Trên tế đàn, Lâm Động mở mắt, đôi mắt như bao quát toàn thế gian, huyền diệu
đến mức khiến người ta chìm đắm trong đó.
Tỉnh lại sau quá trình tu luyện dài lâu, hắn mơ màng một chút rồi ánh mắt dần
lấy lại sự nhanh nhạy. Hắn cúi xuống nhìn hai bàn tay, khoé miệng nhướn lên
cười.
– Đây chính là…Thần Cung Cảnh sao?
Lâm Động lẩm nhẩm, hắn có thể cảm thấy mình lúc này đã bước vào cảnh giới khá
khủng khiếp, cảnh giới trước đây hắn chưa từng chạm tới.
Hắn cảm thấy, nếu giờ gặp lại thì hắn lật tay cũng có thể khiến Thất Vương
Điện trọng thương, thậm chí hắn không hề cảm thấy sợ e dè trước Vương Điện
vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.
Đây chính là sức mạnh mà Thần Cung đem lại.
Lâm Động nhắm mắt, tâm thần khẽ động, rồi trên trán hắn hiện ra toà Thần Cung
chói loà. Bên trong là tinh thần lực vô cùng vô tận, tinh thần lực hiện nay đã
có ánh hỗn độn, đó là vì nó dung hợp với sức mạnh Thái Thượng thần bí, chính
sự thay đổi nhỏ bé này đã khiến tinh thần lực như lột xác.
Lâm Động chậm rãi đứng dậy, ánh sáng toả ra quanh người biến thành một bộ hắc
y. Lâm Động khẽ nắm tay lại, trong mười năm phần lớn thời gian hắn đặt tâm trí
vào việc ngưng tụ Thần Cung nhưng nguyên lực cũng có tăng tiến rõ rệt. Chỉ có
điều đến tầng thứ này không còn nghĩ đến việc làm thế nào đột phá nữa mà làm
cách để vượt qua Luân Hồi Kiếp đáng sợ.
– Mười năm, bên ngoài cũng qua một năm rồi nhỉ? Không biết tình hình thế nào
rồi.
Lâm Động tự nhủ, sau khi ra khỏi trạng thái tu luyện, trong lòng hắn bỗng lo
lắng, dù sao trước khi hắn bế quan tình hình bên ngoài cũng không lạc quan,
không biết giờ thế nào.
– Ra ngoài trước đã vậy.
Lâm Động nghĩ vậy, không chần chừ nữa, quay người lại cúi mình trước tấm nệm
cũ kỹ trên tế đàn. Lần này ngưng tụ thành công Thần Cung là nhờ vào sự nhắc
nhở âm thầm kia. Nếu không thì không thể ngờ được ngưng tụ Thần Cung lại cần
đến sức mạnh thần bí Thái Thượng. Cũng là nhờ hắn tu luyện thành công Thái
Thượng Cảm Ứng Quyết từ Lăng Thanh Trúc, nếu không thì e là cả đời hắn không
vượt qua được bước này.
Đương nhiên, muốn trở thành Thần Cung Cảnh không chỉ cần có sức mạnh thần bí,
trong mấy năm ngưng tụ Thần Cung, Lâm Động đã nhiều lần thất bại khiến Thần
Cung nổ tung. May mắn cuối cùng hắn đã cứu vạn được, nếu không có lẽ giờ đã
thất bại rồi.
U u…!
Ngay khi Lâm Động cúi mình thì tấm nệm kia phát ra âm thành rất nhỏ, một luồng
ánh sáng kỳ dị hiện ra.
Phụt!
Ánh sáng tụ lại trên tấm nệm, mơ hồ biến thành một đạo quang trận huyền ảo cỡ
nhỏ. Lâm Động nhìn thấy quang trận thì sững người. Quang trận này giống hệt
với Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể hắn!
Đúng lúc quang trận kia xuất hiện thì Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể hắn chấn
động, rồi không chịu sự khống chế của Lâm Động nữa, bay ra và dung hợp làm một
với quang trận kia.
