– Đại Thiên Tà Ma Vương?
Lâm Động sắc mặt kịch biến, hôm đó Viêm Chủ đã nói Chấn Ma Ngục mà hắn coi
quản chủ yếu là chấn áp Đại Thiên Tà Ma Vương. Vì biến cố lần này hắn còn đặc
biệt thu phân thân về. Không ngờ dù như vậy cũng không thể chấp áp hoàn toàn
được Đại Thiên Tà Ma Vương.
Không Gian Chủ cũng dần thu lại nụ cười, đôi mắt chứa hàn quang nhìn ba kẻ
kia, lạnh lùng nói:
– Thì ra các ngươi tốn nhiều sức như vậy không phải để đối phó với Hồng Hoang
Chủ mà là để cứu Đại Thiên Tà Ma Vương.
– Ha ha, thật ra cũng không hẳn là vậy. Nếu vừa cứu được Đại Thiên Tà Ma
Vương vừa giải quyết được Hồng Hoang Chủ đương nhiên là tốt nhất.
Tam Vương Điện cười.
– Nếu vậy thì phải giữ các ngươi lại để bồi thường vậy.
Không Gian Chủ cũng cười, chỉ là nụ cười ấy đầy lạnh lẽo, rồi ngài từ từ thò
tay. Cánh tay ngài rất gầy, ở mũi ngón tay lấp lánh ngân quang, sức mạnh ấy
Lâm Động rất quen thuộc, là sức mạnh của Không Gian Tổ Phù.
– Vậy sao?
Tam Vương Điện nheo mắt, con mắt quỷ dị trong lòng bàn tay lại hé mở.
– Năm đó ta đã thấy ngươi không thuận mắt rồi, giờ nói gì thì cũng phải cho
ngươi hai cái tát mới được!
Không Gian Chủ cười.
– Ha ha.
Tam Vương Điện cũng cười, rồi đồng tử hắn co lại, chỉ thấy bàn tay có con mắt
đột nhiên đập về phía sau, ma khí cuộn trào.
Bùm!
Ma chưởng bay ra, không gian đột nhiên biến dạng, một cú đấm mang ngân quang
tung ra chặn nó lại, dao động kinh người lan toả, cả không gian vang lên âm
thanh đinh tai nhức óc.
– Nhiều năm vậy không gặp mà ngươi vẫn thích dùng thủ đoạn như vậy.
Tam Vương Điện nhìn nhân ảnh có đôi mắt bạc xuất hiện phía sau mình, cười
khảy.
Lâm Động thấy thế ánh mắt cũng đầy kinh ngạc, cảnh giác nhìn về hướng của
Không Gian Chủ, chỉ thấy “Không Gian Chủ” ở đó đang dần biến mất, rõ ràng khi
hắn chưa nhận ra thì Không Gian Chủ đã ra tay rồi.
– Không hổ là Không Gian Chủ.
Lâm Động thầm cảm thán, hắn mới có Không Gian Tổ Phù chưa lâu, luận về sự nắm
bắt Không Gian Tổ Phù thì rõ ràng không thể bằng được Không Gian Chủ.
– Ha ha, ngươi cũng không vừa, trốn bao năm như vậy cũng không bị ngu đi.
Không Gian Chủ hàm tiếu, ngân quang trong tay lại loé lên, chỉ thấy không gian
bỗng biến dạng, hai đạo ngân quang nhanh nhưu chớp lan về phía Tam Vương Điện.
Ma khí bùng phát từ trong cơ thể Tam Vương Điện biến thành quang trụ bảo vệ
hắn bên trong, chặn đứng ngân quang.
Hai bên ra tay rất nhanh, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh
đáng sợ ẩn chứa bên trong đó. Đến tầng thứ này, chỉ những hành động đơn giản
cũng mang sức mạnh kinh người.
– Thực lực hai bên dường như tương đương nhau.
Lâm Động khẽ nói, cả Không Gian Tổ Phù và Tam Vương Điện đều có nụ cười rất
hoà nhã, nhưng khi ra tay thì vô cùng thâm độc. Chỉ có điều thực lực hai bên
đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai chiếm được ưu thế.
– Ừm, cả hai đều có thực lực vượt qua Luân Hồi Kiếp tầng ba, nếu chỉ đấu như
vậy thì khó lòng phân thắng bại.
Ứng Hoan Hoan khẽ gật, nói:
– Hơn nữa cả hai đều không muốn giết đối phương, trận chiến này không kéo dài
lâu đâu.
