Lâm Động nghe Lôi Chủ nói vậy cũng hơi khựng lại. Lôi Chủ cảm ứng được Lôi
Đình Tổ Phù trong cơ thể hắn cũng không có gì lạ, nhưng nghe khẩu khí thì rõ
ràng là biết đến hắn khi nói chuyện vói Viêm Chủ.
Tuy không biết Viêm Chủ nói gì với ngài, nhưng Lâm Động vẫn gật đầu, rồi cung
tay:
– Hôm nay đa tạ Lôi Chủ đã ra tay tương trợ.
Tuy hôm nay nếu liều hết sức thì Thất Vương Điện sẽ không dễ dàng được như
mong muốn, nhưng nếu thế thì bọn Lâm Động sẽ phải trả giá rất đắt. Vì thế
không thể không cảm tạ ân tinh này của Lôi Chủ.
– Giết dị ma vốn là nghĩ vụ và trách nhiệm của ta. Ta truy tìm chúng lâu như
vậy hôm nay nhờ người mới có manh mối. Vì thế ngươi không cần cảm ơn ta.
Lôi Chủ lắc đầu, giọng nói vang như sấm.
Lôi Chủ quét mắt nhìn Lâm Động, ánh mắt có ý đánh giá, cuối cùng gật gù nói:
– Không ngờ thực lực của ngươi như vậy lại công phá được Ma Hoàng Giáp của
Thất Vương Điện, xem ra đúng như Viêm Chủ nói, ngươi không hề đơn giản.
Ngữ điệu của ngài có sự ngạc nhiên hiếm thấy, ngài từng giao đấu với cao tầng
của dị ma nhiều lần, đương nhiên biết sự lợi hại của Ma Hoàng Giáp. Chính nhờ
nó mà Thất Vương Điện mới kiên trì được lâu như vậy dưới tay ngài. Vậy mà Lâm
Động lại dùng sức mạnh tự thân công phá Ma Hoàng Giáp, dù là Lôi Chủ cũng
không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Động chỉ cười, công kích đó hội tụ sức mạnh của hai đại tổ phù, cộng với
sức mạnh thần bí của Thái Thượng Cảm Ứng Quyết thì mới có kết quả như vậy.
Tính ra đó cũng là thủ đoạn mạnh nhất của hắn rồi. Nhưng đáng tiếc dù thế cũng
chỉ đả thương được Thất Vương Điện, muốn giết hắn là không thể.
Lôi Chủ nhìn Lâm Động, đột nhiên do dự một chút rồi nói:
– Ta có thể xem Lôi Đình Tổ Phù không?
Giọng nói ngài lúc này đã nhỏ hơn bình thường một chút. Lôi Đình Tổ Phù là
thần vật trong trời đất, ngài lại là người đầu tiên nắm giữ Lôi Đình Tổ Phù,
nhưng ngài cũng hiểu thứ thần vật này sẽ tự tìm chủ cho mình. Năm đó khi ngài
ngủ vùi đã coi như cắt đứt mọi liên hệ với Lôi Đình Tổ Phù. Giờ chủ nhân mới
của nó là Lâm Động, thậm chí ngài không có tư cách để thu hồi.
Lâm Động nghe vậy gật đầu cười rồi đưa tay ra, lôi quang ngưng tụ trong lòng
bàn tay, một đạo lôi phù hiện ra.
Lôi Đình Tổ Phù vừa xuất hiện đã có lôi quang lấp lánh khẽ bay về phía Lôi
Chủ. Vẻ mặt ngài đầy hoài niệm, đưa tay vuốt ve một chút, cười nói:
– Lâu rồi không gặp!
U u…
Lôi Đình Tổ Phù phát ra tiếng động nhỏ, lôi quang quấn lấy tay Lôi Chủ. Lôi
Đình Tổ Phù cũng có linh, đương nhiên nó cũng có cảm tình với chủ nhân đầu
tiên.
Lôi Chủ vuốt ve Lôi Đình Tổ Phù, một lúc lâu sau mới đưa trả Lâm Động:
– Giờ ngươi là chủ nhân của Lôi Đình Tổ Phù, chắc hẳn cũng hiểu trách nhiệm
của mình, hy vọng ngươi không làm hổ danh nó.
