Ngày hôm sai, trên không trung Viêm Thần Điện có một vài thân ảnh, xung quanh
có vô số cường giả đang nhìn từ xa. Ánh mắt họ tràn ngập sự kích động, rõ ràng
thông qua một vài cách mà họ đã biết hôm nay sáu vị Viễn Cổ Chủ này sẽ liên
thủ khai khởi Tổ Cung Khuyết trong truyền thuyết mà Phù Tổ đại nhân để lại.
Nghe nói tu luyện trong Tổ Cung Khuyết này sẽ có tỷ lệ rất lớn đột phá, đặc
biệt là cường giả Chuyển Luân Cảnh có thể tiến lên một bước quan trọng, tiến
vào Luân Hồi Cảnh.
Bản lĩnh gần như khủng bố đó đủ khiến vô số người đỏ mắt, e là cũng chỉ có
nhân vật trong truyền thuyết như Phù Tổ mới để lại được thứ thần kỳ như thế.
Trên không trung, mấy người Ứng Hoan Hoan lặng lẽ đứng đó, tuy không có thanh
thế kinh người nhưng ai cũng nhận ra cơn sóng ngầm đằng sau sự tĩnh lặng này.
Lâm Động đứng cách đó không xa, phía sau là Thanh Trĩ, Thanh Đàn, Ma La, Đường
Tâm Lăng cũng nhìn về phía này.
– Bắt đầu đi.
Ứng Hoan Hoan nhìn năm người kia, khẽ nói.
Năm người Hắc Ám Chủ cùng nhìn nhau, ánh mắt có chút phức tạp, rồi khẽ gật
đầu.
– Nham.
Ứng Hoan Hoan vẫy tay, một đạo bạch quang bay ra từ người Lâm Động, cuối cùng
biến thành Tổ Thạch, bên ngoài là thân hình Nham.
– Ngươi thật sự muốn khai khởi Tổ Cung Khuyết sao?
Nham nhìn Ứng Hoan Hoan, do dự hỏi.
– Lúc nào rồi mà còn giả được sao?
Ứng Hoan Hoan bình thản nói.
Nham cười khổ, bất lực gật đầu, thân hình chui vào trong Tổ Thạch rồi rơi vào
tay Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan cầm Tổ Thạch trong tay, ánh mắt hơi loé sáng rồi quay sang Lâm
Động mỉm cười.
Lâm Động thấy nụ cười của nàng không chỉ không vui mà trong lòng càng thấy bất
an. Hắn đột nhiên bay tới bên cạnh Ứng Hoan Hoan, giữ tay nàng lại:
– Giờ dừng lại được không? Ta có thể tự tu luyện được.
Ứng Hoan Hoan cụp mắt:
– Tổ Cung Khuyết là bảo bối sư phụ để lại trợ giúp chúng ta đối phó dị ma. Nó
có thể nâng cao chiến đấu lực của chúng ta, vì thế đây không phải khai khởi vì
mình huynh, còn để chúng ta chiến thắng trận đại chiến thiên địa lần thứ hai.
Lâm Động hơi nghiến răng.
– Yên tâm, muội sẽ không sao đâu.
Ứng Hoan Hoan mỉm cười, nàng giang tay khẽ ôm Lâm Động một chút rồi giơ tay
lên, Tổ Thạch bắn ra.
– Bắt đầu.
Trên Tổ Thạch bỗng bạo phát ánh sáng mạnh mẽ đan xen nhau trên không trung
thấp thoáng biến thành một đạo trận pháp khổng lồ.
– Đến lượt mọi người.
Tiếng nói của Nham vọng ra.
– Hoả Diệm!
Viêm Chủ gật đầu trước tiến, sắc mặt ngài ngưng trọng, chân giậm xuống, chỉ
thấy hoả diệm bùng phát từ trong cơ thể. Hoả diệm như biến ra từ nguyên lực
nhưng cực kỳ nóng, trong đó là sức mạnh cả Hoả Diệm Tổ Phù.
