Sự xao động vì Lăng Thanh Trúc trong Lâm thị mãi vẫn chưa giảm, trong đình
viện toàn bộ là những lời bàn luận về việc này. Không ít đệ tử vẻ mặt đầy
ngưỡng mộ, tuy họ chỉ lén nhìn nhưng dung nhan tuyệt mỹ và khí chất lạnh lùng
của Lăng Thanh Trúc đôi lúc còn khiến Lâm Động bất ngờ nữa là những đệ tử còn
chưa biết nhiều về sự đời này.
Lâm Động cũng bất lực với sự náo động mà Lăng Thanh Trúc gây ra, nhưng lúc này
hắn cũng không có thời gian nói chuyện với nàng. Liễu Nghiên dường như rất
thích Lăng Thanh Trúc, kéo nàng và Thanh Đàn vào phòng rất lâu không có động
tĩnh gì, rõ ràng là đang nói chuyện rất vui vẻ.
Lâm Động thấy thế cũng bỏ ý định chen ngang, nói vài lời với Lâm Tiêu xong,
Lâm Tiêu bỗng vỗ vai hắn chỉ về phía trước.
Lâm Động quay lại thì thấy một vài thân ảnh đang vội vàng tiến lại. Phía trước
là một nữ tử xinh đẹp, tuổi tác dường như hơn Lâm Động một chút, gương mặt rất
quen thuộc.
Phía sau nàng là ba nam tử, tuy nhiều năm không gặp nhưng Lâm Động vẫn nhận ra
ngay, tâm trạng đã bình tĩnh bỗng nhiên gợn sóng.
Bốn người đó chính là Lâm Hà, Lâm Hoành, Lâm Sơn và Lâm Trường Thương. Họ đều
có huyết thống với Lâm Động, năm đó ở Thanh Dương Trấn cùng lớn lên bên nhau.
Tuy hồi nhỏ có chút xích mích nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy ấm áp.
– Lâm Động!
Nữ tử xinh đẹp nhìn Lâm Động, nàng nhìn người thanh niên đã trưởng thành hơn
nhiều so với hồi rời khỏi Thanh Dương Trấn, trong ánh mắt là niềm vui khó che
giấu, nhưng niềm vui ấy có chút thiếu tự nhiên Dù sao thì họ cũng nhiều năm
như vậy rồi không gặp nhau, mà Lâm Động hiện nay không còn là thiếu niên yếu
ớt theo chân họ năm xưa nữa. Hắn hiện tại, đừng nói là Lâm thị, ngay Đông
Huyền Vực cũng chẳng tìm được mấy người có thể khiến hắn coi trọng.
Người thiếu niên ở Thanh Dương Trấn năm đó nay đã là cường giả đỉnh cấp sừng
sững trong trời đất.
– Lâm Hà tỷ, lâu rồi không gặp.
Lâm Động nhìn Lâm Hà nở nụ cười nhu hòa. Hắn cũng nhận ra sự thiếu tự nhiên
trong mắt Lâm Hà. Hắn cười, giang tay khẽ ôm Lâm Hà rồi cũng ôm cả ba người
Lâm Hoành. Hắn đã trải qua biết bao trận chiến sinh tử đương nhiên rất coi
trọng tình anh chị em cùng dòng máu.
Bốn người Lâm Hà thấy Lâm Động như vậy cũng mừng rỡ, sự rụt rè bị phá vỡ, Lâm
Hà kéo Lâm Động lại nói chuyện tíu tít, cũng không còn bộ dạng hung hăng của
đại tỷ hồi xưa nữa.
Hai huynh đệ Lâm Hoành, Lâm Sơn cũng cười với Lâm Động suốt, hồi nhỏ họ gây
không ít rắc rối cho Lâm Động, nhưng sau đó cũng chịu thiệt không ít dưới tay
Lâm Động. Nay địa vị của họ trong Lâm thị cũng rất cao, đôi khi chỉ cần nói
lại việc hồi xưa họ đã đối mặt với Lâm Động thế nào cũng đủ để khiến đệ tử
trong tộc nhìn họ với con mắt sùng bái.
Lâm Trường Thương thì vẫn tròn ủng như xưa, hắn hồi nhỏ thích Thanh Đàn,
thường xuyên theo sau Lâm Động tìm cơ hội gặp Thanh Đàn, hồi đó quan hệ với
Lâm Động rất tốt.
