Tử kim quang ồ ạt bắn ra từ trong Hồng Hoang Tháp chiếu sáng cả vùng biển
nghìn dặm. Ma khí do Đại Thiên Tà Ma Vương đem tới cũng bị ánh sáng đó đẩy
lùi.
Bầu trời lại có ánh nắng chiếu xuống.
– Hồng Hoang Chủ!
Bọn Tam Vương Điện lúc này ánh mắt đều ngưng đọng.
Trên đỉnh tháp, trong ánh tử kim quang là một thân ảnh to lớn, thân ảnh đó
đang phình to lên với tốc độ kinh người, cuối cùng đạt đến vạn trượng, thể
tích không hề thua kém Đại Thiên Tà Ma Vương.
– Ha ha, vừa ra đã gặp chuyện náo nhiệt thế này, xem ra ta thật may mắn.
Cự nhân cười lớn, tiếng cười vang như sấm khiến mặt biển nổi những con sóng
lớn, thậm chí còn xuất hiện lốc xoáy.
– Hừ!
Đại Thiên Tà Ma Vương hừ một tiếng, ma khí cuộn trào chống lại tử kim quang.
– Nghiệt súc ngươi sống dai thật, như vậy mà cũng không chết.
Hồng Hoang Chủ nhìn Đại Thiên Tà Ma Vương, không kìm được lắc đầu nói với vẻ
tiếc nuối. Năm đó để khiến Đại Thiên Tà Ma Vương trọng thương họ đã mất không
ít sức, như thế mới chấn áp phong ấn được nó. Không ngờ giờ nó lại thoát ra
được.
– Năm đó không phải các ngươi giở trò thì chưa biết ai thua đâu.
Đại Thiên Tà Ma Vương trầm giọng nói.
– Không phục thì đánh lại một trận là được.
Hồng Hoang Chủ nhìn Đại Thiên Tà Ma Vương, chiến ý bùng phát.
– Ha ha, đừng vội, rồi cũng sẽ có cơ hội thôi, đến lúc đó bọn ta không định
tha cho các ngươi đâu.
Tam Vương Điên cười.
Tuy lúc này chúng chiếm ưu thế về số người nhưng Đại Thiên Tà Ma Vương mới
thoát khỏi chấn áp, thực lực chưa hồi phục hoàn toàn, nếu động thủ thì cũng
khó phân thắng bại. Vì thế…giờ chưa phải thời cơ tốt để động thủ.
– Đến lúc đó e là các ngươi cũng không có cơ hội tiềm phục lần thứ hai đâu.
Viêm Chủ chậm rãi nói.
– Viêm Chủ, giờ nói thế hơi sớm đấy.
Tứ Vương Điện cười, chỉ là trong mắt hắn tràn ngập sát ý:
– Lần này, có lẽ kẻ thua cuộc sẽ là các ngươi. Hơn nữa, bọn ta cũng không để
các ngươi có cơ hội vùng dậy đâu. Vị Diện này cuối cùng sẽ rơi vào tay Dị Ma
Tộc thôi.
– Thật muốn thử xem sao.
Không Gian Tổ Phù mỉm cười, ngân quang lấp lánh trong mắt.
Hai luồng khí tức trái ngược nhau cuồn cuộn trong không gian. Hai bên đều là
những cường giả đỉnh cao trong trời đất, sinh tử của mọi sinh linh trong Vị
Diện này đều nằm trong tay họ.
– Sẽ có cơ hội, nhưng giờ thì cứ đợi đi đã. Các ngươi muốn đợi Băng Chủ thức
tỉnh hoàn toàn, bọn ta cũng đợi Thiên Vương Điện hồi phục hoàn toàn. Đến lúc
đó ân oán từ thời Viễn Cổ sẽ được giải quyết gọn gàng.
Tam Vương Điện nhìn Ứng Hoan Hoan, khẽ cười:
– Mục đích của bọn ta lần này đã đạt được, cáo từ!