Lâm Động cũng gật đầu, cả hai đều biến cứ thế này không giết được đối phương,
vì thế sát ý khá mờ nhạ. Nhưng Lâm Động biết rồi cũng có ngày họ sẽ thật sự
liều chết với nhau. Lúc ấy mới thật sự khủng bố.
Rầm!
Trên không trung, ngân hắc quang đan xen, hai thân ảnh chấn động rồi đều lấy
lại thăng bằng.
– Không Gian Chủ, ngươi cũng không giết được ta, hà tất phải lãng phí thời
gian? Ngươi đang đợi gì sao?
Tam Vương Điện cười khảy.
– Ngươi cũng đang đợi gì sao?
Không Gian Chủ cười.
Lâm Động nhìn hai bên đều đang cười, lắc đầu bất lực, chuyện này đúng là càng
ngày càng rắc rối.
– Cách ly đám dị ma phía dưới ra.
Lâm Động nhìn Võ Hội Đảo vẫn đang hỗn loạn, nhìn sang Ứng Hoan Hoan nói.
– Ừm.
Ứng Hoan Hoan gật đầu, chỉ thấy không gian lập tức đóng băng, bức tường băng
nhanh chóng lan toả, trùm lấy toàn bộ Võ Hội Đảo, cách ly đám dị ma bên ngoài
đảo, chúng không thể vào được nữa.
Lâm Động thấy nàng ra tay không kìm được gãi gãi mũi, có chút buồn bực.
Ứng Hoan Hoan dường như cảm nhận được điều gì, lật tay nắm lấy bàn tay Lâm
Động, gương mặt lạnh lùng nở nụ cười tựa đoá băng liên.
– Ha, tiểu sư muội, muội cười rồi!
Lâm Động còn chưa cảm nhận điều tuyệt vời đó thì Không Gian Chủ đã mở to mắt,
chỉ Ứng Hoan Hoan nói lớn.
Lâm Động nhìn Không Gian Chủ khi mới xuất hiện đầy uy phong nhưng giờ cứ nhí
nhảnh kiểu này thật dở khóc dở cười. Những Viễn Cổ Chủ khác không trầm ổn thì
thâm trầm, còn người này, khi giao đấu với Tam Vương Điện còn khiến người ta
khâm phục, nhưng cứ khi mở mồm là thật…khác người!
– Tiểu sư muội, không ngờ muội cười lại xinh thế. Sau này cười nhiều vào nhé.
Như thế các sư huynh giết dị ma cũng có hưng phấn hơn.
Không Gian Chủ tiến lại gần cười nói.
– Câm mồm!
Ứng Hoan Hoan nghiến răng lườm Không Gian Chủ.
Không Gian Chủ cười khan, rồi vỗ vai Lâm Động, bật ngón tay cái lên:
– Người anh em, ngươi cừ lắm, cưa đổ cả ngọn núi băng này, ta rất…ài, mới
tỉnh lại không lâu, đầu óc chưa thật tỉnh táo, lời ta nói đừng để bụng nhé!
Không Gian Chủ không nói hết, sắc mặt đột nhiên trịnh trọng nhìn Lâm Động nói.
Lâm Động cũng cười khan, hắn đã nhìn thấy cây kiếm từ tay Ứng Hoan Hoan đang
đặt ở hông Không Gian Chủ.
Không Gian Chủ quậy một lúc thì sắc mặt nặng nề, khẽ nói:
– Đến rồi.
Lâm Động khẽ gật đầu, hắn cũng cảm nhận được bên dưới biến có một luồng nnăg
lượng khủng bố đang đến gần.
Hàn khí dần ngưng tụ trên tay Ứng Hoan Hoan, đôi mắt lạnh băng nhìn về mặt
biển.
Bùm!
Không Gian Chủ dứt lời không lâu thì mặt biến xuất hiện một cái xoáy lớn vạn
trạng. Chỉ thấy ma khí ngập trời tràn ra, rồi một thân ảnh khổng lồ bắn lên.
Hắc ảnh vừa xuất hiện, trời đất lập tức tối lại, đồng tử Lâm Động co lại, chỉ
thấy hắc ảnh đó lớn đến vạn trượng, toàn thân đen sì phủ đầy sẹo. Nó không có
mắt mũi, chỉ có một cái mồm đầy răng sắc nhọn. Cả cơ thể có đến tám cánh tay
khổng lồ thò ra.
