– Ngươi…ngươi là Lâm Động?
Khương Tuyết sững người nhìn gương mặt tươi cười kia, bàn tay không khỏi siết
chặt, giọng nói run run khó khăn thốt ra khỏi miệng.
– Lâm Động?
Nàng nói không lớn nhưng một số đệ tử Ưng Tông ở quanh đó vẫn nghe thấy, cơ
thể chấn đông, ánh mắt kinh hãi nhìn người thanh niên trước mặt, cái tên này ở
vương triều Đại Viêm ai ai cũng biết.
Người kia chính là Lâm Động đã tiêu diệt siêu cấp tông phái của Đông Huyền Vực
trong truyền thuyết sao?
Lâm Động thấy vẻ mặt của Khương Tuyết thì khẽ gật đầu cười. Ánh mắt hắn nhìn
nàng cũng có phần đặc biệt, nhiều năm trước Khương Tuyết chỉ là một nữ tử kiên
cường muốn bảo vệ Ưng võ quán, nhưng nay không ngờ nàng đã trở thành tông chủ
Ưng tông, xem ra không chỉ mình hắn là có cái gọi là cơ ngộ.
Cuối cùng Khương Tuyết cũng sực tỉnh, nàng khẽ khoát tay cho người của Ưng
Tông lui xuống. Nàng khẽ bước tới gần Lâm Động:
– Không ngờ vẫn được gặp lại ngươi.
Lâm Động nhìn nàng, ánh mắt phức tạp của nàng khiến hắn thấy khó hiểu, nhưng
vẫn cười:
– Ta cũng không ngờ mấy năm không gặp mà Ưng võ quán đã trở thành Ưng Tông uy
danh hiển hách vương triều Đại Viêm rồi. Đúng là lợi hại!
– Chút thành tựu này có lẽ không đáng là gì so với ngươi.
Khương Tuyết nói. Tuy Ưng Tông phát triển không vừa nhưng so với các siêu cấp
tông phái thì vẫn còn khoảng cách quá xa. Nay các siêu cấp tông phái mạnh nhất
Đông Huyền Vực đều đã bị Lâm Động tiêu diệt, thực lực như vậy một Ưng Tông nhỏ
bé sao sánh kịp.
Lâm Động nghe ngữ khí u oán của Khương Tuyết chỉ cười khan, không biết tiếp
lời thế nào.
– Ha ha, Lâm Động, thật là ngươi sao?
Phía sau bỗng có tiếng cười lớn, một trung niên nam tử tóc hoa râm bay tới,
nhìn Lâm Động với vẻ mặt đầy mừng rỡ.
– Hà hà, Khương Lôi đại thúc.
Lâm Động nhìn gương mặt thân quen đó của trung niên nam tử, cung tay cười nói.
Khương Lôi vẻ mặt đầy hỷ sắc nhìn Lâm Động, ánh mắt thậm chí có phần kích
động. Lâm Động hiện giờ đã là nhân vật truyền kỳ của Đông Huyền Vực, vô số
người muốn có giao tình với hắn, ai ngờ được nhân vật truyền kỳ này nhiều năm
trước còn đại diện cho Ưng võ quán bọn họ xuất chiến…
– Với thân phận ngươi hiện nay chắc sớm quên bọn ta rồi đúng không?
Khương Tuyết thấy Lâm Động nói chuyện vui vẻ với Khương Lôi thậm chí không
thèm nhìn mình, nàng cắn môi nói với vẻ đầy oán niệm.
Khương Lôi bất lực nhìn Khương Tuyết, nha đầu này mấy năm nay chủ trì đại sự
của Ưng Tông đều không sai sót gì, nhưng sao lúc này lại khác hẳn vậy?
– Khương Tuyết cô nương đừng trêu ta, năm đó nếu không phải mọi người đưa ta
ra khỏi rừng mê vụ thì chưa biết chừng làm thức ăn cho sói rồi.
Lâm Động cười khổ, hắn không biết oán khí của Khương Tuyết là từ đâu tới, lẽ
nào vì đêm đó?