Nói rồi hắn ngừng một chút lại tiếp:
– Ngoài ra, đại chiến lần thứ hai có lẽ sắp bắt đầu, chỉ là kẻ thua sẽ là các
ngươi thôi, ha ha…
Dứt lời, Tam Vương Điên vung tay, ma khí cuộn trài biến thành cái xoáy ma khí
khổng lồ hút chúng vào trong. Dị ma phía dưới cũng bay vào như thiêu thân.
Xoáy ma khí xoay chuyển rồi nhanh chóng tan đi, sau khi bọn chúng biến mất thì
ma khí bao phủ cũng tan biến, ánh nắng ấm áp lại chiếu sáng cả hòn đảo.
Lâm Động nhìn bầu trời trở lại yên bình thì thở phào. Hắn biết đại chiến không
thể diễn ra hôm nay. Thiên Vương Điện và Nhị Vương Điện đều chưa hiện thân,
Đại Thiên Tà Ma Vương cũng chưa hồi phúc chiến lực, đương nhiên Ma Ngục sẽ
không khai chiến vào lúc này. Nhưng hắn dự cảm ngày đó không còn xa nữa.
Hồng Hoang Chủ lúc này đã thu nhỏ lại còn thân hình cai khoảng hai trượng, bề
mặt da ngài có màu tử kim quang, toả ra thứ cảm giác cường đại không thể hình
dung bằng lời nói, nếu luận về nhục thể thì Hồng Hoang Chủ có lẽ là đệ nhất
nhân trong trời đất này rồi.
– Ha ha, lần này đa tạ ngươi!
Hồng Hoang Chủ nhìn Lâm Động, cung tay cười nói.
Lâm Động lắc đầu cười:
– Vãn bối không giúp được nhiều.
Thực lực của hắn hiện nay chỉ có thể đấu lại cường giả Ma Ngục ở mức như Thất
Vương Điện, cao hơn một bậc như Tam Vương Điện thì hắn chịu rồi.
Cuộc đối đầu vừa rồi rõ ràng hắn khó lòng nhúng tay vào, trường hợp này khiến
hắn thầm thở dài, quả nhiên thực lực vẫn chưa đủ.
Dường như cảm giác được sự nặng nề trong thần sắc của hắn, Ứng Hoan Hoan nắm
lấy tay hắn khẽ dùng lực, Lâm Động quay lại cười, dù có gian nan thế nào hắn
cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
Viêm Chủ, Không Gian Chủ, Hồng Hoang Chủ ở bên cạnh thấy thế nhìn nhau, thần
sắc có phần kỳ lạ, không biết đang nghĩ gi.
– Lát nữa Lôi Chủ và Hắc Ám Chủ cũng sẽ tới.
Viêm Chủ nhìn Ứng Hoan Hoan, nói.
Lâm Động giật mình, nếu cả Lôi Chủ và Hắc Ám chủ đều đến thì ngoài Thôn Phệ
Chủ và Sinh Tử Chủ ra, những người còn lại trong Bát Chủ Viễn Cổ đều có mặt
đủ.
– Lên đảo trước đã.
Lâm Động nói.
Mấy người Viêm Chủ đều nhìn Ứng Hoan Hoan, nàng khẽ gật đầu rồi kéo Lâm Động
đi.
Ba người Viêm Chủ nhìn phía sau họ, ánh mắt đều loé sáng.
– Viêm Chủ, tình hình gì đây?
Không Gian Chủ do dự một chút rồi hỏi, nhìn Ứng Hoan Hoan như thế xem ra tình
cảm với Lâm Động không phải bình thường.
Viêm Chủ lắc đầu bất lực, ánh mắt có phần phức tạp:
-Tự muội ấy hiểu.
Nói rồi hắn cũng không nói gì thêm, liền động thân. Không Gian Chủ và Hồng
Hoang Chủ nhìn nhau cười khổ rồi nhanh chóng theo sau.
Trên đảo, vì trận đại chiến vừa rồi mà thành một đống hỗn loạn. Mấy người Lâm
Động vào thẳng lầu, Thanh Đàn và các vị thủ lĩnh khác ra đón .Chỉ có điều,
ngoài Thanh Đàn ra thì những người khác đều nhìn với ánh mắt kính sợ không dám
lại gần.