– Đại Thiên Tà Ma Vương?
Lâm Động nhìn thấy thế liền nhận ra ngay, Đại Thiên Tà Ma mà ba tên cự đầu
Nguyên Môn năm đó gọi ra giống hệt thế này. Chỉ có điều, Đại Thiên Tà Ma bình
thường chỉ có bốn cánh tay, còn con này có tới tám.
Ngoài ra, khí tức của Đại Thiên Tà Ma Vương cũng đạt đến mức khủng bố, tuy khí
tức hiện nay của nó lên xuống bất định, hiển nhiên do trọng thương chưa hồi
phục. Nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được thực lực thời kỳ đỉnh phong của nó
còn mạnh hơn Tam Vương Điện.
Chẳng trách mà hôm đó Viêm Chủ nói thực lực của Đại Thiên Tà Ma Vương chỉ đứng
sau Thiên Vương Điên trong Ma Ngục.
Đại Thiên Tà Ma vừa xuất hiện liền quay sang Ứng Hoan Hoan, giọng nói như của
dã thú gầm rú:
– Băng Chủ? Quả nhiên ngươi chưa chết!
Rõ ràng Đại Thiên Tà Ma có linh trí rất cao, tuy không có mắt mũi nhưng vẫn
nhận ra Ứng Hoan Hoan..
– Không ngờ nghiệt súc ngươi lại thoát được.
Ứng Hoan Hoan lạnh băng nhìn Đại Thiên Tà Ma Vương.
– Ha ha, để cứu hắn, bọn ta phải tốn nhiều sức lắm.
Trên vai Đại Thiên Tà Ma Vương đột nhiên có tiếng cười vọng ra. Hai đạo ma ảnh
dần ngưng tụ, rồi chúng hơi cúi người với Ứng Hoan Hoan:
– Băng Chủ, lâu không gặp, vẫn khoẻ chứ?
– Ồ, thì ra là Tứ Vương Điện và Ngũ Vương Điện…Các ngươi đến thật đông đủ.
Không Gian Chủ thấy chúng, ánh mắt ngưng đọng rồi cười nói.
Lâm Động nắm chặt lấy lôi cung, ánh mắt đầy cảnh giác, trận dung trước mắt
thật sự quá khủng bố, ba trong năm Vương Điện đứng đầu đã có mặt, cộng với cả
Đại Thiên Tà Ma Vương nữa, e là có thể sánh ngang với bốn cường giả vượt qua
ba tầng Luân Hồi Cảnh rồi.
– Không còn cách nào, Viêm Chủ khó đối phó mà. Nếu không thì sao cứu Đại
Thiên Tà Ma Vương ra được.
Tứ Vương Điện cười.
– Kẻ các ngươi nói đã tới rồi.
Không Gian Chủ cũng cười, vừa dứt lời thì từ chân trời đột nhiên mây bùng
cháy, rồi một đạo hoả quang ập tới, chớp mắt đã xuất hiện phía trên Võ Hội
Đảo. Hoả quang tan đi, chính là Viêm Chủ.
Nhưng Viêm Chủ lúc này đầu tóc rối bời, sắc mặt cũng không dễ coi lắm, rõ ràng
vừa trải qua một trận đại chiến thảm liệt. Hắn hiện thân là nhìn Không Gian
Chủ và Lâm Động, rồi nhìn sang Ứng Hoan Hoan, có chút bất lực nói:
– Bị trúng ám chiêu, chúng cứu được Đại Thiên Tà Ma Vương ra.
Ứng Hoan Hoan khẽ gật, cũng không nói gì.
– Ai da da, nhiều năm rồi mới thấy náo nhiệt thế này…
Tam Vương Điện vươn vai, cười nhìn mấy người Ứng Hoan Hoan, rồi thò tay ra
đếm:
– Hình như bên bọn ta nhiều người hơn, hay là giải quyết các ngươi ở đây luôn
nhỉ?
– Ha ha, nhiều người hơn thì sao? Lúc này sao có thể thiếu ta được.
Nhưng Tam Vương Điện vừa xuất hiện thì đột nhiên có tiếng cười lớn vang lên.
Lâm Động quay lại thì thấy trong Hồng Hoang Tháp đột nhiên bắn lên tử kim
quang.
– Vui thật..
Lâm Động thấy thế không kìm được thở hắt ra. Hồng Hoang Chủ cũng ra rồi sao?
Thế này không phải sẽ nổ ra đại chiến ngay tại đây à?