Ngài vung tay, chỉ thấy hoả diệm khủng bố bay thẳng vào trận pháp khiến nó trở
nên thực chất hơn một chút.
– Không Gian!
Ngân quang bắn ra.
– Hắc Ám!
– Hồng Hoang!
– Lôi Đình!
Lại ba luồng năng lượng khủng bố không kém đan xen nhau, sức mạnh này khiến
trời đất rung chuyển.
Năm luồng năng lượng bắn vào quang trận, chỉ thấy cường quang chói loà bùng
phát, bên trong có thể thấy thấp thoáng một toà cung điện cổ xưa.
Năm người Viêm Chủ ra tay xong nhìn về phía Ứng Hoan Hoan, nàng nghiến răng,
đạo phù văn lạnh lẽo hiện ra trong tay, ánh mắt nàng càng trở nên băng hàn
hơn.
– Hàn Băng!
Giọng nói lạnh lùng có thể khiến không gian đông cứng vang lên, nàng giơ tay,
hàn khí trắng toát lan toả biến thành một con phượng hoàng băng khổng lồ bay
vào trận pháp.
Năm đạo năng lượng trong trận pháp bị con phượng hoàng băng đẩy lui một chút,
nhưng rồi rất nhanh sáu luồng năng lượng được sáu người khống chế, hoà vào
nhau và nhập vào trận pháp.
Uỳnh!
Chỉ thấy trận pháp khổng lồ rung lên dữ dội, ánh sáng bắn ra tứ phía, toà cung
điện cổ xưa kia cũng càng ngày càng rõ.
Sáu người Ứng Hoan Hoan duy trì nguồn năng lượng đó khiến nguyên lực trong
không gian cũng sục sôi.
– Ngưng!
Đột nhiên sáu người ánh mắt ngưng đọng, tay kết ấn pháp, một luồng năng lượng
kỳ lạ lan ra.
Uỳnh uỳnh!
Chỉ thấy trận pháp rung chuyển, ánh sáng dần tan đi, khói trắng bốc lên, toà
cung điện cổ xưa kia hiện ra bên trên trận pháp.
Cung điện khá đơn giản, không có gì hào hoa, sa sỉ, xung quanh phủ đầy những
phù văn huyền ảo thần bí. Một thứ dao động kỳ dị không thể hình dung lan toả
mơ hồ như ở nơi tiên cảnh.
– Đây chính là Tổ Cung Khuyết sao?
Vô số ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về toà cung điện trong trận pháp, đó chính là
thứ Phù Tổ đại nhân để lại sao?
Bên ngoài cung điện, quang trận bao phủ hình thành một lớp ngăn cách, hiển
nhiên không phải ai cũng vào trong được.
– Tổ Cung Khuyết.
Lâm Động cũng nhìn, rồi quay sang Ứng Hoan Hoan, tiến lại lo lắng hỏi:
– Muội không sao chứ?
Gương mặt Ứng Hoan Hoan có chút tái trắng, nàng lắc đầu cười với Lâm Động, tay
thu vào trong ống tay áo:
– Huynh theo muội vào đi.
Nói rồi nàng bay về phía cung điện, Lâm Động do dự một chút rồi cũng bay theo.
Ứng Hoan Hoan đến gần cung điện, phù văn băng hàn trong tay loé sáng, chỉ thấy
màn sáng của trận pháp dần mở ra, Ứng Hoan Hoan bay vào trong.
Lâm Động theo sát phía sau, khi vừa đặt chân vào cung điện thì hắn đã cảm thấy
thân thể như nặng nề hơn. Hắn kinh ngạc ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện trong
cung điện có mưa. Những giọt nước mưa này không hề chạm đất, hắn đưa tay chạm
vào một giọt thì tim run lên, hắn cảm nhận được trong giọt mưa này ẩn chứ sức
mạnh Luân Hồi.
– Đáng sợ thật!
