánh mắt Ứng Hoan Hoan ngưng đọng, tay nắm lại trầm ngâm một
chút, nói:
– Chúng ta có thể chuẩn bị chiêu hồn dẫn rồi.
Mấy người Viêm Chủ khựng người rồi gật đầu, đúng là cũng đến lúc rồi.
– Vậy chuẩn bị thôi.
Hắc Ám Chủ đứng dậy, vừa dứt lời thì sắc mặt đột nhiên cổ quái, ngoảnh nhìn
bầu trời phía xa, rồi đến bên Ứng Hoan Hoan hạ giọng nói:
– Hình như vẫn chưa được.
Mấy người Viêm Chủ cũng phát hiện ra, nhìn về hướng đó, chỉ thấy không gian ở
phía xa biến dạng, một đạo quang ảnh đang bay tới với tốc độ kinh người.
Ứng Hoan Hoan cũng nhận ra luồng khí tức thân quen ấy, đôi mắt lạnh lùng lập
tức hiện vẻ căng thẳng, đôi tay không kìm được siết chặt lại.
– Hà hà, chư vị đều ở đây à?
Một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh núi, Lâm Động cung tay với mấy người Viêm
Chủ, cười nói.
Họ cũng nhìn Lâm Động rồi tất cả cùng kinh ngạc:
– Ngươi ngưng tụ được Thần Cung rồi?
Giọng nói của họ mang sự chấn động không thể che giấu. Họ hiểu rất rõ mức độ
khó khăn để ngưng tụ Thần Cung, dù là họ hiện tại cũng không thể nói đã có
Thần Cung, vậy mà Lâm Động đã làm được rồi.
– May mắn thôi.
Lâm Động đáp xuống, lắc đầu cười rồi nhìn về Ứng Hoan Hoan. Nàng mặc chiếc váy
đài trắng, mái tóc màu lam buông xoã bay theo gió, ánh mắt trong veo khi thấy
hắn nhìn thì tránh né.
– Hai người nói chuyện đi.
Hắc Ám Chủ thấy thế vẫy tay với mấy người Viêm Chủ rồi quay người định đi.
– Sư tỷ!
Ứng Hoan Hoan thấy họ sắp đi thì trong lòng có chút hoảng loạn, vội vàng định
giữ lại nhưng mấy người kia đã biến mất.
Lâm Động thấy mấy người Hắc Ám Chủ đi rồi, nhìn sang Ứng Hoan Hoan sải bước
tới gần. Ứng Hoan Hoan thấy thế bất giác lùi một bước.
– Muội sao thế? Ta xuất quan rồi không vui sao?
Lâm Động đứng trước mặt Ứng Hoan Hoan, cười.
– Không có.
Ứng Hoan Hoan lắc đầu, ánh mắt tránh nhìn vào hắn.
– Thế muội nhìn ta đi.
Lâm Động cũng nhận ra ngay sự né tránh của nàng, không kìm được thấy thích
thú, đưa tay khẽ nâng cằm Ứng Hoan Hoan lên, bốn mắt nhìn nhau.
Ứng Hoan Hoan cũng khựng người vì hành động này, nàng nhìn gương mặt trẻ tuổi
ngày một kiên nghị trước mắt. Ánh mắt hắn mang ý cười ấm áp khiến con tim nàng
nóng lên.
– Chúc mừng huynh đã ngưng tụ được Thần Cung.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói.
Lâm Động cười, rồi hắn nhìn đôi tay nàng đang đeo găng. Dường như Ứng Hoan
Hoan nhận ra ánh mắt hắn, bất giác thu tay về.
Lâm Động không đợi cho nàng giấu tay đi, đưa tay nắm lấy, một luồng hàn khí
toả ra từ trong găng.
– Chuyện gì vậy?
Lâm Động chau mày.
– Không có gì.
Ứng Hoan Hoan muốn giằng tay ra nhưng tay Lâm Động cứng như gọn kềm, mắt nhìn
nàng chăm chăm rồi rút găng khỏi tay nàng.
Ứng Hoan Hoan thấy thế trong lòng thở dài, đành mặc huynh ấy vậy.
Găng tay được kéo ra để lộ cánh tay óng ánh như bắng, cảm giác như cánh tay ấy
được tạc từ băng lạnh vậy
Lâm Động chấn kinh nhìn cánh tay gần như biến thành băng đó, hắn nắm lấy, một
luồng hàn khí toả ra khiến hắn cũng thấy đau.
Hàn khí ngưng tụ trên bàn tay Lâm Động, rất nhanh cánh tay hắn cũng đóng một
lớp băng mỏng trên bề mặt. Hắn có thể cảm thấy nguyên lực trong cơ thể cũng
trì trệ hơn.
– Thế này là thế nào?
