Trong cuộc chiến ở Loạn Ma Hải, cuối cùng đại quân của liên minh đã giành
thắng lợi, đương nhiên trong đó có nhờ sự tham chiến của Lâm Động, nhưng nhiều
hơn đó là vì quân Ma Ngục không có bất cứ sự viện trợ nào. Đối mặt với một
Loạn Ma Hải đã đoàn kết chặt chẽ, đương nhiên chúng không có nhiều khả năng
thắng.
Nhưng dù vậy, sau trận chiến, liên minh Loạn Ma Hải đã mất năm ngày trời để
hoàn toàn thanh trừ dị ma ở Loạn Ma Hải.
Chiến tranh kết thúc, những hải vực Ma Ngục chiếm đóng lúc trước đều thê thảm
không nỡ nhìn. Ma khí thậm chí thẩm thấu cả xuống biến khiến bao sinh linh
trong đó chết thảm, đủ mọi loại thi thể nổi lên chất thành đồng, mùi xú uế lan
toả khắp không gian.
Nhìn thảm kích đó, đội quân liên minh ai cũng đỏ hoe mắt, đám dị ma đó quả
thực quá tàn bạo, nếu không tiêu diệt chúng hoàn toàn e là thế gian này không
bao giờ yên bình được.
Nhưng rõ ràng là hiện giờ không có nhiều thời gian để làm sạch những hải vực
bị nhiễm ma khí, chiến trânh Loạn Ma Hải vừa kết thúc thì đội quân liên minh
đã được Đường Tâm Lăng chia làm hai, một nửa chi viện cho liên minh Tứ Huyền
Vực, một nửa chi viện liên minh Yêu Vực. Hiện nay, chỉ khi nhanh chóng dẹp bỏ
dị ma ở ba khu vực này thì họ mới yên tâm quyết chiến trận cuối cùng với Ma
Ngục.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Động dẫn một nửa số quân liên minh đến Tứ Huyền
Vực. Ở đó dù sao cũng gần Tây Huyền Vực, tuy Ứng Hoan Hoan bọn họ vẫn luôn
luôn trông chừng Ma Ngục nhưng hắn vẫn phải càng nhanh càng tốt, tránh xảy ra
bất trắc.
Còn Yêu Vực, Đường Tâm Lăng dẫn một nửa đội quân còn lại chắc sẽ nghịch chuyển
được cục diện, giải quyết sự hỗn loạn ở đó.
Đường Tâm Lăng vô cùng tán thành sự sắp xếp của Lâm Động, vì thế sau khi cục
diện Loạn Ma Hải được ổn định, hai người cùng dẫn quân đến đi.
Đông Huyền Vực, bình nguyên Lạc Nhật.
Đây là nơi tiếp giáp giữa Đông Huyền Vực và Nam Huyền Vực, cũng là nơi đóng
quân của liên minh Tứ Huyền Vực. Ở trăm dặm phía đối diện bình nguyên chính là
đội quân Ma Ngục đang hoành hành ở Tứ Huyền Vực.
Trên bình nguyên lúc này là quân đội liên minh Tứ Huyền Vực đang thao luyện,
tiếng hô vang vọng cả không gian. Trên đài cao ở phía trước đội quân có một
vài thân ảnh, đứng hàng đầu là một nữ tử mặc váy đen, dáng người nàng mảnh
khảnh nhưng gương mặt tinh tế kia lại đầy sát ý. Đôi mặt đen sâu thẳm chậm rãi
quét nhìn bình nguyên rộng lớn.
Thanh Đàn hiện nay không chỉ là điện chủ Hắc Ám Điện mà còn là minh chủ liên
minh Tứ Huyền Vực. Có lẽ về tuổi tác nàng còn rất nhỏ, nhưng qua một năm huyến
chiến với Ma Ngục, nàng đã dùng khả năng của mình chứng minh địa vị thống trị
của mình. Vì thế, ánh mắt của mọi người trên bình nguyên nhìn nàng đầy kính
sợ.
Phía sau Thanh Đàn, Lăng Thanh Trúc vẫn mặt bộ bạch y, khí chất lạnh lùng,
gương mặt hoàn hảo không tỳ vết. Không biết vì sao nàng trở nên có linh khí
hơn trước đây, hơn nữa mơ hồ còn có một thứ mùi vị thần bí, khiến người khác
nhìn vào liền cảm thấy kính sợ.