Lâm Động nắm lấy Lôi Đình Tổ Phù, lôi quang lấp lánh trên tay hắn. Hắn nhìn
Lôi Chủ, nói:
– Ngài không muốn láy Lôi Đình Tổ Phù về sao? Không có Lôi Đình Tổ Phù, thì
cái tên Lôi Chủ hơi thiếu sót thì phải?
Lôi Chủ lắc đầu:
– Bát Chủ Viễn Cổ đúng là có quan hệ lớn tới Bát đại tổ phù. Nhưng nhìn từ
phương diện nào đó, bọn ta chỉ như quan hệ chiến hữu, chúng biết tự chủ, có
quyền chọn chủ nhân mới. Nếu giờ Lôi Đình Tổ Phù là vật vô chủ thì đương nhiên
ta sẽ mang nó đi. Nhưng giờ nó đã chọn ngươi là chủ nhân mới, như vậy là thích
hợp nhất với nó, tổ phù sẽ không lựa chọn sai đâu.
Nói đến đây, Lôi Chủ cười:
– Hơn nữa ngươi cũng đừng coi thường ta. Đúng là tổ phù có thể nâng cao thực
lực cho bọn ta, nhưng dù thiếu chúng thì bọn ta vẫn rất mạnh, vì sau một thời
gian dài đồng hành, bọn ta đã đồng hóa sức mạnh của chúng.
Lâm Động nghe vậy khựng người.
– Không hiểu à?
Lôi Chủ lộ vẻ thần bí, rồi đưa tay ra nắm lại, chỉ thấy lôi quang bắn ra, bên
trong có sức mạnh quen thuộc của Lôi Đình Tổ Phù.
– Bọn ta hiện giờ tuy không có tổ phù nhưng vẫn lại có thể gọi là…tổ phù mang
hình thái con người! Ci thế, dù không có tổ phù thì bọn ta vẫn có loại sức
mạnh ấy…Chỉ có điều một số thủ đoạn lợi hại phải có tổ phù mới thi triển được.
Lâm Động vẻ mặt đầy kinh ngạc, chẳng trách mà sau khi những người như Viêm
Chủ, Lôi Chủ tỉnh lại không quá cố chấp về tổ phù, thì ra sức mạnh của tổ phù
đã mọc rễ trong cơ thể họ rồi…
– Có điều, thường thì chỉ khi hoàn toàn nắm bắt được tổ phù mới có sức mạnh
đó khi đã rời khỏi tổ phù. Tuy sau bọn ta tổ phù đã qua tay nhiều người nhưng
rất hiếm người làm được điều đó.
Lôi Chủ nhìn Lâm Động:
– Có lẽ sau này ngươi sẽ đat được đến mức đó. Hơn nữa trong cơ thể ngươi có
đến hai tổ phù, đến lúc đó sức mạnh đồng hóa rồi không biết sẽ có thay đổi gì.
Lâm Động gật đầu, nay hắn nắm bắt tổ phù cũng có thể coi đã đến mức hỏa lô
thuần thanh, nhưng hiển nhiên là vì có hai tổ phù nên tạm thời hắn không thể
đạt được đến trình độ như của Lôi Chủ.
Lôi Chủ nhìn Lâm Động thu Lôi Đình Tổ Phù về, đột nhiên trầm mặc nói:
– À, chuyện của Băng Chủ, Viêm Chủ đã nói với ta rồi.
Lâm Động khựng người.
– Đương nhiên những người khác chắc cũng đã đều biết chuyện này.
Khóe miệng Lâm Động giật giật, liếc mắt nhìn Lăng Thanh Trúc, nhưng nàng chỉ
im lặng nhìn về phía xa như không nghe thấy họ nói chuyện.
– Sự tình đột nhiên trở nên thế này bọn ta cũng rất ngạc nhiên. Vốn dĩ bọn ta
nghĩ với tâm tính của tiểu sư muội sẽ chẳng bao giờ có chuyện tình cảm nam nữ.
Lôi Chủ nhìn Lâm Động với ánh mắt có chút cổ quái. Sau khi nghe truyền âm của
Viêm Chủ, ngài cũng sững người lúc lâu, hiển nhiên không thể tưởng tượng được
ngay một tiểu sư muội lạnh lùng băng giá lại có ngày như thế…
– Nàng ấy không phải bà ấy.