Lâm Động cùng bốn người nói chuyện cười đùa, nhìn những gương mặt thân quen ấy
hắn lại nhớ lại những sự việc đã diễn ra ở Thanh Dương Trấn năm xưa. Nay nhớ
lại, dù với tâm cảnh đã trải qua biết bao sự sát phạt thì Lâm Động cũng không
khỏi thấy ấm áp.
Trong phòng, Lăng Thanh Trúc đang nói chuyện với l bỗng ngẩng lên nhìn ra cửa
sổ, vừa hay nhìn đúng gương mặt Lâm Động. Hắn lúc này dường như trở lại với sự
non nớt hồi xưa, sự non nớt ấy khiến nàng đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt…
– Thanh Trúc cô nương?
Liễu Nghiên khẽ gọi, Lăng Thanh Trúc sực tỉnh, nàng nhìn thấy ánh mắt hàm ý
cưới thì má ửng đỏ, vội nói:
– Bá mẫu gọi Thanh Trúc được rồi.
Liễu Nghiên gật đầu cười:
– Thanh Trúc à, Động nhi nó không ức hiếp con chứ? Sau này nếu nó dám ức hiếp
con, con cứ bảo ta, để ta xử lý nó.
Lăng Thanh Trúc nghe thế mặt càng đỏ không biết nên đáp thế nào, chỉ biết thầm
hận Lâm Động trong lòng.
Sau đó Lâm Động giới thiệu Phần Thiên lão nhân cho Lâm Tiêu. Sau khi biết thân
phận của Phần Thiên lão nhân, Lâm Tiếu rất cung kính, siêu cấp cường giả nhưu
vậy, ở Đông Huyền Vực cũng có thể là chủ một tông phái. Nếu trở thành khách
khanh trưởng lão của Lâm thị thì đúng là vinh hạnh lớn.
Vì Lâm Động nên Phần Thiên lão nhân cũng rất khách khí với Lâm Tiêu, hai ngươi
nói chuyện một lúc, ngài quyết định ở lại Lâm thị, dù sao thì ngài cũng không
quen ai trong trời đất này. Ở lại đây dạy dỗ một số người cũng rất thích hợp.
Lâm Động thấy họ nói chuyện vui vẻ như vậy cũng mỉm cười, lui ra ngoài rồi dạo
bước trong khuôn viên Lâm thị. Dọc đường còn thấy một số đệ tử, khi họ nhìn
thấy Lâm Động ánh mắt đều trở nên cuồng nhiệt, thậm chí một số trưởng bối
trong Lâm thị họ cũng không tránh khỏi như vậy.
Lâm Động cũng chỉ cười khổ rồi đổi hướng tìm một con đường nhỏ tĩnh lặng.
Bước đi trong khu rừng đá vụn, nắng chiếu xuống bao phủ người hắn, cảm giác
nhàn hạ này khiến hắn nhướn môi cười.
Cảm giác ở nhà thật thích!
Lâm Động bay lên một ngọn cây lớn rồi ngồi xuống dựa vào thân cây, hai mắt
khép lại chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ cả buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống hắn mới dần mở mắt, đôi mắt
đen sâu thẳm phẳng lặng như bầu trời đêm khiến người khác chìm đắm trong đó.
Tinh thần lực dồi dào trong Nê Hoàn Cung dường như cũng được ngưng kết lại.
Lâm Động vươn vai nhảy xuống định về thì bỗng nhìn vào sâu trong rừng, hắn cảm
giác trong đó phát ra một vài dao động tinh thần lực, hơn nữa nó có cảm giác
rất quen thuộc.
– Đúng là người quen không ít.
Cảm nhận được nó, Lâm Động thầm thở dài, nghĩ mọt chút rồi tiến vào sâu bên
trong, rồi hắn nhìn thấy một thân ảnh mảnh mai đang ngồi bên khe suối nhỏ.
Thân ảnh đó mặc bộ y phục đơn giản, khí chất điềm tĩnh, nhìn từ phía này gương
mặt ấy cũng thật tú lệ, Lâm Động nhận ra một số cảm giác quen thuộc.
Lâm Khả Nhi, họ gặp nhau ở Viêm Thành, cũng chính vì nàng mà Lâm Động mới đến
cổ mộ rồi xảy ra chuyện đó với Lăng Thanh Trúc.