Lập tức sự huyền ảo càng thêm mãnh liệt, sức mạnh cổ xưa kia đậm đặc hơn
nhiều.
– Đây mới là trận linh của Càn Khôn Cổ Trận sao?
Lâm Động thấy thế cũng hiểu ra, Càn Khôn Cổ Trận hắn có được trước nay vẫn
thiếu một thứ gì đó, từ bọn ở Ma Ngục hắn cũng biết Càn Khôn Cổ Trận là do Phù
Tổ tạo ra, thời Viễn Cổ không biết có bao nhiêu dị ma đã bị nó tiêu diệt. Chỉ
có điều Càn Khôn Cổ Trận trong tay hắn chưa hoàn hảo.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Động hiểu ra, thứ Càn Khôn Cổ Trận thiếu ẩn
tàng trong tấm nệm kia.
Quang trận dần thu về, ánh sáng trở lại trong tấm nệm, rồi bắt đầu tan ra, hoả
diệm bùng lên, một quầng dị quang dần bay lên.
Đó dường như là một cái thạch bàn màu đen trắng to cỡ bàn tay, thạch bàn mang
đầy mùi vị hồng hoang, trên đó khắc rất nhiều hoa văn thần dị.
Lâm Động đưa tay ra, thạch bàn liền rơi vào tay hắn. Chạm vào tay là cảm giác
mát lạnh, hắn nhìn nó đầy tò mò, rồi tâm thần khẽ động, thạch bàn biến thành
một đạo dị quang chui vào cơ thể hắn.
Đến lúc này, Càn Khôn Cổ Trận do Phù Tổ đại nhân tạo ra đã hoàn chỉnh!
Có được Càn Khôn Cổ Trận hoàn chỉnh, ánh mắt Lâm Động loé lên sự mừng rỡ,
không ngờ ở đây lại có được cơ duyên thế này.
– Đa tạ Phù Tổ!
Lâm Động ôm quyền nói với hư không. Tuy giờ Phù Tổ không còn nữa nhưng vẫn
không ngăn cản ý muốn cảm tạ của hắn.
Lâm Động hành lễ xong, tâm thần khẽ động, phía trước tế đàn xuất hiện một
quầng sáng, hắn bước vào và biến mất. Không gian lại trở nên tĩnh mịch, chỉ
tấm nệm kia lấp lánh ánh sáng như tiễn Lâm Động vậy.
Viêm Thần Điện.
Hiện giờ đây là đại bản doanh của liên minh Loạn Ma Hải. Trên bầu trời là vô
số quang ảnh bay qua lại, cả không gian vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, khu vực khiến mọi người quan tâm nhất vẫn là Tổ Cung Khuyết ở
trên không trung. Ở cánh cổng lớn Tổ Cung Khuyết có vô số thân ảnh đứng đó,
khí tức toả ra điều là siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh.
Phía dưới là vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn lên những cường giả thông qua sát
hạch và được vào Tổ Cung Khuyết. Một năm nay đã có không ít cường giả Chuyển
Luân Cảnh đột phá trong đó và bước vào Luân Hồi Cảnh. Cũng chính vì thế thực
lực liên minh mới ngày một mạnh, chế ngự được dị ma.
Lúc này, tại nơi sâu nhất Tổ Cung Khuyết, trên quảng trưởng đá, bức tượng đá
toả sáng, rồi một thân ảnh gầy gò mặc hắc ý chậm rãi bước ra.
Lâm Động bước ra khỏi bức tượng, nhìn không gian quen thuộc trước mắt. Trong
ánh mắt có phần cô tịch do mười năm khổ tu cuối cùng cũng có vẻ thân thuộc.
Hắn hít sâu một hơi rồi mỉm cười bước ra. Trên đường ra khỏi Tổ Cung Khuyết,
thỉnh thoảng hắn gặp một số cường giả khổ tu. Thực lực rất không tồi, khi thấy
Lâm Động thì họ sững sờ, thậm chí khi hắn đi qua rồi mới sực tỉnh.