Lâm Động khẽ thở dài.
Lôi Chủ cười, ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lâm Động:
– Có lẽ…tiểu sư muội đã có lời thì tạm thời bọn ta cũng không làm phiền.
Nhưng phải nhắc ngươi trước, nói cho cùng muội ấy cũng sẽ trở lại. Vì trời đất
này cần muội ấy.
Lâm Động hít sâu một hơi rồi gật đầu:
– Ta biết, ta sẽ dùng cách của mình để thay đổi, có lẽ mọi người thấy nực
cười, nhưng từ bỏ không phải tính cách của ta.
Lôi Chủ dường như cũng biết hắn sẽ đáp như vậy, cũng không nói gì thêm.
– Tiếp theo ngài định đi đâu?
Lâm Động chuyển chủ đề.
– Vừa rồi ta đã để lại lôi ấn trên người Thất Vương Điện, sẽ cảm ứng được
phương hướng đại để của chúng. Ta cần đi điều tra một chút, bọn chúng tiềm
phục nhiều năm như vậy khiến ta có chút bất an.
Lôi Chủ trầm ngâm.
– Một mình ngài?
Lâm Động khựng người. Tuy thực lực Lôi Chủ đúng là rất khủng bố nhưng Ma Ngục
cũng không tầm thường. Ví như Ngũ Vương Điện vừa rồi rõ ràng là cường giả vượt
qua ba tầng Luân Hồi Kiếp, mà trên hắn còn có bốn cường giả thực lực tương
đương nữa. Một mình Lôi Chủ rõ ràng là quá miễn cưỡng.
– Mấy kẻ mạnh nhất trong Ma Ngục năm đó cũng bị trọng thương, giờ chắc đang
toàn lực hồi phục, vì thế nếu đối đầu chính diện chắc Ma Ngục không dám. Nếu
không thì đã không tiềm phục lâu như vậy.
Lôi Chủ nói.
Dứt lời Lôi Chủ cười:
– Hơn nữa, nếu gặp nguy hiểm, ta muốn thoát thân thì dù là Thiên Vương Điện
mạnh nhất cũng không ngăn cản được.
Lời nói của ngài mang chút ngạo ý, thân là Lôi Chủ, tốc độ của ngài là nổi
trội nhất trong Bát Chủ, muốn giữ lại không phải dễ.
– Thiên Vương Điện?
Lâm Động nhìn Lôi Chủ, trước đó hắn cũng đã nghe cái tên này từ Thất Vương
Điện.
– Chắc là lão đại của Ma Ngục, một tên vô cùng khó đối phó, là cường giả mạnh
nhất dưới chướng Dị Ma Hoàng năm đó. Hồi ấy ta từng giao thủ với hắn, coi như
là không địch lại được hắn.
Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Lôi Chủ có phần ngưng đọng:
– Nhưng hắn năm đó bị tiểu sư muội khiến trọng thương, chắc giờ vẫn đang hồi
phục. Nếu hắn xuất hiện cũng chỉ có tiểu sư muội mới đối phó được, lúc đó…
Nói đến đây, ngài nhìn Lâm Động, ý tứ rất rõ ràng, một khi Thiên Vương Điện
hiện thân thì Băng Chủ cũng sẽ xuất hiện, đây có lẽ là thời gian cuối cùng mà
họ cho Lâm Động.
Lâm Động siết chặt tay.
– Ta cũng nên động thân thôi. Lần này Ma Ngục hành động thất bại, tiếp theo
có lẽ không dám có hành động gì nữa. Mấy kẻ lợi hại nhất Ma Ngục chưa phục hồi
hoàn toàn, hẳn là sẽ yên tĩnh trong một thời gian.
Lôi Chủ nói.
Lâm Động gật đầu:
– Cẩn thận!
Lôi Chủ hành động rất nhanh gọn, nói xong điều nên nói lập tức vung tay về
phía mấy người Lâm Động, lôi quang chói lòa, tiếng sấm sét vang dội, thân hình
biến mất.
Lâm Động nhìn nơi Lôi Chủ biến đi, khẽ thở dài. Thế gian càng ngày càng hỗn
loạn, bọn dị ma không biết bao giờ sẽ hoàn toàn lộ diện.
Đến lúc đó, rõ ràng đại chiến lần tứ hai sẽ lại bùng nổ.