Nghĩ thế, ánh mắt hắn quét qua người Khương Tuyết, không khỏi lộ sự bối rối,
chắc hẳn bất cứ nữ tử nào chủ động hiến thân mà lại bị cự tuyệt thì đều có
chút oán hận…
Ánh mắt Lâm Động chỉ lướt qua một cái nhưng Khương Tuyết không còn là cô gái
cần cầu xin hắn nữa, ánh mắt tinh tường kia lập tức nhận ra, má ửng đỏ, nhìn
Lâm Động với vừa ngượng ngùng vừa giận dữ.
– Khụ, lần này ta đến là vì cha ta nhận được tin cầu viện từ mọi người nên
phái ta đến xem rốt cuộc có vấn đề gì.
Lâm Động thu lại ánh mắt, rồi có chút nghi hoặc nói:
– Ngoài ra, Đại Hoang Bi và mọi ngươi cũng có quan hệ gì sao?
Khương Lôi gật đầu cười:
– Sau ngươi thì Tuyết nhi cũng vào trong Đại Hoang Bi và được bi linh chấp
nhận, có được truyền thừa của tông phái Viễn Cổ. Vì thế bọn ta dựng nên Ưng
Tông bảo vệ Đại Hoang Bi.
Lâm Động không khỏi ngạc nhiên nhìn Khương Tuyết, bi linh của Đại Hoang Bi hắn
từng tiếp xúc nhưng hắn chỉ được Đại Hoang Tù Thiên Chỉ, còn truyền thừa tông
phái thì chưa từng nghe qua, không ngờ Khương Tuyết lại lợi hại như vậy…
– Nói ta nghe vấn đề của Đại Hoang Bi đi.
Lâm Động chỉ Đại Hoang Bi, nói.
Nói đến chính sự, Khương Tuyết nhíu mày:
– Đại Hoang Bi hiện nay khác với trước đây…Ngươi còn nhớ người bảo vệ trong
đó không?
Lâm Động gật đầu, năm đó hắn bị người bảo vệ truy sát, nhưng rồi vì chuyện
Niết Bàn Đan mà thành người một nhà.
– Chắc ngươi cũng biết Đại Hoang Tông ở thời Viễn Cổ từng bị dị ma công
chiếm. Ở đây xảy ra đại chiến kinh thiên, cuối cùng tông phái bị hủy diệt, dị
ma cũng tổn thất không nhỏ, cũng khiến sâu bên dưới có ma khí tồn tại. Mà
những năm nay đám ma khí đó đang thấm dần ra.
– Quả nhiên là vì ma khí.
Lâm Động khẽ thở dài. Lúc đến hắn cũng phát giác ra điều gì đó, nhưng không
ngờ lại là đối thủ cũ. Nay hắn cũng nghĩ chuyện xảy ra ở Đại Hoang Bi năm đó
cũng giống như Lôi phủ bị dị ma công chiếm vậy.
– Trong Đại Hoang Bi còn lại rất nhiều ý chí của các tiền bối Đại Hoang Tông.
Mấy năm nay người bảo vệ bắt đầu hấp thụ những ý chí này, cũng có một vài thay
đổi. Ban đầu thay đổi đó rất tốt nhưng sau đó khi ma khí tràn ra, người bảo vệ
dần bị xâm thực, nhưng ý chí cũng kiên cường, dù bị ma khí xâm thực nhưng nhất
quyết không để tổn thương đến bất cứ thứ gì của Đại Hoang Tông. Chỉ là ngày
nào cũng có tiếng kêu thảm thiết…
Nói đến đây Khương Tuyết thở dài.
Sắc mặt Lâm Động tối lại, hắn cũng rất kính phục người bảo vệ Đại Hoang Tông.
Người đã chết, tông phái tiêu vong nhưng vẫn vĩnh viễn bảo vệ tông phái. Sự cố
chấp đó khiến Lâm Động hắn cũng phải kính phục, không ngờ nay lại bị ma khí
hại thành ra như vậy.
– Ma khí trong Đại Hoang Bi không biết tại sao ngày một nồng nặc. Mấy năm nay
đã thấm cả ra ngoài Đại Hoang Bi.
Khương Tuyết nói.
Ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, nếu ma khí ra khỏi Đại Hoang Bi thì e là sinh
linh cả Đại Hoang Quận sẽ bị hủy diệt mất.
– Bọn ta đã dùng rất nhièu cách nhưng không thể phong tỏa ma khí được. Sau
đó, đúng lúc ma khí sắp xông ra thì một chuyện đã xảy ra.