– Đó là…Lâm Động nguyên lão?
Trong liên minh Loạn Ma Hải Lâm Động là nguyên lão ngang hàng với mấy người
Ứng Hoan Hoan. Địa vị đó đương nhiên rất cao quý, chẳng trách mà khi nhìn thấy
hắn mọi người lại chấn kinh như vậy.
– Thì ra Lâm Động nguyên lão cũng vào Tổ Cung Khuyết tu luyện.
Mọi người xì xầm, trong lòng có chút chấn động. Vừa rồi khi Lâm Động lướt qua,
thậm chí họ không nhận ra bắt cứ dao động nguyên lực hay tinh thần lực nào.
Đây rõ ràng không phải vì thực lực của hắn đã mất hết, nếu vậy thì Lâm Động
hiện giờ đã đạt đến mức họ không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Động không để tâm, cứ đi thẳng ra cửa, định đi ra thì bị một người ngăn
lại:
– Vị huynh đệ đây, ngươi vừa hoàn thành tu luyện à? Vậy đăng ký một chút,
ngươi từ liên minh nào?
Lâm Động ngạc nhiên nhìn trung niên nam từ cầm ngọc bàn hỏi mìn, gãi đầu định
nói thì bỗng có người kéo người kia sang một bên, vẻ mặt tươi cười:
– Lâm Động nguyên lão, hắn mới đến không biết lão nhân gia ngài, đắc tội rồi!
– Lâm Động nguyên lão?
Người vừa rồi nghe thế cơ mặt co giật, rồi nhìn Lâm Động đầy mừng rỡ.
– Chuyện gì vậy?
Lâm Động dở khóc dở cười.
– Ha ha, từ khi các Viễn Cổ Chủ khai khởi Tổ Cung Khuyết một năm trước đã
chọn rất nhiều cường giả Chuyển Luân Cảnh vào trong tu luyện. Đồng thời cũng
tăng cường cường giả cho tam đại liên minh.
Chàng trai to lớn cung kính nói.
– Tam đại liên minh?
Lâm Động khựng người.
Người kia biết một năm rồi Lâm Động bế quan nên không biết cũng là chuyện bình
thường, rồi kể lại hết sự việc trong một năm qua cho hắn nghe.
– Không ngờ Yêu Vực và tứ Huyền Vực đều bị ảnh hưởng…
Lâm Động nghe xong trong lòng chấn động, không ngờ cục thế lại phát triển đến
mức này. Xem ra Ma Ngục thật sự muốn gây nên đại chiến thứ hai rồi.
– Trước đây không lâu các Viễn Cổ Chủ hạ lệnh cho các liên minh toàn lực tiêu
diệt dị ma rồi tập hợp sức mạnh tấn công Tây Huyền Vữ, thanh trừ hoàn toàn Ma
Ngục.
– Đại quân của liên minh Loạn Ma Hải chúng ta dưới sự soái lĩnh của minh chủ
Đường Tâm Lăng đã triển khai quyết chiến, nhưng tình hình có vẻ căng thẳng,
giằng co.
Người kia nói.
Lâm Động gật đầu, cũng không hỏi vị trí của chiến trường ấy, tâm thần khẽ động
là cảm ứng được sát khí xung thiên từ phía xa.
– Ta đi một chuyến.
Lâm Động nói.
– Có Lâm Động nguyên lão ra tay, chắc chắn quân dị ma sẽ tan tành!
Người kia mừng rỡ.
Lâm Động cười, khoát tay một cái, rồi trước sự chăm chú của hai người kia, Lâm
Động dần trở nên hư ảo rồi biến mất.
Chứng kiến thủ đoạn gần như dung nhập với trời đất của Lâm Động, ánh mắt hai
người kia đều vô cùng chấn kinh.