– Hửm?
Lăng Thanh Trúc chăm chú nhìn bình nguyên, thần sắc đột nhiên thay đổi, ngoảnh
lại nhìn chân trời phía xa. Ở đó đột nhiên có một luồng dao động không gian
mạnh mẽ truyền tới, rồi hàng loạt thân ảnh lao tới như thiêu thân, khí tức
khiến cả không gian như chấn động.
Ngay khi biến cố xuất hiện, trong liên minh lập tức phát ra âm thanh cảnh báo,
vô số thân ảnh lập tức bay lên, nguyên lực bùng nổ.
– Không cần hoảng hốt, là người từ liên minh Loạn Ma Hải.
Lăng Thanh Trúc lên tiếng mới làm dịu lại không khí căng thẳng.
– Là liên quân của Loạn Ma Hải sao? Lẽ nào họ giải quyết được dị ma ở Loạn Ma
Hải rồi? Thật lợi hại.
– Có họ tới thì chúng ta không sợ đám dị ma kia nữa. Lần này chắc chắn thanh
trừ được chúng.
– Đúng thế!
Đại quân Tứ Huyền Vực lập tức bùng nổ tiếng hoan hô, vô số người còn kích động
vẫy tay về phía đại quân đang tới.
– Ủa…đó là…Lâm Động ca!
Khi biết là đó là liên quân, tuy vẻ nghiêm trọng trên gương mặt tan bớt nhưng
vẫn giữ khí thế của minh chủ liên minh. Nhưng khi liên quân tới gần, nàng nhìn
thấy thân ảnh đi đầu, vẻ mặt mừng rỡ khiến cao tầng của liên minh Tứ Huyền Vực
kinh ngạc, đến khi nghe thấy tên Lâm Động họ mới chợt hiểu.
Lăng Thanh Trúc ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu nhìn về hướng đó. Tuy gương mặt
nàng vẫn lạnh lùng nhưng mọi người có thể nhận ra sự dịu dàng trong ánh mắt.
Điều này khiến họ không khỏi lắc đầu cảm thán. Hai cô gái ở trong liên minh Tứ
Huyền Vực không biết có bao nhiêu nhân tài tuấn kiệt áo mộ. Nhưng nay xem ra
họ chẳng có hy vọng gì rồi, có một đối thủ yêu nghiệt thế kia thì còn ai có
dũng khí cạnh tranh nữa?
Liên quân nhanh chóng bay tới, cuối cùng đáp xuống bình nguyên, Lâm Động xuất
hiện ngay trên đài cao.
– Lâm Động ca!
Thanh Đàn vui mừng lên tiếng, nàng như chim yến lao tới, Lâm Động vội vàng đưa
tay đón, vòng tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ, rồi cưng chiều xoa đầu Thanh Đàn,
cười:
– Là minh chủ liên minh Tứ Huyền Vực rồi mà cứ như trẻ con ấy!
Thanh Đàn hi hi cười, dáng vẻ ngây thơ này đâu có giống sự lạnh lùng trong
liên minh. Nhưng chỉ những người đã được chứng kiến thủ đoạn của nàng mới
biết, đằng sau vẻ ngoài đó là một con người khiến người ta kính sợ.
Lâm Động cười đùa với Thanh Đàn một lúc rồi nhìn Lăng Thanh Trúc cười dịu
dàng. Nàng thấy nụ cười ấy của hắn thì mặt hơi đỏ lên ngoảnh sang chỗ khác.
– Tình hình bên này thế nào rồi?
Lâm Động hỏi.
– Liên minh Tứ Huyền Vực bọn muội vẫn đang giằng co với quân đội của Ma Ngục.
Nhưng huynh cũng biết, luận về thực lực, có lẽ liên minh Tứ Huyền Vực là yếu
nhất trong tam đại liên minh. Vì thế vẫn chưa có được ưu thế gì mấy.
Thanh Đàn nói.
Lâm Động cũng không thấy bất ngờ, trong Tứ Huyền Vực, Tây Huyền Vực đã hoàn
toàn rơi vào tay Ma Ngục, thực lực này so với liên quân Loạn Ma Hải và Yêu Vực
đúng là kém hơn một chút. Thanh Đàn bọn họ vẫn giữ ngang ngửa được như vậy là
rất tốt rồi.