Lđ nhìn Ứng Hoan Hoan giận dữ nói.
Ứng Hoan Hoan cắn môi không nói.
– Đây là hậu quả khi muội khai khởi Tổ Cung Khuyết?
Lâm Động rất nhanh nhớ lại những hành động kỳ lạ của Ứng Hoan Hoan lúc đó.
– Tại sao không cho ta biết?
– Cho huynh biết thì huynh có vào không?
Ứng Hoan Hoan cũng nhìn Lâm Động nói.
– Vào hay không là việc của ta. Ta đã nói với muội rồi, không được gạt ta!
Lâm Động tức giận.
– Dù không phải vì huynh thì muội cũng sẽ khai khởi Tổ Cung Khuyết. Nếu không
có Tổ Cung Khuyết thì Loạn Ma Hải, Yêu Vực, Tứ Huyền Vực sẽ có bao nhiêu người
chết không?
Ứng Hoan Hoan rõ ràng cũng là lần đầu tiên thấy Lâm Động nổi giận với mình như
vậy, không khỏi thấy ấm ức, nhưng vẫn nghiến răng nói.
– Muội thích làm chúa cứu thế vậy sao?
Lâm Động bừng bừng lửa giận, hắn liều mạng tu luyện như thế, còn nàng thì hay
rồi, cũng liều mạng hành hạ bản thân.
– Không thì sao? Mặc cho Ma Ngục hoành hành rồi tất cả cùng chết à?
Ứng Hoan Hoan siết chặt tay.
– Được, được, muội đã thích thì muội đi mà làm. Ta mặc kệ, thế được chưa?
Lâm Động trợn mắt.
Thân thể Ứng Hoan Hoan run lên, nàng nhìn Lâm Động chăm chăm, rồi quay mặt đi,
hai mắt đỏ hoa, nước mắt trào ra.
– Vậy thì huynh kệ đi! Muội có chết cũng không cần huynh quan tâm!
Ứng Hoan Hoan hất tay Lâm Động ra, nghẹn ngào nói.
Lâm Động nhìn thân thể run rẩy của nàng, rõ ràng lúc này nàng vô cùng yếu
đuối, không còn khí thế lạnh lùng nữa. Điều này khiến hắn đau lòng, đưa tay ra
nhưng lại bị Ứng Hoan Hoan tránh né.
Hắn cũng mặc, cương quyết nắm lấy tay nàng kéo mạnh vào lòng, hai tay vòng qua
chiếc eo mang chút hơi lạnh nhưng đem lại xúc cảm tuyệt với.
Ứng Hoan Hoan khẽ vùng vẫy, nhưng dường như nàng quên mất thực lực của nàng
còn mạnh hơn Lâm Động. Nếu thật sự động thủ thì e là Lâm Động không ngăn nổi.
– Không được động đậy!
Lâm Động giận dữ quát.
Ứng Hoan Hoan cắn môi:
– Ai cần huynh quan tâm.
Lâm Động nghiêm mặt, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi hồng kia. Vào khoảnh
khắc tiếp xúc, cả hai như cứng người lại.
Ứng Hoan Hoan rõ ràng bị hành động này của hắn khiến cho sững sờ, đôi mắt mở
to nhìn gương mặt ngay sát, không dám động đậy chút nào, má ửng đỏ.
Hai người ôm nhau như vậy mãi một lúc lâu mới tách ra.
– Huynh…
Cuối cùng Ứng Hoan Hoan cũng sực tỉnh, mắt hơi đỏ trừng lên nhìn Lâm Động.
– Huynh cái gì mà huynh?
Lâm Động liếm môi, rồi ôm chặt lấy cô gái trong lòng mình, ghé miệng sát tai
nàng khẽ nói:
– Vừa rồi muội rất giống trước đây…
Giống cô thiếu nữa hoạt bát tinh nghịch, thỉnh thoảng ương bướng, thỉnh thoảng
ngang tàng, nhưng khiến người ta chỉ muốn giữ chặt trong tay mình.
Ứng Hoan Hoan khẽ tựa vào ngực Lâm Động, cảm nhận thân nhiệt ấm áp của hắn.
Nước mắt lại dâng lên, nàng khẽ nói:
– Muội…muội không muốn gạt huynh, nhưng…nhưng muội thật sự không còn sự lựa
chọn nào khác.
Nghe giọng nói nghèn nghẹt ấy, Lâm Động ôm chặt lấy nàng, nói chắc chắn:
– Ta sẽ bảo vệ muội.
Ứng Hoan Hoan nhắm mắt lại, má khẽ cọ vào ngực Lâm Động, miệng nhướn lên cười
chua xót.
Có câu nói này của huynh, dù kết cục thế nào đi nữa muội cũng mãn nguyện rồi.