Nói đến đây, sắc mặt Khương Tuyết và Khương Lôi đều phức tạp.
– Chuyện gì?
Lâm Động hỏi.
– Số ma khí đó, bị Nhân Nhân hóa giải…
Khương Tuyết nói.
– Nhân Nhân?
Lâm Động khựng người, trong đầu lập tức hiện ra cô gái nhỏ với đôi mắt to đáng
yêu, cô bé đó hóa giải được ma khí?
– Ừm, tình hình cụ thể bọn ta cũng không rõ, nhưng hóa giải được phiền phức
này đương nhiên tốt. Sau đó bọn ta đưa Nhân Nhân vào trong Đại Hoang Bi, nói
ra cũng lạ, có nó tọa trấn trong Đại Hoang Bi, ma khi dần bị tiêu trừ, chỉ có
điều rất nhanh lại trào ra. Như thế, bọn họ hình thành thế giằng co, mãi đến
bây giờ…
Ánh mắt Lâm Động đầy kinh ngạc. Hắn hiểu rõ mức độ khó nhằn của ma khí, Nhân
Nhân chỉ là cô gái nhỏ không hề tu luyện sao có thể khắc chế ma khí?
– Xem ea trong Đại Hoang Bi có thứ gì đó đang hoành khành.
Lâm Động cười, hắn đã giao lưu với dị ma nhiều lần, tình hình này hắn hìn là
biết, có lẽ trong Đại Hoang Bi đang ẩn giấu thứ gì đó.
Khương Tuyết gật đầu, nàng cũng mơ hồ cảm nhận được nhưng không rõ ràng.
– Khai khởi Đại Hoang Bi đi, vào xem là biết.
Lâm Động nói.
Có hắn ở đây rõ ràng Liễu Thanh cũng yên tâm hơn một chút, cũng không rõ ra,
vẫy tay một cái, trên Đại Hoang Bi lập tức phát ra ánh sáng bọc lấy họ. Đến
khi ánh sáng tan hến thì hai người cũng biến mất.
Lâm Động mở mắt, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, vẫn là không gian hoang
lương đó, vẫn còn vô số đống phế tích, cho thấy sự phồn hoa xưa kia.
Lâm Động quét mặt thì thấy những tia ma khí không ngừng ngoi lên từ dưới lòng
đất.
Grào!
Khi hắn quan sát thì phía xa bỗng có tiếng gầm thét mang đầy sự đau đớn và
phẫn nộ.
Là người bảo vệ!
Lâm Động chau mày, vẫy tay cùng Khương Tuyết bay về hướng ấy. Mấy phút sau,
chỉ thấy trên một ngọn núi cao, một đạo hắc ảnh đang quỳ, ngửa lên trời gầm
thét, ma khí nồng nặc không ngừng tỏa ra từ bên trong cơ thể.
Trên một tảng đá lớn phía sau, một cô gái nhỏ mặc váy vàng đang ngồi, cô bé
lắc lư đôi chân nhỏ, ánh sáng phát ra từ trong cơ thể bọc lấy hắc ảnh, không
ngừng tiêu trừ ma khí.
– Nhân Nhân.
Khương Tuyết nhìn cô bé đó vẫy vẫy tay.
– Tỷ tỷ!
Cô gái nhỏ ngẩng lên vui mừng, nhảy lên chạy về phía Khương Tuyết. Khương
Tuyết đón lấy, mỉm cười chỉ về phía phía sau:
– Muội xem đây là ai?
Cô bé nhìn, suy nghĩ một chút rồi mừng rỡ kêu lên:
– Đại ca ca?
Lâm Động nghe giọng nói non nớt như năm xưa, rồi nhìn Nhân Nhân vẫn giữ hình
thái hồi đó, trong lòng thấy nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười.
Cô gái nhỏ chạy đến, đôi mắt đen láy đầy sự mừng rỡ, lúc này một ngọn gió nhẹ
thổi bay mái tóc cô bá. Lâm Động nhìn thấy một đạo phù ấn kỳ lạ khó thấy, cơ
thể hắn bỗng run lên.
Luân Hồi Ấn?
Nhân Nhân cũng là Luân Hồi Giả sao?