Lúc này, Lâm Khả Nhi đang trong quá trình tu luyện, quanh người nàng là tinh
thần lực hùng hồn, mức độ này dường như là tầng thứ Thiên Phù Tông đỉnh phong,
chỉ một bước nữa là Tiên Phù Sư tiểu thừa.
Năm đó Lâm Động đã phát hiện Lâm Khả Nhi tu luyện tinh thần lực, không ngờ mấy
năm không gặp cũng đã có thành tựu không nhỏ.
Lâm Động cười, tâm thần khẽ động, một luồng tinh thần lực tỏa ra rồi bọc quanh
tinh thần lực của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi giật mình, tinh thần lực lập tức bùng phát muốn thoát ra, nhưng
ngay sau đó luồng tinh thần lực của Lâm Động tỏa ra những dao động ôn hòa.
Tinh thần lực của Lâm Khả Nhi giống như thai nhi trong bụng mẫu thân, dần chìm
vào giấc ngủ sâu, trong khi ấy tinh thần lực của nàng cũng tăng trưởng, rồi
bất tri bất giác đột phá lớp màng mỏng vẫn ngăn cản nàng lâu này, chính thức
bước lên cảnh giới Tiên Phù Sư.
Cảm giác ấm áp dần tan đi, Lâm Khả Nhi mở mắt, nàng khựng người một chút rồi
vội quay người nhìn về phía xa, dường như có một thân ảnh cao gầy đang dần xa.
– Lâm Động…
Nàng khẽ cắn môi, thấy thân ảnh phóng khoáng đó, thần tình có chút thảng thốt.
Từng cảnh ký ức nhiều năm về trước dần hiện lên, nàng khẽ cười, chỉ là trong
nụ cười có chút chua xót.
Đến khi Lâm Động trở về chỗ nghĩ thì thấy Liễu Nghiên bước ra khỏi phòng, hắn
vội cười tiến lại.
– Họ đều đi nghỉ rồi ạ?
Liễu Nghiên gật đầu cười, bà nhìn Lâm Động giờ đã cao hơn mình một cái đầu, nở
nụ cười mãn nguyện. Bà còn nhớ nhiều năm về trước, người thiếu niên này để lấy
linh dược về cho Lâm Tiêu đã phấn đấu khổ tu thế nào. Thời gian trôi qua,
thiếu niên non nớt năm đó đã trở thành niềm tự hào của cả Lâm thị.
– Động nhi, con người Thanh Trúc rất tốt, mẹ rất thích.
Liễu Nghiên kéo tay Lâm Động, khẽ cười.
Lâm Động cười bối rối.
– Nhưng…lần này về sao con không đưa cả Hoan Hoan về?
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động nói:
– Cô bé đó mẹ cũng rất thích. Mẹ có thể thấy nó cũng rất thích con.
Lâm Động cười khổ, hắn hiện giờ đang rất đau đầu, hắn đều có tình cảm với Lăng
Thanh Trúc và Ứng Hoan Hoan. Hắn cũng cảm nhận được những điều họ đã hy sinh
cho hắn, nhưng trở ngại là cả hai đều là người tâm cao khí ngạo. Một là cung
chủ Cửu Thiên Thái Thanh Cung, một là Băng Chủ chuyển thế. Nữ tử ưu tú như vậy
người thường gặp một đã là phúc phận to bằng trời, vậy mà giờ hắn có cả hai,
không biết là phúc hay sầu đây.
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động là hiểu, che miệng cười:
– Vấn đề tình cảm thì Động nhi còn non nớt lắm.
Lâm Động cười ngượng:
– Mẹ đừng trêu con.
– Chuyện này chỉ có thể tự con làm chủ thôi. Nhưng cả hai nha đầu mẹ đều rất
thích.
Liễu Nghiên mỉm cười, ý tứ trong lời nói đó khiến Lâm Động cười khan, yêu cầu
của mẹ thật không phải khó bình thường.
Liễu Nghiên nhìn Lâm Động, khẽ thở dài:
– Còn Thanh Đàn…
– Thanh Đàn làm sao?
Lâm Động khựng người.
Liễu Nghiên môi khẽ động nhưng rồi lắc đầu khổ não, kéo tai Lâm Động, có chút
bực bội nói:
– Không có gì, ta về nghỉ trước, con cũng nghỉ sớm đi.
Nói rồi bà rời đi, cũng không kìm được lắc đầu, đứa con này quá xuất sắc cũng
thật khiến mình đau đầu, Thanh Đàn tiểu nha đầu này…