Rõ ràng họ cũng đã thấy sự xuất thế của Hồng Hoang Chủ và khí độ của mấy vị
kia không hề thua kém Hồng Hoang Chủ. Như vậy họ cũng đoán ra được phần nào,
trong lòng lập tức cuộn trào cảm xúc, dù sao đó cũng đều là cường giả đỉnh
phong uy danh thời Viễn Cổ mà…
Mấy người ngồi trong lầu các, những người khác không dám đến gần, Lâm Động chỉ
dặn Lâm Động đưa trà lên cho mọi người, trong tháp trở nên yên tĩnh.
Ứng Hoan Hoan ngồi bên cạnh Lâm Động, mái tóc lam buông xoã đến lưng, mắt nhìn
xuống đất, tay nghịch một lọn tóc, cũng không nói gì.
Ba người Viêm Chủ không biết đang nghĩ gì, chỉ ngồi yên lặng. Lâm Động thấy
thế chỉ biết cười khổ.
Sự yên tĩnh này kéo dài đúng một giờ, Ứng Hoan Hoan lúc này ngẩng lên nhìn về
phía xa:
– Đến rồi!
Từ phía xa có tiếng sấm vang lên, một đạo lôi quang bắn tới, xuất hiện trong
lầu các, chính là Lôi Chủ.
Lôi Chủ xuất hiện không lâu thì bầu trời vốn sáng trong bỗng nhiên tối sầm
lại, Thanh Đàn không kìm được khẽ ủa lên một tiếng..
Bóng tối chỉ kéo dài trong một giây, rồi mấy người Lâm Động nhìn sang một chỗ
ngồi trống trong phòng. Ở đó không biết từ bao giờ có một thân ảnh mảnh mai
mặc giáp mềm đang ngồi. Nàng ngẩng lên nhìn quanh, rồi dừng lại ở Ứng Hoan
Hoan, cười:
– Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp, có nhỡ sư tỷ không?
Ứng Hoan Hoan nhnf Hắc Ám chủ, đôi mắt gợn sóng:
– Sư tỷ không sao là tốt rồi.
– Ta đâu phải lũ ngu ngốc như chúng, không có việc gì đâu.
Hắc Ám chủ cười, rồi nhìn sang Lâm Động, ánh mắt có chút kinh ngạc:
– Tiểu tử không tồi, là Luân Hồi Cảnh rồi. Nhưng vẫn kém tiểu sư muội nhiều
lắm. Hồi ấy ngươi đã hùng hồn nói..
– Sư tỷ!
Ứng Hoan Hoan nhíu mày, giọng nói cao hơn một chút.
– Được rồi, ta không nói nữa.
Hắc Ám chủ nhún vai, rồi nhìn Viêm Chủ:
– Đại Thiên Tà Ma được cứu ra rồi?
Viêm Chủ gật đầu.
– Chúng ta đi sai một nước cờ.
Không Gian Tổ Phù nói.
– Bọn chúng vẫm xảo trá như vậy, ta vốn định thăm dò vị trí của chúng nhưng
ngược lại bị chúng lợi dụng, cầm chân ta, như thế mới có sơ hở, cứu được Đại
Thiên Tà Ma Vương.
Lôi Chủ nghiến răng.
– Huynh lúc nào cũng làm bừa, không xảy ra chuyện mới lạ.
Hắc Ám chủ trợn mắt, nói.
Lôi Chủ bối rối cười.
– Giờ chúng đã cứu Đại Thiên Tà Ma Vương ra, tiếp theo sẽ trợ giúp Thiên Ma
Vương hồi phục thực lực hoàn toàn.
Viêm Chủ nói.
– Nếu Thiên Vương điện hồi phú thì ta nghĩ có lẽ đó là lúc trận đại chiến lần
thứ hai sẽ nổ ra.
Nghe thấy cái tên Thiên Vương Điện, mọi người đều lặng đi, ánh mắt có phần e
dè, rồi tất cả cùng nhìn sang Ứng Hoan Hoan.
Ứng Hoan Hoan tay cầm tách trà, nhìn chính mình trong nước trà, khẽ thở dài
rồi nói.
– Khai khởi Tổ Cung Khuyết đi!