Lâm Động chấn động, chẳng trách mà tu luyện trong Tổ Cung Khuyết này có thể
tăng tỷ lệ thành công đột phá Luân Hồi Cảnh.
– Đây chỉ là ngoại vi của Tổ Cung Khuyết.
Ứng Hoan Hoan khẽ nói, chân vẫn không dừng bước, cứ đi vào sâu bên trong, Lâm
Động cũng theo sát phía sau.
Hai người đi rất lâu mới vào bên trong cung điện. Nơi đây là một khu quảng
trưởng đá vụn, xung quanh đầy cây rậm rạp. Từ những ngọn cây ấy cũng phát ra
năng lượng Luân Hồi hùng hồn, điều này khiến hắn không ngừng chấn kinh.
Lâm Động quét mắt nhìn xung quanh, dừng lại ở vị trí trung tâm quảng trường. Ở
đó có một bức tượng đá tay cầm thạch trượng, nhưng không biết vì sao ld không
thể nhìn rõ được hình dạng người đó. Chỉ cảm thấy trên gương mặt người đó có
ánh sáng huyền ảo ngăn cản sự thăm dò của bất cứ ai.
Khi Lâm Động đang chăm chú nhìn bức tượng đá thần bí thì ba đạo tổ phù trong
cơ thể đột nhiên phát ra tiếng động. Đó là âm thanh của sự tôn sùng điều này
khiến hắn càng thêm chấn kinh. Khiến tổ phù có cảm xúc như vậy, ngoài vị đó ra
còn có thể là ai
– Đây là Phù Tổ đại nhân?
Lâm Động thận trọng hỏi.
Ứng Hoan Hoan gật đầu rồi nàng tới trước bức tượng quỳ xuống, Lâm Động thấy
vậy cũng quỳ ở bên cạnh. Không nhắc đến thực lực của Phù Tổ, chí với tâm niệm
bảo vệ trời đất này của ngài cũng đủ khiến Lâm Động quỳ bái thành kính.
– Sư phụ!
Ứng Hoan Hoan nhìn bức tượng, ánh mắt đầy đau đớn và hoài niệm, một lúc lâu
sau nàng mới dập đầu ba cái rồi đứng dậy.
– Bên trong bức tượng có một nơi tu luyện sư phụ tạo ra. Lát muội sẽ đưa
huynh vào, trừ phi ngưng tụ thành công Thần Cung, nếu không huynh sẽ không thể
ra được.
Ứng Hoan Hoan nói.
– Hả?
Lâm Động sưng người, cười khổ:
– Thế có ác quá không?
Thần Cung đâu phải dễ gì mà ngưng tụ, nếu không thì không đến nỗi trong Bát
Chủ Viễn Cổ chỉ có Băng Chủ là thành công.
– Huynh không có lòng tin sao?
Ứng Hoan Hoan nhìn Lâm Động.
Lâm Động hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu, kéo Ứng Hoan Hoan vào lòng, khẽ nói:
– Yên tâm, ta nói rồi, nhất định sẽ vượt qua bà ấy.
Ứng Hoan Hoan dựa vào vai Lâm Động:
– Trong không gian tu luyện, thời gian sẽ gấp mười lần bên ngoài, thực lực
trước đây của huynh tăng tiến quá nhnah, giờ có thể củng cố thêm.
Lâm Động gật đầu, Phù Tổ đại nhân quả thực thủ đoạn thông thiên, đến việc thay
đổi thời gian cũng làm được.
– Vào đi.
Ứng Hoan Hoan giơ tay, chỉ thấy bức tượng đột nhiên nhu động, một vòng sáng
hiện ra, bên trong là vùng hư không vô tận.
Lâm Động thấy vậy gật đầu, cũng không do dự nữa, quay người bước vào vòng
sáng.
Vòng sáng biến mất, Ứng Hoan Hoan lúc này thở hắt ra một hơi, bàn tay phải thò
ra khỏi áo, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cánh tay đã thay đổi.