– Không sao, lần này ta đưa một nửa lực lượng của liên quân Loạn Ma Hải đến,
có lẽ trừ bỏ được đội quân này của Ma Ngục.
Lâm Động cười.
Thanh Đàn gật đầu, có thêm sức mạnh này thì cục diện sau này chắc chắn sẽ đảo
ngược.
Lâm Động kéo Thanh Đàn tới gần Lăng Thanh Trúc, hắn nhìn nàng đột nhiên khựng
người, rõ ràng cảm nhận được Lăng Thanh Trúc có chút kỳ lạ. Điều khiến hắn
ngạc nhiên nhất là hắn không biết rốt cuộc Lăng Thanh Trúc thuộc tầng thứ nào.
– Không cần cảm ứng nữa, ta cho nguyên lực tản đi hết rồi.
Cảm nhận được ánh mắt Lâm Động, Lăng Thanh Trúc mỉm cười.
– Tản đi?
Lâm Động giật mình, kinh hãi nói:
– Sao nàng làm được? Vậy giờ nàng…
Nói đến đây hắn ngừng lại, tuy hắn không cảm nhận được nguyên lực trên người
Lăng Thanh Trúc nhưng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
Lăng Thanh Trúc đưa tay ra, chỉ thấy trên bàn tay nàng có ánh sáng hỗn độn
ngưng tụ, một thứ sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ toả ra.
– Đây là…Thái Thượng chi lực?
Lâm Động chấn kinh, đây lại là sức mạnh có được khi cảm ứng Thái Thượng.
– Ừm. Ta đã đổi đường khác, không tu luyện nguyên lực nữa, tĩnh tâm cảm ngộ
Thái Thượng, thu thứ năng lượng ấy vào cơ thể.
Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu.
– Giờ ta không rõ mình thuộc tầng thứ nào nữa, nhưng dường như mạnh hơn trước
nhiều rồi.
Lúc này Lâm Động cũng không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. Thế nào gọi là
đổi đường khác, trên thế gian này ngoài tu luyện nguyên lực và tinh thần lực
ra vẫn còn đường khác sao?
Hắn biết con đường Lăng Thanh Trúc nói có lẽ là thu nạp Thái Thượng lực. Nhưng
trên thế gian có được mấy người cảm ứng được Thái Thượng? Hơn nữa dù có cảm
ứng được cũng sao có thể hấp nạp Thái Thượng lực vào cơ thể? Điều này có lẽ
Lâm Động cũng không thể.
Hơn nữa Lăng Thanh Trúc cũng quá liều lĩnh, lượng lớn nguyên lực khó khăn tu
luyện được nói cho tản đi là tản, đúng là còn dứt khoát hơn cả hắn phá huỷ Nê
Hoàn Cung.
– Không có sức mạnh khác mới giữ được trái tim cảm ứng thuần tịnh. Như vậy
cũng rất tốt.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lúc này dường như có vẻ
của tiên nữ, khí chất của nàng vốn lạnh lùng, cộng với cảm giác kia giống như
tiên nữ hạ phàm vậy.
Lâm Động gãi mũi, hắn tưởng mình đã rất biến thái rồi, không ngờ Lăng Thanh
Trúc còn biến thái hơn. Việc này hắn chưa từng nghĩ đến, xem ra về phương diện
Thái Thượng hiển nhiên là Lăng Thanh Trúc có thiên phú hơn hắn.
– Đội quân liên minh Loạn Ma Hải cứ giao cho ta và Thanh Đàn đi. Bọn ta sẽ
giải quyết đội quân dị ma. Giờ ta kiến nghị ngươi đi thăm muội ấy.
Lăng Thanh Trúc khẽ chạm vào một lọn tóc, nhìn Lâm Động nói.
– Muội ấy?
Lâm Động khựng người rồi chợt hiểu:
– Hoan Hoan? Nàng ấy sao rồi?
– Ngươi cứ đi thăm đi, có lẽ ngươi cảm ứng được vị trí của họ.
Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu.
Lâm Động thấy thế, trong lòng dâng lên sự bất an, hắn gật đầu, không nói gì
thêm, ngân quang toả ra rồi biến mất.
Lăng Thanh Trúc nhìn hắn biến mất cũng khẽ thở dài.